[Dịch]Vương Thiếu, Mau Xin Lỗi - Sưu tầm

Chương 5 : Tuyên Chiến

Người đăng: 

.
Ưm... 'Cộp' -" haha! Ta thắng rồi!" -" hic, thật bất công quá....trước giờ đánh cờ cứ thua tiểu thư hoài....không chịu đâu"- Linh Du nước mắt nước mũi tèm lem. -" haha! Đừng buồn, lần sau ta sẽ nhường cho em thắng mà!"- haha, làm sao có ai đánh cờ qua bổn tiểu thư ta được chứ 'hất hất cằm' -" Hổng chịu..!" A, Phải rồi... Để suy nghĩ xem Ừm........ -" Tiểu thư dùng trà!!"- Linh Du hai tay bưng tách trà đến trước mặt ta. Ta: Ừm.... Linh Du: gãy gãy đầu -" Hay là dùng cái này.."- Linh Du hai tay thận trọng, vẻ mặt đầu cung kính, bưng nguyên cái 'bô' nước trà nóng hỏi ra để trước mặt ta. Ta: Ừm.. 'bộp', ta một cước liền đá bay ả cùng cái thứ thúi hoắt ấy.. Chết tiệt dám mang cái thứ sặc mùi hầm cầu đến trước mặt tiểu thư ta..muốn chết mà. -" Ai bảo tiểu thư cứ ừm hoài làm chi!"- Linh Du vẻ mặt ai oán. Chết tiệt, ta đang bận suy tính chuyện đại sự, không chấp nhất tiểu nhân nhà người, để hôm khác ta tính ngươi sau vậy..đợi đấy..Thiên Ngư ta có thù không trả không phải Thiên Ngư.. Haha... -" Chuẩn bị bút mực cho ta! Ta muốn viết thư"- ta hùng hồn ra lệnh cho Linh Du. -" dạ..được.."- Linh Du sợ hãi, vẻ này của tiểu thư chính là khủng khiếp nhất từ trước đến giờ nha..a, tiểu thư chỉ toàn doạ người Khà khà...Đỗ Thiếu Doãn! Hãy đợi mà xem!! Đừng tưởng ta quên nhá. Bút chiến bắt đầu.. ..... ...... .. -" Xong rồi Linh Du, phiền em gửi phong thư này giúp ta!" -" ơ, gửi cho ai ạ..?"- Linh Du ngây ngốc. -" Đương nhiên là Đỗ Thiếu Doãn.." Haha... Hố hố.... Đỗ Thiếu Doãn xem như ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu muốn yên thân thì mau chóng thức thời đi nhá.. Hố hố.. **************** -" Tới Đông phòng rồi...nhưng, phòng của công tử ấy ở đâu chứ?"- Linh Du chậm chạp mò mẫn từng phòng. -" Đành phải tìm từ đầu thôi!"- khẽ thở dài, tiểu thư bình thường không doạ người thì cũng đày ải người ta mà, hu hu 'Ui Da!' -" a, xin lỗi cô nương không sao chứ?"- A Sung đang đi liền thấy có người lén lút, nên cũng lén lút đi theo, người ta tiến cậu cũng, người ta lùi cậu cũng tiến, thế là cả hai đâm xầm vào nhau -" Ừ, tôi không sao.."- Linh Du nhìn thấy người đâm phải mình trông rất hiền lành liền có thiện cảm, nhìn cách ăn mặc chắc cũng là noi tài trong phủ, không chừng cậu có thể giúp mình tìm phòng nữa..haha..đi theo tiểu thư mấy năm cũng học được không ít chiêu lợi dụng người chứ..haha -" ủa, nhìn trang phục thì cô nương không phải là người của Đỗ gia?"- A Sung nảy giờ nhận thấy ánh mắt quỷ dị của người đối diện liền toát mồ hôi. -" Phải, tôi là a hoàn của tiểu thư Thiên Ngư.."- tên này trong ngu ngu ngơ ngơ nhưng cũng có chút tố chất, biết quan sát như vậy quả là không thể xem thường, Linh Du liền trở nên vô cùng cảnh giác ( t/g: tiểu cô nương à, cô ăn mặc như vậy ai nhìn vào mà không biết là người ngoài phủ, cần gì phải cảnh giác với người ta..haizzzz) -" Thì ra là vậy.."- A Sung gậc gù, hèn gì trong dáng vẻ khác người như vậy..( t/g: là ý gì chứ, tin tôi méc Thiên Ngư tỷ không?) -" À, huynh cho tôi hỏi.."- Linh Du ấm úng. -" Xin cứ nói"- người ta có việc nhờ mình, là tiểu cô nương đáng yêu có việc nhờ mình, a hạnh phúc quá..cứ tự nhiên, cứ hỏi, bất cứ chuyện gì ta cũng liền lìu mạng trả lời.. -" Là, phòng của công tử Thiếu Doãn ở đâu vậy?" Hả??lại tìm công tử, cô nương người ta mới đến hôm qua hôm nay liền tìm đừơng đến phòng công tử. Công tử à, người có phúc cũng nên hưởng đi chứ, không bằng thì chia cho nô tài đây, người cũng biết thân nam nhi như nô tài đôi lúc cũng cô đơn, cũng trống vắng lắm chứ..người làm sao càng cự tiệc người ta lại làm sao càng mò tới, thật là...cuộc đời lắm trái ngang Ông trời thật không công bằng -" Ơ? Cô tìm công tử có việc gì?"- A Sung tâm trạng mất mát hỏi. -" A, thật ra là...tiểu thư có nhờ tôi mang một lá thư đến cho công tử.."- Linh Du không chút dáu diếm, nhờ vả người ta cũng cần phải thành thật chút. Hơ? Là Đoàn tiểu thư tìm công tử, chứ không phải cô nương người ta tìm.. A..còn cơ hội...còn cơ hội.. Cuộc đời vẫn đẹp sao... Ông trời quả luôn rất công bằng... Ông trời: một phút trước người mới oán trách ta mà...khinh bỉ nam nhân nói bừa nhà ngươi..ngàn lần khinh bỉ.. Linh Du khoé miệng giật giật, mình đang nói chuyện với một tên tâm thần, một tên tầm thần chắc chắc hắn ta không biết đường. Thôi thì tự đi tìm cho chắc vậy..nhỡ đâu hắn ta lừa mình, mang mình đi bán, a đúng rồi chính là mang ta bán vào kỷ viện..a ta không muốn làm gái lầu xanh đâu nha...hu hu...tiểu thư ơi cứu em, người ta sắp mang em đi bán, người ta sắp bắt em rời khỏi tiểu thư rồi...hu hu Nhìn thấy Linh Du ôm mặt khóc, A sung liền trở nên ngu ngốc. -" a, cô nương có chuyện gì sao?"- A Sung lúng túng dỗ dành Linh Du Linh Du nước mắt nước mũi tèm lem, ngước lên :-" ơ không có gì?" ( t/g: không có gì mà cô khóc, cô nương thật quả rãnh rỗi rồi nha) -" Không phải cô muốn đến gặp công tử, đi theo tôi. Tôi tên A Sung là nô bộc của công tử"- nhận thấy tâm tình của người đối diện tốt hơn, A sung liền chỉ đường đến phòng Thiếu Doãn. ************* Vừa đến phòng Thiếu Doãn, A Sung liền hô to -" Công tử ơi, có thư cho công tử nè..." -" Thư??"- Thiếu Doãn đang vẽ tranh trong thư phòng, liền có người làm phiền tâm tình sinh ra chút bất mãn, hướng ra cửa. Nhìn thấy Linh Du bước vào, đáy mắt liền xuất hiện tia ngạc nhiên, lạnh lùng hỏi -" cô, có phải là người lần trước?" -" Dạ, thưa công tử"- Linh Du cuối đầu hành lễ, trong lòng vô cùng ai oán, tiểu thư thật là, muốn gây thù thì tự mình làm đi, cơ gì mang cô vào chứ, cô chỉ là một a hoàn nhỏ bé làm sao chóng lại một đại công tử tuấn tú anh dũng như vậy, thật đáng hận mà.... Thiếu Doãn không thèm liếc lấy Linh Du một cái, thuận tay đưa lên. -" Thư đâu?" Linh Du liền run rảy hai tay kính cẩn dâng thư.. Thiếu Doãn tháo thư ra...đọc... [ Thế Sa Đình đàn ca vui vẻ Bất ngờ tên lạc hướng bay sang Kẻ lạ mặt một lời không nói, Chỉ cần tạ lỗi ta sẻ bỏ qua. --- Đoàn Thiên Ngư--- ] Sau khi đọc thư, Thiếu Doãn ánh mắt có chút trầm ngâm... Liền rút ra một kết luận.. Đó là: CHỮ XẤU QUÁ, Thiếu Doãn khẽ lắc đầu. Còn Linh Du và A Sung thì trừng mắt kinh ngạc, trước sắc mặt lạnh đạm hơn cả lạnh đạm của Doãn công tử. Sao đó, liền lấy bút, khoé miệng liền nhếch lên, gian tà cười một cái.. Ấn bút...viết... [ Lần gặp tại Thế Đình Lòng ân hận không nguôi Nếu muốn ta tạ lỗi Trừ phi lòng người phục. ---- Đỗ Thiếu Doãn----] 'bộp' Lạnh lùng ném phòng thư vào tay Linh Du -" làm phiền cô nương" ************ Tại Tây Phòng Im lặng..... Im lặng....... Im lặng.......... ...... Im lặng....... Sau đó thì.. Mặt ai đó trắng bệch. Roạt...roạt.... Thư liền bị ai đó xé nát... Tiếp theo thì... Cuồng phong không ngừng bùng nổ... -" CÁI GÌ?" -"ĐÁNG GHÉT!" -" Hắn dám nói hối hận vì gặp ta, còn bảo khi nào hắn tâm phục mới chịu xin lỗi...." Đáng chết, ngàn lần vạn lần đáng chết, nam nhân trong thiên hạ, có cầu Trời Phật, có mà tu ba kiếp, có mà xếp hàng dài cổ, có mà khấu đầu đến chết cũng đừng hồng được nhìn thấy bổn tiểu thư một lần. Thế mà nam nhân thúi này không những tận mắt nhìn còn thuận thiện sờ nữa...(t/g: sờ..?) Thế mà hắn nói hắn hối hận... A tức chết bổn tiểu thư tức chết... -" Được rồi, haha... ta sẽ làm cho ngươi tâm phục khẩu phục.. haha" ********** Ngay sau đó, Thiếu Doãn liền nhận được bức tối hậu thư... [ Công tử đã nói ra như thế Đừng trách sao vận rủi liên miên Quạ đen trước cửa mang điềm báo Ngày vui của công tử sắp tàn -----Đoàn Thiên Ngư-----] Thiếu Doãn khẽ nheo mày: -" Quạ ư?" Liền sau đó... 'Quạ. Quạ..quạ...quạ....quạ....quạ...quạ....' Không biết từ đâu một đàn quạ hàng trăm con bay khắp phòng Thiếu Doãn.. Có thể đoán trong đấy có quạ nhỏ, quạ lớn, quạ trưởng thành, quạ goá phụ, quạ goá phu, quạ dậy thì, quạ về hưu, quạ một tháng tuổi, hai tháng tuổi..., quạ mới cai sữa, kể cả chưa cai sữa, nói chung là quạ mọi lứa tuổi...a thật là biến thái a... -" Công tử sao tự nhiên có quạ ở đây?" - A Sung hốt hoảng. -" Nhanh vậy sao!"- Thiếu Doãn khẽ nhếch môi ************ Trong khi đó.. -" Thiếu Dương, ta thật không biết phải làm sao để tiếp cận Đoàn cô nương"- Thiếu Vũ cằm lấy cốc rượu uống hết, nói tiếp: -" Ta muốn lấy nàng ấy làm vợ" Thiếu Dương khẽ lắc đầu -" Người ta là tài nữ nổi tiếng ở kinh thành sao có thể để mắt đến huynh chứ?" -" Không lẽ cứ để yên thế này đến khi nàng ấy rời khỏi đây ư?"- Thiếu Vũ thở dài. -" Vậy phải làm sao hả Thiếu Dương?" Thiếu Vũ gác chân lên bàn, tay lắc lăc ly rượu. -" Tuy đệ cũng thích Đoàn cô nương, nhưng kích lão đắc thọ...đệ sẽ nghĩ cách giúp huynh!" Nghe thế, Thiếu Vũ liền ngồi bật dậy, nhìn Thiếu Dương đầy cảm kích. -" Tốt quá! Đệ có cách gì?" Thiếu Vũ ánh mắt đầy điểu cáng -" Cách này đơn giản thôi...Đó là..tiên hạ thú vị cường!" Thiếu Vũ có chut trầm ngâm -" Ra tay trướt à?...Có lý! Khi mọi chuyện đã rồi thì còn ai chịu cưới cô ấy ngoài ta chứ?! Haha.." -" Nhưng phải tìm cách tách cô ta ra riêng một mình đã.." -" phải...đệ thật thông minh" Hahaha... ******* -Tố Ngư-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang