[Dịch]Vương Thiếu, Mau Xin Lỗi - Sưu tầm

Chương 4 : Mới Gặp Liền Gây Oán

Người đăng: 

.
'Ủa? Là mũi tên của mình..' Đỗ Thiếu Doãn mày nheo đầy bất mãn, bước về phía Thiên Ngư Hắn ta là ai chứ? Là người bắn mũi tên này ư? Thiếu Doãn đặt tay lên đầu Thiên Ngư Hả? Cảm giác hồi hộp này là sao chứ? -" Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì hả!?"- ta quát lên, giật người về phía sau -" Sao còn chưa chịu xin lỗi.."- ta tức giận lòm hắn. -" NGỒI YÊN"- Thiếu Doãn vẻ mặt tràn đầy bất mãn, âm thanh phun ra lạnh buốt người, tay vẫn mần mò gở mũi tên dính trên tóc của Thiên Ngư Chết tiệt..giám hâm doạ ta..nhưng thôi ta là quân tử không chấp mỹ nhân nhà ngươi..chỉ cần ngươi xin lỗi một tiếng ta sẽ bỏ qua.. Xong rồi à..mau xin lỗi đi.. Hả? Hắn ta bẻ gãy mũi tên rồi..là ý gì chứ, quá cứng đầu.. Nhanh, một câu thôi, chỉ một câu xin lỗi thôi, ta sẽ bỏ qua Thực tình ta không muốn tạo oán với nam nhân tuấn tú như ngươi... Thực tình đã mấy năm qua ta chưa gặp được nam nhân nào lạnh lùng, cao ngạo như ngươi.. Thực tình chỉ cần ngươi xin lỗi ta liền chịu thiệt mà kết bạn với ngươi... Nhanh, mau xin lỗi ta đi... Sao chứ? Hắn QUAY ĐI rồi.. Đến một câu xin lỗi cũng không nói được sao? -" ĐỨNG LẠI"- nhìn bóng lưng của hắn quay đi đầy kiêu ngạo, bổn cô nương đây có muốn kìm cũng không kìm được, đành thất lễ vậy, đúng là điên chết ta mà -" Tiểu thư bớt giận"- Linh Du vội chạy đến năn nỉ, dầu gì cũng là khách nhà người ta, lại chưa biết họ là khách hay là chủ nha. -" Có việc gì sao?"- Thiếu Doãn đột ngột mĩm cười quay lại. Bất thình lình ta đây á khẩu A.. Ngươi...muốn doạ chết người à..tên chết bầm.. -" Không có gì để nói với ta sao?"- Thiếu Doãn vẫn tiếp tục duy trì nụ cười toả nắng ấy, ngữ điệu đầy thân thiện Thật hắn muốn doạ chết bổn tiểu thư mà.. -" Ngươi...A, Huynh không muốn nói gì sao?"- được nếu ngươi có lòng hối cải ta cũng không chấp nhất, không phải việc to tát gì thì giữ bằng hữu với nhau nên giữ cái tình, thêm một người bạn vẫn tốt hơn thêm một kẻ thủ phải không chứ! Linh Du trong lòng ai oán' Tiểu thư quả là giỏi đóng kịch, mới từ kẻ thù liền trở mặt thành bạn rồi', khẽ lao mồ hôi. Thiếu Doãn nhanh nhảu đáp, vẻ mặt rất thấu tình đạt lý -" Có chứ! XIN CÁO TỪ" - đáng ghét dám ngông cuồng với ta?! Nói rồi Thiếu Doãn nhanh chõng quay lưng rời khỏi Thế Sa Đình Để lại đây một tiểu cô nương mặt đầy hắc tuyết Cái gì? CÁO TỪ? CÁO TỪ? CÁO TỪ? CÁO TỪ? ROẸT...ROẸT... Ngất xỉu Tức chết ta, tức chết ta... Được... Chắc hắn cũng là người của Đỗ gia.. Ta thấy hứng thú với tên này rồi! Hahahaha... Hãy đợi đấy ta sẽ còn gặp lại.. Đoàn Thiên Ngư ta thề không dạy dỗ ngươi thật tốt ta không mang họ Đoàn..thực ra thì mang họ Giang cũng được...haha Không thiệt, quả thiệt đường nào ta cũng không thiệt.. ****************** Sáng hôm sau.. Tại Thế Sa Đình.. Từng âm thanh trong trẻo của đàn tỳ bà phát ra...nhẹ nhàng du dương...len qua từng lớp màn xanh, đùa giỡn trên từng cánh hoa hồng chưa kịp nở còn đọng lại vài giọt sương sớm. ' Bộp, Bộp, Bộp' tiếng vỗ tay liền vang lên sau khi tiếng đàn vừa dứt. -" Đàn hay lắm!" -" Đỗ phu nhân"- ta có chút ngạc nhiên. -" Tiếng đàn thật du dương"- Đỗ phu nhân ánh mắt đầy cưng chiều bước đến chỗ Thiên Ngư. -" Phu nhân quá khen!"- ta ngại ngùng. -" Không, dì nói thật! Con đừng quá khiêm tốn!" -" Con vẫn còn kém cỏi lắm, mong dì chỉ bảo thêm ạ!" Đỗ phu nhân vúôt nhẹ lên cây đàn, đấy mắt ánh lên tia buồn rầu. -" Ngày xưa mẹ con quý cây đàn này lắm...chỉ tiết bà ấy mất sớm, không thể nhìn thấy con trưởng thành...còn dì thì...chẳng giúp gì được cho con..dì thật có lỗi.." Nghe những lời đầy yêu thương này ta thật sự rất cảm động, từ lúc xuyên qua đây, cuộc sống dù cho đầy đủ, cha cũng yêu thương ta hết mực nhưng cũng không ai cho ta cảm giác yêu thương của người mẹ như Đỗ phu nhân đây. -" Khônh có đâu! Người đối xử với con rất tốt mà!"- ta vội ôm chằm lấy Đỗ phu nhân, mặt đầy sủng nịn. Linh Du bên cạnh nước mắt, nước mũi đầm đìa -" híc, tiểu thư thật biết lấy lòng người.."- khâm phục khâm phục. -" A, phải rồi, con muốn hỏi người một chuyện..."- ta vội lau nước mắt, ngẩng đầu lên. Linh Du: hơ không lẽ là.. -" Là chuyện gì?" -" À..còn ai trong phủ mà con chưa gặp không ạ?" - phải bắt đầu điều tra, nói là phải làm liền, ta là người rất trọng chữ tính nhá. Linh Du: biết ngay mà.. -" ừm, để ta xem..." Linh Du: lo lắng... Linh Du: hồi hộp.. -" đúng rồi! Hôm đó con chưa gặp Thiếu Doãn.." Thiếu Doãn...là hắn ta ư..? -" sao vậy? Nó là con trai của ta. Hai con gặp nhau rồi à?" nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Thiên Ngư Đỗ phu nhân liền hỏi... Hả?? Bị đoán trúng, mặt ai đó liền xám đen. -" A. Thật ra là chưa gặp ạ...làm sao mà gặp được chứ? Phải không Linh Du?" Đầu ai đó liền lắc lia lịa, mồ hôi cũng vả ra như tắm... Linh Du: xạo ghê ' lắc đầu, thở dài' Đột ngột mặt Đỗ phu nhân trở nên buồn rầu.. -" Tính tình Thiếu Doãn có hơi lạnh lùng.." Linh Du + Thiên Ngư: còn quá cao ngạo nữa.. -" Nó vốn là cháu đích tôn của Đỗ gia...nhưng cũng may..." -" Thiếu Doãn là đứa rất hiểu chuyện"- Đỗ phu nhân bưng mặt híp mắt, má hồng hồng. Linh Du: haha..' cười tươi trong đau khổ' Thiên Ngư: Cuồng phong nổi lên -" Lại là một đứa trẻ đáng yêu"- Đỗ phu nhân mắt long lanh, miệng tươi như hoa,đầy tự hào. Linh Du: ' xanh mặt' Thiên Ngư: mây đen kéo tới,' mặt đen như đít nồi' -" hy vọng con sẽ kết bạn được với Thiếu Doãn"- Đỗ phu nhân mặt đầy hy vọng. Linh Du: 'ngất xĩu' -" vâng ạ, nhất định là vậy! Người cứ yên tâm ạ!" Muốn ta kết bạn với tên kiêu ngạo hắn a Được.. Ta sẽ kết bạn thật tốt với hắn.. Đỗ Thiếu Doãn hãy đợi đấy *********** Đông phòng.. 'Hắt xì' -" Thiếu gia cậu bị cảm rồi" ************* -Tố Ngư-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang