[Dịch]Vương Thiếu, Mau Xin Lỗi - Sưu tầm

Chương 3 : Tên Lạc Thế Sa Đình

Người đăng: 

.
-" Chào dì ạ, tối qua dì ngủ ngon không ạ?"- ta bứơc vài phòng ăn, đi đến bên Đỗ phu nhân -" Ừ con đã quen với nơi này chưa? Nhìn con càng lớn càng giống mẹ, à dạo này tài đánh đàn của con chắc tiến bộ lắm nhỉ?"- Đỗ phu nhân vui vẻ hỏi chuyện, gắp một cho ta một cái càng cua. Á..cua? Chính xác là ngươi, ta hận, ta ghét, ta nguyên rủa gia phả nhà ngươi, ngươi xem ngươi cắn ta rồi ngươi cũng chịu một kết cục vô cùng bi ai..ngươi xem ta dù cho bị ngươi cắn ta lại có một cuộc sống tốt gấp mấy lần..bây giờ ngươi biết ai hơn rồi nhỉ? Nhưng mà...ngươi đâu phải là con cua đã cắn ta..nhưng cho dù vậy cả gia tộc nhà ngươi đều đáng nhân một kết cục như vậy..haha... Mặt ta bất chợt giật giật.. -"Này Thiên Ngư con làm sao vậy?"- Đỗ phu nhân nhận thấy được tâm tình đặc biệt của ta đối với con cua trước mặt liền lo lắng. -"Dạ..không..không có gì ạ.."- ta xua tay, chẳng lẽ ta nói rằng ta bị con cua cắn chết rồi xuyên qua đây à..thật quá hài hước sao.. -"Ăn xong, đàn cho ta nghe một khúc nhé, đâu dễ gì được thưởng thức tài nghệ của một trong tam đại tài nữ kinh thành chứ"- Đỗ phu nhân lên tiếng. -"À..không"- ta trừng mắt nhìn Linh Du, thấy cái vẻ lấm léc cười vu vơ của ả thì ta đã biết rằng đúng là ả tọc mạch rồi mà..-" dì đừng nghe Linh Du nói bậy"- ta thẹn thùng từ chối. -"Ồ vậy à? Thế thì tiếc quá, mẹ con đã tặng dì một cây đàn rất tốt, nay dì muốn tặng lại cho con vậy mà.."- Đỗ phu nhân buông đũa ánh mắt tiếc nuối. -"Hơ..là đàn của mẹ con sao?"- ta nghe nói năm xưa mẹ ta cũng là một tài nữ cho nên đàn của mẹ ta dùng không phải loại tốt thì cũng là loại thượng hạng, được ta rất thích -"Vậy con sẽ đàn.."- ta nở một nụ cười ranh ma nhất có thể, có đồ tốt ngu gì không dùng thử. -"Ha ha..đổi ý nhanh thế"- Đỗ phu nhân lắc đầu cười trêu chọc ta -" vậy ăn sáng xong ta gặp nhau nhé!" -"Vâng ạ."- ta gật đầu đồng ý, khoan, hình như có chút gì không đúng, ta sao lại đồng ý chứ..chết tiệt ta mắc lừa rồi, bị ăn thịt lừa hết sức dễ dàng..đáng ghét tất cả là tại Linh Du, được ta sẽ không nói chuyện với ả nữa, ta quay sang lườm ả một cái, cũng để cho ả biết là ta đang giận chứ. Linh Du đột nhiên thấy lạnh sống lưng, bất giác rùng mình một cái, nhìn ta thì lìên hiểu Ả ấy chạy đến níu áo ta mà rối rít -" thiểu thư, xin tiểu thư đừng giận em nữa, chỉ tại bọn nô tì trong phủ hiếu kì muốn biết về tiểu thư nên em mới nói, ai ngờ lại đến tai phu nhân" Linh Du đột ngột dừng lại, vẻ mặt hồng hồng nhìn lên trời, nói với vẻ đầy tự hào -"Nhưng em có nói sai điều gì đâu, ở Đoàn phủ ai đã nghe tiếng đàn của tiểu thư đều gật gù khen ngợi, tiếng đàn của tiểu thư vừa cất lên liền làm cho mọi người cảm thấy trong lòng vô cùng hưng phấn vui tươi, rất thư giản..không giống lúc trước khi tiểu thư bị bệnh chút nào, lúc ấy tiếng đàn của tiểu thư rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe vô cùng bi ai..thật lạ nhưng cũng đều rất tuyệt vời.."- Linh Du ca ngợi ta hết lời. -"Nhưng tiểu thư, lúc người sống lại em thấy tiểu thư giống như một người, người tự nhiên quên hết tất cả, tính tình lại thay đổi, vui vẻ hơn, nói nhiều hơn, lại không thường bị bệnh, nếu vì người không đối xử tốt với em thì em cũng không biết có phải là người không nữa, dù người có bị mất trí nhớ nhưng người vẫn rất tốt với em, em thật là hạnh phúc"- Linh Du nhìn ta đầy cảm kích Ta nghe Linh Du nói bất ngờ chột dạ, chẳng lẽ ta nói lúc trước không phải ta đàn, cái người yếu đuối, hiền lành lúc trước càng không phải ta sao...đựơc không nên nói về vấn đề này..thật không tốt. -"Thật à..hình như tới rồi thì phải "- ta kéo em ấy bứơc nhanh về phía trước. Nhìn thấy hàng chữ Thế Sa Đình ta và Linh Du không kiềm lòng mà thốt lên -"Ôi đẹp quá " Thế Sa Đình xung quanh được che bởi năm tấm lụa hồng, kết hàng trăm viên đá xanh lam, cộng với ánh nắng ban mai chiếu vào khiến cho chúng càng long lanh hơn thảy, bao quanh là một rừng hoa anh đào đang nở rộ quả là giống như tiên cảnh, thật động lòng người. -"Tiểu thư đằng kia có cây đàn"- Linh Du chỉ về phía trước. Ta nhìn theo hướng ta em ấy- "Chính là nó ư, cây đàn của mẹ ta?" Tâm tình ta đột nhiên rất tốt, cũng hai tháng rồi từ khi cây đàn yêu quý của ta bị đứt dây, ta chưa gãy lên khúc nhạc nào ưng ý, thật làm ta phiền lòng. Liền đặt ngón tay thon dài lên từng dây đàn, điêu luyện, không nhanh không chậm, nhẹ nhàng đưa người thưởng thức vào trong vô thức chìm đắm say mê mà lắng nghe. ************** Cùng lúc đó... "vèo", một mũi tên lao nhanh về phía bia, thế nhưng chưa kịp đến đích thì đã yếu ớt rơi xuống nằm sát chân bia. -" Vẫn chưa đủ xa, phải thử lại một lần nữa"- Thiếu Doãn vẻ mặt bất mãn, với tay ra phía sau lấy mũi tên khác, bắt đầu gương cung, hướng đến bia, rồi từ từ kéo dây. -"Công tử, dùng trà ạ"- A Sung vội vả bước đến, 'ách' , trợt rồi, trợt vỏ chuối a. -"Chết rồi tách trà"- A Sung la lên 'Bộp', văng tung ngay tay Thiếu Doãn, chính là cái tay đang kéo cung a, 'vèo' mũi tên liền bay mất rồi. Thiếu Doãn mày nheo lại -"Chết, mũi tên lạc rồi" Cách đấy không xa, một âm thanh vô cùng 'kiều mị' vọng đến, chim chóc trong vườn lấp tức bay thẳng lên trời -"Hướng đó là Thế Sa Đình"- Thiếu Doãn nhìn ra phía xa. A Sung nghe thấy âm thanh liền sợ hãi -" Công tử có tiếng chẳng lẽ...?" -"A Sung ngươi ở đây dọn dẹp"- nói rồi Thiếu Doãn nhanh chóng biến mất -"Dạ, công tử"- A Sung gật đầu hối lỗi, cũng tại mình hậu đậu mà làm phiến công tử Vừa đến Thế Sa Đình mặt Thiếu Doãn liền cứng lại vì.. -"Á, tiểu thư, người có bị thương không?" -"Ư , cứng quá" -"Aaaaa..không rút ra được" -"Linh Du, làm gì hét toát lên vậy? Người bị trúng tên đâu phải là em" Thiếu Doãn có chút suy tư, 'giọng nói này?', liền tiến đến hất tung tấm màn -"Ai đó?"- Thiếu Doãn lạnh lùng, nhìn vào bên trong, liền bắt gặp ngay ánh mắt của Thiên Ngư Nhìn thấy nam nhân từ từ xuất hiện sau tấm màn, một thân trắng toát, tiêu tiêu soái soái bước vào lạnh lùng kiêu ngạo nhìn cô như muốn xuyên thấu, Thiên Ngư hô hấp có chút không thông, mắt cũng không rời tên nam nhân vừa bước vào, mà nhẫn nại đáp trả ánh mắt lạnh băng của hắn. Chính phút giây này, phút giây hai con người ở hai thời đại khác nhau, họ gặp nhau, và trao cho nhau cái nhìn lạ lẫm đầy thâm tình..họ đâu biết vô hình có sợ dây kết nối họ lại với nhau, thế nhưng có dám chắc họ sẽ hạnh bên nhau đến cuối cùng, hay chỉ bắt đầu chuỗi ngày đau khổ... -Tố Ngư-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang