[Dịch]Vương Thiếu, Mau Xin Lỗi - Sưu tầm

Chương 12 : Tỷ Thí - Hoàn

Người đăng: 

.
Những ngày cuối năm tuyết rơi phủ khắp, khiến người dân đi lại vô cùng khó khăn, thế mà ai nấy trong kinh thành già trẻ lớn bé cũng đều khoác thêm áo háo hức đổ xô ra ngoại thành xem hai vị đại thiếu gia so tài. Bởi ai trong kinh thành mà chẳng biết đến tiếng tăm của họ, từ tướng mạo anh tuấn đến tài nghệ xuất chúng cộng với xuất thân danh giá khiến ai ai cũnh đều ngưỡng mộ. -" A công tử thắng rồi"- A Sung ôm chầm lấy Linh Du lắc mông hò hét. -" Trận đầu tiên -đấu kiếm, Đỗ công tử thắng"- Triệu thế tử đập bàn tuyên bố. Thiên Ngư ngồi một bên xem hai tên này đánh nhau để tranh lấy mình trong lòng vô cùng lo sợ, cả hai cứ một bên vung kiếm thì một bên trả đòn, cứ thế mà một kiếm, rồi lại một kiếm..bất phân thắng bại..làm cho cô giữa tiết trời lạnh thấu sương lại như ngồi trên đóng lửa. Thế rồi đến phút cuối Thiếu Doãn bất ngờ tấn công quyết liết khiến Lý công tử không kịp trở tay đã nằm dưới kiếm của Thiếu Doãn chịu thua. Nhận thấy tâm tình của người Thiên Ngư, Thiếu Doãn quay lại khoé miệng hơi nhếch lên, dịu dáng nhìn cô trấn an, cứ thể như muốn nói:" Yên tâm, không ai dám cưới muội đâu" A huynh ấy thật là soái a~ * người nào đó mắt long lanh* Lại còn biết an ủi ta nữa * người nào đó cắn móng tay* Đúng là yêu nghiệt~ * người nào đó xịt máu mũi* Thật chu đáo a~ * người nào đó ngất xĩu* Không đúng!! Hình như tâm ý của huynh ấy còn sâu xa hơn!! * người nào đó thành tâm suy nghĩ* Rồi người nào đó đứng hình ba giây * cơ mặt liền cứng lại*~ xoẹt Tóm lại người nào đó chính là cái cô ngu ngốc ngồi đây lo cho hắn, chính là ta. Tên chết bầm, tên biến thái, ta thiến huynh... Người nào đó đứng lên đầu bốc khói nghi ngút. -" Tiểu thư bình tĩnh, bình tỉnh"- Linh Du nhận thấy tâm tình bất bình thường của Thiên Ngư liền kéo Thiên Ngư ngồi xuống, ra sức mà quạt trong lòng lại không ngừng rủa Đỗ công tử. -" Trận thứ hai, thi cưỡi ngựa, ai chạy hết một vòng chân núi trước sẽ là người thắng cuộc. Được rồi, cả hai vào vị trí, xuất phát.."- Triệu Thế tử hô to, đợi cả hai phi ngựa đi mất hút thì người mới nhẹ nhàng ngồi xuống, nhấp một ngụm trà nóng. -" Đỗ thượng thư, Lý tể tướng, Đòan học sĩ..Tiểu vương nhận được sự sự tín nhiêm của ba vị nhất định sẽ đánh giá công bằng!"- Thế tử thấy ba vị "phụ huynh" đây căng thẳng quá mức, khiến người bên cạnh cũng phải đổ mồ hôi trong cái tiết trời lạnh thấu xương này liền nói để xoa dịu bầu không khí. Thế nhưng ba vị đây hầu như không hiểu được ý của thế tử mà vô cùng khẩn trương đồng loạt cúi đầu hành lễ:-" Tiểu quan đa tạ Triệu thế tử đứng ra làm chủ.." Triệu thế tử khoé miệng co giật :-" Ba vị đa lễ rồi", trong lòng liền ai oán 'bọn họ làm sao lại sợ ta đến thế? Ta chỉ muốn thân thiết với bọn họ chút thôi mà, ta chỉ muốn mọi người biết ta là một Triệu thế tử tài sắc vẹn toàn, à lộn là tài đức vẹn toàn a, một bậc minh quân có trái tim lương thiện, giàu nhân ái a, thật là...mặc kệ, ta không thèm nữa, ta tìm nương tử của ta nói chuyện, chỉ có mình nương tử ta là hiểu ta nhất thôi haha..' Triệu thế tử ngó đông, ngó tây, sau đó liền nhíu mày, đầy bất mãn:-" Tiêu Uyển đâu?" -" Dạ, phu nhân đang nói chuyện với Đoàn tiểu thư ạ" Triệu thế tử lắc đầu, tầm mắt dịu dàng nhìn sang Tiêu Uyển đầy mang đậm ý cưng chiều, khẽ mĩm cười:-" Vẫn là tật cũ.." Thiên Ngư chợt nhìn sang liền bắt gặp ngay ánh mắt sủng nịnh của Triệu thế tử dành cho Triệu phu nhân thì liền ngưỡng mộ. Nghe nói Triệu phu nhân và thế tử là tình cờ gặp gỡ..chuyện tình của họ cũng thật đẹp, luôn khiến cho mọi người ngưỡng mộ. Giá như... Mình và Thiếu Doãn cũng giống như họ... Thì tốt biết mấy.. .... ( t/g: Gọi thế có chút già nhưng thật sự Triệu thế tử và phu nhân cũng chỉ trạc tuổi Thiếu Doãn và Thiên Ngư thôi, tính tình của vị phu nhân đây cũng không khác Thiên Ngư là mấy, chỉ có điều không biến thái bằng thôi (Thiên Ngư *vát dao rượt*), nếu được mình hứa sẽ viết một vài chương phần ngoại truyện dành cho cặp đôi này, không biết các bạn có hưng thú không vậy??) ... -" Nhìn kìa, có bóng ngựa." -" Lý công tử đã về trước" -" Bằng điểm nhau rồi, chỉ còn vòng cuối cùng"- A Sung lo lắng. -" Đỗ công tử....ơ đó là"- Linh Du hổng hoảng khi nhìn thấy vết máu trên tay Thiếu Doãn:-" Tay của công tử bị thương rồi" Thiên Ngư toan đứng dậy, định chạy đến xem vết thương của Thiếu Doãn nhưng bị Linh Du cản lại, đành phải đứng ngồi không yên. Thiếu Doãn?... Tay của huynh ấy đang chảy máu! Huynh ấy sẽ không sao chứ?! Thiếu Doãn... -" Công tử, cậu có thể tiếp tục thi đấu không?"- A Sung lo lắng cho vết thương của Thiếu Doãn. Thiên Ngư đau lòng, lắc đầu, mắt đẫm lệ.. Đừng! Huynh đã bị thương rồi... Đừng tiếp tục thi nữa! Thiếu Doãn, đừng mà.. Thiếu Doãn mím môi, tức giận, trước vẻ mặt đắc thắng của tên họ Lý kia 'khốn kiếp..dám giở trò bỉ ổi đó..muốn ta giao Thiên Ngư cho hạng tiểu nhân như ngươi..ĐỪNG NẰM MƠ' Thiếu Doãn khoát tay, đứng dậy:" Tiếp tục đi" Triệu thế tử đứng dậy, đập mạnh bàn:-" Cuộc tỷ thí vẫn bất phân thắng bại, bây giờ đấu vòng cuối cùng! Cả hai người sẽ cưỡi ngựa ra xa mười trượng, dùng cung tên bắn xuyên qua năm mảnh cải treo trên cây, nếu mũi tên của ai xuyên qua năm mảnh vải, người đó sẽ thắng!"- Triệu thế tử dõng dạc. -" Nào, Lý công tử bắt đầu trước!" Lý thiếu gia đầy đắc ý phóng ngựa đi:-" Được, haha", thi bắn cung à? Sở trường của ta mà!! Tay của Đỗ thiếu Doãn đang bị thương, ta thắng là cái chắc, haha... Hắn dừng lại ở khoảng cách mười trượng như qui định thì xoay đầu ngựa lại, giương cung lên bắn, múi tên lao vút đi xuyên qua năm mảnh vải ghim chặc vào thân cây. -" A! Trúng hết rồi, Lý công tử đã thắng!" -" Như vậy là giỏi nhất rồi, làm gì có ai giỏi hơn nữa?" -" Công tử thật lợi hại" -" Thắng rồi! Không cần đấu nữa" -" Phải đó, Phải đó" -" Hơn nữa, Đỗ công tử đã bị thương, không thắng nổi đâu!" Bọn gia nhân nhà họ Lý chỉ trỏ, hò hét âm ĩ, giọng đầy nịnh bợ gia chủ, khiến một bên A Sung và Linh Du chói tai. Thiên Ngư nước mặt lưng tròng, lòng đau đến ngất xĩu Số phận của chúng ta là đây sao?.. Thiếu Doãn, huynh thua rồi ư?! Trước bao nhiêu lời chỉ trỏ, Triệu thế tử đứng lên dõng dạc, vẻ mặt đầy hứng thú :-" Khoan đã, Đỗ công tử còn chưa trổ tài, thắng thua vẫn chưa quyết định được" -" ĐÚNG ĐÓ"-Triệu phu nhân cùng Linh Du đồng thanh hét lớn, làm sao lại thua được chứ? Thua thì tỷ thí làm gì? Thiên Ngư sợ tái mặt trước thái độ của hai vị nữ tử này Thế nào mà bọn họ còn nhập tâm hơn mình vậy? Bọn học đâu phải là người bị đem ra rao bán chứ? Có gì đó sai sai ở đây? Triệu thế tử cũng không kém Thiên Ngư, liền lẩm bẩm' có khi nào mình chìu hư Tiêu Uyên rồi không? Ta là lão công của cô ấy mà?' -" Người đâu thay tấm vải mới, mời Đỗ công tử!" -" Được"-Thiếu Doãn không hề quan tâm đến mấy lời nói đả kích kia, mà tiêu tiêu soái soái phóng lên ngựa, còn quay lại khuyến mãi nụ cừơi đắt ý cho Thiên Ngư ' Thiên Ngư muội đừng lo! Huynh nhất định sẽ thắng!' Tên họ Lý vẫn yên trên ngựa, một mình tận hưởng 'chiến thắng':-" Đỗ Thiếu Doãn, ngươi không thắng nổi ta đâu! Tay bị thương thế kia thì làm nên trò trống gì được chứ!" Trong gió tuyết, Thiếu Doãn phóng ngựa đi như một vị đại tướng oai phong lẫm liệt, vạt áo lông cừu trắng toát tung bay giữa trời đầy gió càng làm tăng khí thế vương giả của huynh ấy, tay bắt đầu dương cung tìm kíêm tầm bắn. -" haha, Lý công tử hỏi thăm ngươi tý nhé!" Mũi tên của Thiếu Doãn từ từ hướng về phía Lý công tử, dây cung cũng kéo dảng tối đa. Tên họ Lý đang ngước mặt cười toe toét, thì cảm thì cảm thấy như có vật gì sắt nhọn đang hướng về phía mình, thì mặt trơ ra, mắt chữ O mồm chữ A :-" Sao..hình như hắn nhầm mũi tên về phía mình" -" Kìa Đỗ công tử nhắm sai hứơng rồi!!" -" Nhắm về hướng Lý công tử để làm gì chứ?" Bọn gia nhân kế bên cũng hốt hoảng không kém. -" Vừa đúng một đường thẳng"- Thiếu Doãn nhếch miệng, ý đầy bỡn cợt. Thiếu Doãn hài lòng buông tay, mũi tên liền lao đi như tên lửa về phía Lý công tử, xẹt qua đầu của hắn. -" UI DA.."- Tên họ Lý hét lớn, sợ đến phát khóc, tim muốn nhảy khỏi lòng ngực, hoảng đến nổi không dám nhút nhích, ngay cả hô hấp cũng ngưng. -" ÔI TRỜI---------------------------------------?" Cả đám gia nhân thì mắt trợn trắng kinh ngạt đến hoảng loạn Mỗi người ai cũng nín thơt theo dõi đường đi của mũi tên đến khi nó dừng lại, thì cả khán đài đều im lặng, mặt trừng mắt kinh ngạc. -" Quả thật rất lợi hại!!" -" Mũi tên xuyên qua năm miếng vải nhưng không về ghim vào thân cây" -" Đúng là cao thủ!!" Đỗ lão gia mặt có chút ngây ngô, giật giật vạt áo của Đoàn học sĩ chỉ về phía mũi tên: -" Nè! Đoàn huynh..trước mũi tên là cái gì vậy?" Đoàn người của Triệu thế tử, Thiên Ngư, Linh Du, A Sung mặt mày liền trắng bệch, mắt giật giật liên tục không nói nên lời. -" Đó là...là mũi quan của Lý công tử!" Tên họ Lý ôm đầu, mặt cúi gầm xuống, khốn khổ, đầu óc cứ quay vòng vòn, chỉ biết kêu 'mẹ ơi!", Thật là mất mặt. Còn Lý tể tướng đứng kế đó lửa hận cũng đang phừng phừng, tức giận đứa con trai vô dụng. Thiếu Doãn phóng ngựa qua Lý công tử liền tặng cho hắn nụ cười bởn cợt: -" Haha, không chết được đâu ta làm như vậy đã quá nhân từ rồi.." Thiên Ngư trong lòng vui như mở hội, mặt mày rạng rỡ: -" Thiếu Doãn, huynh thật to gan" Dám lấy lý công tử ra là trò đùa! Là vậy cũng hơi ác.. Nhưng không sao bất quá muội thích.. Ai biểu hắn làm phiền huynh với muội.. Hại muội khóc hết nước mắt.. Hại muội đứng ngồi không yên.. Còn hại lão công của muội bị thương.. Lão công??? Thôi kệ, trước sau gì cũng gọi, gọi trứơc xíu coi như tập dần đi, để mai này khỏi ngượng (t/g: Thiên Ngư tỷ, em thấy tỷ đâu có ngượng chút nào đâu ạ * mặt ngây thơ vô số*. Thiên Ngư: Ta đang rất ngây thơ đấy * chọi dép*) Nhưng... Lão công của ta đã thắng.. Thiếu Doãn vừa phóng xuống ngựa, Thiên Ngư liền chạy vào lòng Thiếu Doãn nước mắt dàn dụa, mỉm cười hạnh phúc, Thếu Doãn cũng thuận tay ôm lấy cô thật chặc để thoả bao nhiêu nhớ nhung -" Lão công, huynh đã thắng rồi!"- Thiên Ngư ngẩng đầu lên -" Lão...công"- Thiếu Doãn nheo mày Nhận thấy ánh mấy khó hiểu của Thiếu Doãn, Thiên Ngư nhìn đe doạ:-" Huynh không lấy muội sao?" Thiếu Doãn đổ mồ hôi, cảm giác đã nhìn thấy ánh mắt này ở đâu rồi, liền thức thời, huynh ấy không muốn ngày tháng sau này của mình phải sống chung với đám quạ, liền bẹo má Thiên Ngư cười đầy sủng nịnh : -" được rồi lão bà của huynh" Lý công tử nhìn thấy bọn họ quấn quýt như vậy, liền lắc đầu cười khoẩy, bỏ đi:-" Ta thật sự đã thua một cách tâm phục khẩu phục, Cha chúng ta về thôi" Nhìn thấy Thiếu Doãn và Thiên Ngư vui vẻ bên nhau, Triệu thế tử cũng vui lây, người nắm lấy tay Tiêu Uyển, nháy mắt, như muốn nói gì đó. Tiêu Uyển bên cạnh khẽ rùng mình liền tìm kiếm mắt của tên chết bầm nào đó dám có ý nghĩ không đứng đắn với cô. Sau đó là nhéo vào hông của hắn một cái rõ đau, chán ghét bỏ lại một câu: -" không đứng đắn" Người nào đó bên cạnh vỡ khóc vỡ cười, oan ức, nhưng không dám nói một lời. Mọi người ai nấy cười trộm đôi uyên trẻ này, cũng vô cùng thương cảm cho Triệu thế tử. Triệu thế tử đỏ mặt chỉ muốn độn thổ xuống đất, hoản cảnh huynh đây cũng quá bi ai rồi:-" khụ..khụ...Đỗ thượng thư, Đoàn học sĩ để ta chọn ngày tốt cho hai người nhé!" Đỗ thượng thư và Đoàn học sĩ trợ mắt nhìn nhau, muốn cười không được muốn khóc không xong:- " Dạ??" sau đó liền tách xa hai mươi mét. Mặc dù bọn họ có ngồi kế nhau, đôi lúc nhìn nhau, thỉnh thoảng thì kéo vạt áo của nhau, lâu lâu lại bắt tay nhau( t/g: nắm tay trá hình đấy ạ!. Đỗ thượng thư cùng Đoàn học sĩ: im ngay* chọi ghế*) nhưng bọn họ hoàn toàn trong sạch a, hoàn toàn không có ý nghĩ gì vượt quá giới hạn a. Đoàn học sĩ quỳ xuống mếu máo:-" Thế tử, mặc dù vợ thần đã mất lâu, nhưng thần chưa từng thấy cô đơn, thần vẫn là người cha gương mẫu, người chông chung thuỷ, nên đặc ân này quá lớn thần không thể nào nhận nổi a" Đỗ thương thượng thư mặt vặn vẹo:- thưa thế tử, thân đã có vợ và hai con, gia đình cũng đang rất hạnh phúc, nên chưa từnh có ý định nạp thiếp, vả lại người xem hai người bọn thần làm sao mà...haizz thật là..thật sự là ai làm công ai làm thụ chứ?" Thế tử bên đây ngây ngô, không lẽ mình nói sai gì ta, sau đó liền tua lại kí ức, a chết :-" ta..ta..ý ta là sẽ chọn này ngày lành tháng tốt để làm lễ thành thân cho Thiếu Doãn và Thiên Ngư, hai người thật là...đã kết thông gia với nhau mà suy nghĩ không đứng đắn gì hết, dù hai người thật có ý gì thì ta đây cũng không toại cho , không thì hai đứa con của hai người phải làm sao? Nghe Triệu thế tử giải bày cả hai mới yên tâm trở lại vị trí, đồng thanh: -" thế tử anh minh, đạ tạ thế tử" Bọn người Thiên Ngư được phen cừơi nghiêng ngã, thật là...hai lão gia của họ vô cùng đáng yêu a. Nhìn thật nụ cười trên môi mọi người, Thiên Ngư khẽ cười mãn nguyện. Phải đây chính là hạnh phúc mà mình tìm kiếm. Thiên Ngư ta... À..Giang Nhi Nhi ta chết đi hoàn toàn không hối tiếc.. Thiên Ngư cô nương, cô có thấy hài lòng không, nếu cô sống cô cũng sẽ làm như tôi chứ! Cô thấy tôi chọn cho cô một lão công tuyệt vời không?! Cô hài lòng chứ?! Từ nay cô cứ yên tâm đi đầu thai đi, tôi hứa sẽ chăm sóc cho cha cô, bản thân của cô thật tốt a. Cô đồng ý rồi phải không?! Im lặng là đồng ý.. A...Cô đồng ý rồi nhá !! Ôi cô đáng yếu quá đi mất!! Được rồi! Từ nay, tôi chính là Đoàn Thiên Ngư chính là lão bà của Đỗ Thiếu Doãn. - Tố Ngư- ( Lề: Hoàn rồi, nhưng vẫn thấy sao sao ấy! Hay là nên viết thêm phiên ngoại truyện không nhở?!! *ôm đầu*. Cuối cùng cám ơn các bạn đã theo dõi truyện của mình ạ *cúi đầu 90 độ*)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang