[Dịch]Vương Thiếu, Mau Xin Lỗi - Sưu tầm
Chương 11 : Hôn Sự
.
Kinh thành
Phủ Tể Tướng
-"Sao ạ?"- Tử Yên hốt hoảng: -" cha, cha đã mang sính lễ đến Đoàn phủ hỏi cưới cho sư huynh thật sao ạ?"- không thể có chuyện đó được
-" Đúng rồi, Tử Yên, Đoàn tiểu thư rất nổi tiếng trong kinh thành, không nhanh chân sao được?"- Lý tể tướng vút râu gật gật đầu vô cùng hài lòng.
-" Lúc nào vậy ạ?"- Tưt Yên trầm ngâm, cô phải nói sao cho sư huynh cô hiểu đây? Thật khó xử, một bên là sư huynh, còn một bên là người cô yêu, cô mong muốn cả hai đều được hạnh phúc, thế nhưng..
-" mọi việc đã xong xuôi từ hôm qua rồi, muội sẽ có một chị dâu tuyệt vời"- Lý Thái Phong hí hửng, vẻ mặt vô cùng đắc thắng.
'Làm sao đây? Đoàn tiểu thư và Đỗ công tử yêu nhau như vậy? Cô ấy nhất định sẽ không đồng ý, chuyện này thế nào cũng không có kết cục tốt, e là sẽ làm mất hoà khí hai bên' Tử Yên lo lắng khôn nguôi, phải nói thế nào đây?!
-" A, phải rồi! Tử Yên,.. con và Đỗ công tử thế nào rồi?"- Lý tể tướng đang cao hứng, chợt nhớ đếm chuyện hôn sự của Tử Yên cùng Đỗ công tử, trong lòng dâng lên niềm thoả mản khôn xiết.
Nghe cha hỏi chuyện hôn sự của mình thì cô vô cùng khó nói:"- Dạ? Con đối với Đỗ công tử không có ý gì hết"- cô cúi mặt xuống khẽ giấu đi một giọt nước mắt.
-" Cái gì? Không có ý gì là sao? Người ta là đại thiếu gia, bao nhiêu người mơ ước mà không được đấy!!"- Tể tướng nghe con gái trả lời liền tức giận vô cùng, ông rất kì vọng vào chuyện hôn sự với Đỗ thượng thư, nếu hôn sự thành thì thế lực của ông ắt hẳn càng mạnh, thế à đứa con gái cưng của ông lại nói không có ý gì, thế hỏi ông có tức chết không chứ.?!
-" Tử Yên, trừ phi con đưa ra lí do chính đáng nếu không ta sẽ gả con cho Đỗ công tử"- ông vẫn là không thể chấp nhận chuyện này được.
-" cha, xin cha đừng ép con! Vì người huynh ấy yêu là Đoàn tiểu thư"- Tử Yên khóc thét lên, cô chính là ngừơi đau lòng hơn ai hết khi phải nói ra những lời này, cô yêu huynh ấy!
-" thế nên làm sao con thể chen vào được chứ!"- Tử Yên che mặt chạy về phòng.
-" sao hả? Với Đòan tiểu thư sao? Chết tiệt"- Lý Thái Phong bất ngờ, sao lại có chuyện này được chứ?! Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi đập bàn hét lớn:-" mọi chuyện còn chưa sáng tỏ, ta không bỏ qua đâu, để xem hắn co bản lĩnh gì mà giành Thiên Ngư khỏi tay ta"
*************
Đoàn phủ
-" Cha con không chịu đâu!"- Thiên Ngư nũng nịu.
Chuyện gì thế này? Ta vừa bước vào nhà đã thấy vô số lễ vật, hỏi ra thì mới biết đây là sính lễ của tên họ Lý nào đó!!! Mà chuyện quan trọng là hắn đến hỏi cưới ta!!!!
A.. tên họ Lý chết bầm, chết toi, chết vịt, bộ hết người hỏi cưới hay sao mà chạy đến tìm ta! Nếu hết thì tìm chó, mèo mà cưới, nếu không có, ta tình nguyện tìm cho ngươi, không những một con mà chục con cũng được, ta đều tìm cho ngươi, chớ sao ngươi lại muốn ta làm thê tử của ngươi?! Ta cho ngươi biết hoàng thượng hỏi cưới ta ta cũng không cần chớ cái mũ quan bé nhỏ của ngươi!?
A ta tức chết mất, ta mà gặp ngươi ta liền thiến ngươi cho cả nhà ngươi mất hết tính phúc, cho ngươi vào cung làm thái dám, đợi đấy, ngươi mà cưới bà, bà liền cho ngươi uống mười ký thuốc xổ cho ngươi xổ ra hết cái đầu óc ngu si của ngươi, hiểu chưa hả????
-" con chưa muốn xuất giá, mình trả lại sính lễ đi cha"- Thiên Ngư ngồi bên giường của cha mà lay lay cánh tay ông nũng nịu.
-" Thiên Ngư à, con lớn rồi mà vẫn như trẻ con thế hả?"- Đoàn học sĩ nhìn bộ dạng con gái mà đau lòng:-" con không biết cha lo cho con thế nào sao?"- ông nhắm mắt khẽ thở dài.
-" con xin lỗi con không muốn làm cha lo lắng, chỉ là..."- Thiên Ngư nghe cha nói liền cúi mặt, giọng nhỏ lại thẹn thùng nói:-" Thật ra trong lòng con đã có người khác rồi.."
-" Là đại thiếu gia nhà họ Đỗ đúng không?!"- Đoàn học sĩ cười lớn.
Thiên Ngư vừa nghe cha nói mắt liền giật giật, phóng ra khỏi giường, nhìn cha cô mà đề phòng.
Làm sao cha ta biết được, ông cho người theo giỏi ta sao?!
-" Cha...làm sao cha biết được?"- Thiên Ngư lắp bắp, cảnh giác từng bước tiến lại gần cha mình.
-" haha, cha đoán đúng rồi! Con rất giống mẹ con, cha làm sao không biết được chứ!"- Đoàn học sĩ gật gật đầu cười khanh khách.
Giống mẹ sao?!
-" Con với mẹ đều là những giai nhân tuyệt sắc, càng được theo đuổi thì càng xa lánh, ngược lại, càng bị thờ ơ, lạnh lùng, con lại càng cảm thấy hứng thú, cha biết..chàng công tử họ Đỗ ấy vốn là người tài hoa nhưng tính tình lạnh lùng, con ở đó lâu như vậy..có nảy sinh tình cảm cũng đâu phải là lạ"- ông giải thích.
Đoàn học sĩ nói xong Thiên Ngư cảm thấy như có một cục đá to lớn đập thẳng vô đầu mình.
Cha với mẹ cũng giống mình với Thiếu Doãn ư?!
-" Con thấy cha nói có đúng hay không?"- Đoàn học sĩ cười lớn khoái chí, có vẻ như trêu chọc con gái mình chính là niềm vui.
Thiên Ngư trầm ngâm, quan sát kỹ lưỡng cha từng cử chỉ, cơ mặt, hành động của ông, trong lòng cảm thấy có chút kì lạ sau đó nghi ngờ nói:
-" cha..nghe giọng cha, hình như...cha không bị bệnh thì phải..."
Thật sự chẳng giống người bệnh chút nào!
Chết! Đoàn học nghe con gái nói cơ mặt đang dãn ra cực độ vì cười sảng khoái lặp tức cứng ngắc, một giây sao ông liền đập ngực ho sặc sụa.
-" Thiên Ngư!"- Đoàn lão nắm lấy tay con gái
-" Dạ?"
-" Nói gì thì nói, sính lễ đã nhận rồi, khó có thể trả lại..nhưng cha tin con người của Lý công tử..chắc sẽ không gây khó dễ cho con đâu..cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên vậy!"
-" Dạ con hiểu rồi"- Thiên Ngư nhắm mắt lại, phiền não.
Mình phải làm sao đây?
Thiếu Doãn muội nên làm gì đây?
Huynh mau đến đón muội đi!
Muội rất nhớ huynh!
*********
Tháng 11
Phủ Thượng Thư.
-" Chúc mừng công tử!"
-.......
Cuối cùng cũng đến ngày sinh thần của Thiếu Doãn, mừng huynh vừa tròn 20 tuổi
-" Thiếu Doãn"- Đỗ lão gia gọi
Thiếu Doãn một thân bạch bào, tiêu tiêu soái soái bước đến trước mặt cha mình hành lễ.
-" Dạ"
-" Ngày mai con phải lên kinh thành nhậm chức tiến quan tư lễ bộ lang...nghe nói các quan trong triều rất ngưỡng mộ con..làm cha như ta thật quá đổi tự hào"- Đỗ lão gia vút vút râu gật đầu hài lòng.
-" Dạ, cha..."- Thiếu Doãn ngập ngừng.
-" chuyện gì?"- ông nhứng mi nhìn con trai.
-" Hãy hứa với con một chuyện"- Thiếu Doãn nhìn cha đầy cương quyết, cho thấy anh đã vô cùng quyết tâm, từ bé đến giờ anh chưa bao giờ xin cha chuyện gì đâu chính là lần đầu tiên.
-" Có phải chuyện hô sự của con và Thiên Ngư?"- nhìn thái độ nghiêm túc của con trai thì không cần nghĩ ông cũng biết chắc là chuyện gì rồi.
-"Con có biết con trai của tể tướng, Lý công tử cũng đã đến cầu hôn Đoàn tiểu thư rồi không?"
-" sao ạ?"- Thiêu Doãn vô cùng bất ngờ, không ngờ hôn sự của huynh với Lý tiểu thư vừa giải quyết xong thì lại đến Thiên Ngư được cầu thân, thật là đau đầu mà.
-" Cho nên cậu ấy muốn cùng con đấu một trận công bằng, người nào thắng sẽ đủ tư cách lấy Đoàn tiểu thư"- Đỗ lão gia nói thêm: -" vừa may có Thiếu vương gia của Chuẩn Lăng Hầu đến chơi, sẽ cùng phu nhân làm người làm chứng..."
-" được, con vui lòng chấp nhận"- Thiếu Doãn cong khoé môi đầy hài lòng, anh làm sao để tên đàn ông vô dụng nào cướp mất Thiên Ngư của mình.
***********
Tuyết......
Thiên Ngư đưa tay đón từng bông tuyết rơi giữa không gian lạnh giá cô đơn, nhưng chính bản thân những bông tuyết ấy cũng lãnh lẽo không kém. Thật giống cô, giống tâm trạng của cô lúc này...
Cô đơn, trống trải..
Thiên Ngư ngước mặt lên trời..
Đã giữa tháng 11 rồi, Thiếu Doãn và Lý công tử sẽ tuỷ thí cùng nhau..
-" Vào phòng đi tiểu thư, tuyết rơi nhiều rồi đó"- Linh Du chạy ra choàng lên người Thiên Ngư chiếc áo ấm.
Không biết rồi sẽ ra sao...
Nhưng...
Ta vô cùng BỰC BỘI..
Ta muốn giết bọn họ....
Dám lấy ta ra làm trò tiêu khiển...
Không được..
Thiếu Doãn huynh nhất định phải thắng nhé!
Nếu huynh thua thì coi như số phận chúnh ta đã được an bày....
Muội chỉ sợ..
Chúng ta có duyên nhưng không nợ..
Không, muội muốn mắc nợ huynh, muội tình nguyện đến trả, nên...huynh phải thắng.
-Tố Ngư-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện