[Dịch]Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương - Sưu tầm

Chương 71 : Người nào không lưu được.

Người đăng: 

.
Bộ dạng cao ngạo không coi thế gian vào trong mắt. Cái nàng có chính là tư cách, ngạo mạn trời sinh. Tròng mắt Sở Mộc Hi đen sâu sâu, không ngờ tiểu đông tây sẽ có một mặt lạnh lùng như thế. Hai người Phong Dạ Hàn, Phong Hề Ngạn cả kinh, tay của bọn họ có thể cảm giác được hàn khí kinh người từ trong cơ thể Ngạo Tình toát ra. Bạch Quỳnh cũng bị loại hàn khí này làm kinh sợ, nhưng rất nhanh đã hồi hồn. Bùm. Bùm. Bùm. Bạch Quỳnh ra lệnh một tiếng, chúng nữ tử bắt đầu gõ trống. Mọi người rốt cuộc bắt đầu phản ứng, liên tiếp che đầu, phát ra tiếng rên rỉ khổ sở. Hai người Băng Tâm Băng Lam nhanh chóng vào bàn ngồi, mặc dù sắc mặt cũng tái nhợt không ít, nhưng vẫn không việc gì. Không phải bởi vì công lực của hai người thâm hậu hơn người khác, mà là hai người bọn họ đã được Ngạo Tình dạy cho Tĩnh tâm pháp độc môn bảo vệ tâm mạch. Sở Mộc Hi có nội lực chí thuần chí nhu chống đỡ, tất nhiên không sợ, chỉ là không thể cử động thân thể, nếu không tâm mạch đứt đoạn. Bốn người Xuất Nguyệt giống như những người khác, nhức đầu kịch liệt, khổ sở đi lại. Phong Dạ Hàn, Phong Hề Ngạn dưới sự bảo vệ của Ngạo Tình, vẫn có chút lực bất tòng tâm. Mặc dù cảm thấy trong cơ thể Ngạo Tình có một cổ chân khí liên tục không ngừng chảy vào tâm mạch bọn họ, hóa giải cảm giác đau đớn của bọn họ, nhưng vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn, tim đập nhanh bất thường, cảm giác cả trái tim sắp vỡ toang ra ngoài . Âm Ba Công quả nhiên lợi hại, ngón tay của Ngạo Tình ở trên dây đàn tung bay, một đôi mắt đẹp trong suốt như nước, lành lạnh như băng. Tựa như có thể tẩy rửa tất cả tội ác cùng xấu xí, cũng nhìn thấu tất cả đau lòng cùng bi thương trong cuộc đời. Ngón tay ngọc ở trên dây đàn nhảy múa, tiếng đàn lưu chuyển, uyển chuyển du dương, lưu loát, như trời xanh mênh mông, như nước chảy róc rách, như lời nói nhỏ nhẹ bên tai của nữ tử, nhẹ giọng thì thầm, tuyệt không thể tả. Bỗng chốc, tiếng trống lộ ra nồng nặc khí tức xơ xác, sát khí trùng trùng điệp điệp, ngàn vạn lợi kiếm ẩn núp trong đó, một lần ra chính là một kích như sấm sét. Boong boong sát khí xuyên thẳng thẩm thấu trời xanh, vừa động thiên địa biến sắc. Mọi người phản ứng càng thêm kịch liệt, thân thể lung lay như cái sàng, dùng sức tự vỗ đầu mình. Ngạo Tình cũng đột ngột chuyển một cái, ngón tay chuyển động thật nhanh, nội lực kích động bắn ra bốn phía, như vậy tuyệt đối là âm thanh tử vong, lanh canh tranh, từng chùm Âm Ba Đạn đi, thình thịch bùm, mấy cái trống bị phá vỡ, từng nữ tử ngã xuống đất, cuối cùng, nhanh chóng vung vẫy, giống như như thủy triều bắn về phía Bạch Quỳnh. Phốc, Bạch Quỳnh hộc máu mà chết, còn sót lại trên đất một tiểu cô nương đang tức giận, ánh mắt như nhìn thấy ác ma, dùng sức chống người lui về phía sau. Rốt cuộc, tất cả khôi phục yên tĩnh. Thần trí mọi người cũng trở về, Phong Dạ Hàn trước tiên nhìn Ngạo Tình đang ngồi im lặng không nói. Vỗ nhè nhẹ khuôn mặt trắng noãn, Ngạo Tình chợt mở hai mắt ra, trực giác trong người có một luồng khí, tay phải bụm miệng, đẩy Phong Dạ Hàn ra, nghiêng người về một bên, nôn ra, cơ hồ nôn cả mật ra. Phong Dạ Hàn gấp gáp không biết làm sao, chỉ có thể vỗ nhẹ vào sau lưng Ngạo Tình: "Nàng đã tốt hơn chưa?" Phun một hồi lâu, Ngạo Tình cảm thấy toàn thân vô lực, xụi lơ ở trong ngực Phong Dạ Hàn, Phong Dạ Hàn trực tiếp bế nàng trở về phòng. Mới vừa nằm ở trên giường, Ngạo Tình lại lật người, bắt đầu nôn ra. Sở Mộc Hi, Phong Hề Ngạn cũng theo vào gian phòng, Băng Tâm Băng Lam, bốn người Xuất Nguyệt vừa ổn định kinh mạch cũng chạy vào phòng. "Tiểu thư, có phải người có tin vui rồi không?" Băng Tâm nói ra một lời kinh thiên. Mắt phượng của Phong Dạ Hàn lập tức tỏa sáng, toát ra ánh sáng hưng phấn, bản năng nhìn về phía bụng Ngạo Tình. Sở Mộc Hi cùng Phong Hề Ngạn cúi đầu không nói. Bốn người Xuất Nguyệt vui mừng không dứt, mà Băng Lam lại hơi nhíu đôi mày thanh tú, tiến lên muốn xem mạch. "Không cần, tuyệt đối không thể nào!" Bị Ngạo Tình ngăn lại, tâm tình xấu đến mức nói không ra. Băng Tâm trừng mắt nhìn, tựa như bất cứ giá nào cũng phải bắt mạch. Đôi mắt trong veo nghi ngờ một hồi lâu, kỳ quái? "Ha ha, ta ăn đau bụng rồi." Ngạo Tình cười gian, vỗ vỗ vai Phong Dạ Hàn : "Thiếp còn chưa chơi đủ đấy." Thần sắc Phong Dạ Hàn ảm đạm, nhưng cũng không còn nhiều rối rắm. "Ai! Ta còn tưởng rằng sẽ có Tiểu tiểu thư hoặc là tiểu thiếu gia đấy." Vẻ mặt Băng Tâm đầy tiếc hận. "Tại sao không thể một lần sinh hai, nhanh chóng, tiết kiệm lại ít phiền toái." Ngạo Tình rất không có hình tượng ngã xuống giường, lau nước mắt chảy ra khi nôn. "Oa. Tiểu thư, sinh một hay sinh hai, người đều có thể khống chế à? Thật trâu bò." Băng Tâm lập tức hứng thú, như tên trộm hướng trên mép giường đi tới, nhiều một chút kiến thức cũng tốt : "Nếu là sinh đôi, Long Phượng Thai là tốt nhất." Phốc. Băng Lam không nhịn được cười ra tiếng. Ngạo Tình mệt rối tinh rối mù, liếc Băng Tâm một cái : "Ngươi lại còn coi tiểu thư nhà ngươi là thần sao. Ta nói đó là nguyện vọng, có hiểu hay không? Huống chi sinh nam sinh nữ cũng không phải do nữ nhân quyết định, phải dựa vào nam nhân." "À?" Lòng hiếu kì của Băng Tâm bị khơi lên, trực tiếp đi đến trên giường ngồi, cười hì hì nói: "Mau nói đi tiểu thư, đây cũng là tiểu thư mới nghiên cứu ra đúng không?" Băng Lam thấy sắc mặt cô gia có chút biến hóa, kéo kéo Băng Tâm, Băng Tâm mới hồi hồn, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, vội khom lưng nói xin lỗi. "Chớ quấy rầy. Ta rất mệt mỏi." Ngạo Tình thì thầm tự nói, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ. Ánh trăng xuyên thấu qua chạm rỗng cửa gỗ, êm ái vẩy vào trên gương mặt của nàng, trắng như tuyết, có một loại hơi thở thuần phác đơn thuần, khí chất lạnh nhạt, đẹp làm cho người ta động lòng. Phong Dạ Hàn lẳng lặng nhìn, khóe miệng nở nụ cười sâu hơn, đáy lòng có một vệt dịu dàng nhàn nhạt, dần dần tan ra, tan vào ngũ tạng lục phủ của hắn, cả trái tim cũng tràn ngập vui vẻ không nói nên lời. Đột nhiên, mắt phượng tối sầm lại, ma âm động? . "Chủ tử, Vô Trần, Vô Phong cứu giá chậm trễ." Hai nam tử quỳ gối, cúi đầu. "Không trách các ngươi." Sở Mộc Hi lạnh lùng quay lưng đi, chắp tay ngạo nghễ nhìn trời, chốc lát, nhớ tới dung nhan tuyệt thế, khóe miệng không khỏi nhếc lên. Vô Trần, Vô Phong liếc nhìn nhau, liền tiếp tục cúi đầu. Mỗi khi gió thu xào xạc, một biển hoa trắng noãn Như Ngọc, mùi hương say lòng người. Vậy mà, tất cả tốt đẹp bị một màn nghiêm trọng phá hư. Một luồng tuyết như kiếm bay đến, nhanh như sấm sét, đột nhiên tới, phốc xích. "Âu Trạch Xuyên, nếu có kiếp sau, gặp nhau như người lạ." Hai mắt nữ tử vô tận bi thương cùng thương tiếc, thật sâu nhìn vào mắt đối phương, tuyệt nhiên cười nhạt nói. Xuyên qua biển hoa trùng trùng điệp điệp, nhìn bóng dáng thủ hộ mình một đời không oán không hối, đôi mắt trong veo vô tận bi thương cùng thương yêu, dùng hết một tia nội lực cuối cùng : "Tiêu Nhiên, kiếp sau không cần gặp lại ta!" Một giọt nước mắt, óng ánh trong suốt lại bao hàm tất cả tình cảm, là lưu luyến, là không bỏ, là đau lòng, là bi thương vô lực cứu vãn. . . Xẹt qua gò má gầy gò tuyệt mỹ nhỏ xuống, hai mắt nữ tử dần dần tan rã. "Không. . ." Nguyệt Dạ_ Bạch y nam tử tê tâm liệt phế kêu lên, vang tận mây xanh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang