[Dịch]Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương - Sưu tầm

Chương 70 : Không thể không chết.

Người đăng: 

.
"Không biết cô nương vì sao phải ám toán chúng ta?" Lạc Sơ Hàn sắc mặt có chút trắng bệch mở miệng trước. Nữ tử đầu lĩnh không trả lời, mặt không chút thay đổi, con ngươi cợt nhã liếc mắt nhìn nam nhân vừa mở miệng, rồi lướt nhìn qua mọi người, cuối cùng đưa ánh mắt thoáng dừng lại trên người Phong Dạ Hàn. Từ từ mở miệng: "Ngươi là Phong Dạ Hàn?" "Chính là bổn vương." Phong Dạ Hàn không buồn nâng mắt, lạnh lùng đáp. "Chủ nhân nhà ta muốn ngươi." Tiểu cô nương mở miệng nói muốn nam nhân thật dứt khoát. Thấy Phong Dạ Hàn nhíu nhíu mày, Ngạo Tình phì một tiếng bật cười, lên tiếng nói: "Tiểu cô nương, chủ tử của ngươi là nam hay nữ?" "Nói nhảm, chủ nhân nhà ta dĩ nhiên là nữ." Ma Cơ thất sắc sử bạch sử_ Bạch Quỳnh, nhìn Ngạo Tình một cái, khinh thường nói. "Oh." Ngạo Tình làm ra vẻ hiểu thấu mọi việc, tiếp theo du côn cười nói: "Tiểu cô nương, mọi việc đều xem trọng trước sau, nam nhân này là ta nhìn trúng trước, nếu không ngươi đổi người khác, cho chủ nhân ngươi nếm thử tươi mới?" Phong Dạ Hàn vừa nhìn bộ dạng côn đồ của Ngạo Tình liền biết nàng lại bắt đầu náo loạn, lắc đầu, khẽ nắm eo nhỏ của nàng, thu vào trong lòng, chỉ một câu "Nam nhân này ta nhìn trúng trước" đã làm cho lòng hắn vui vẻ. "Hừ! Chủ nhân nhà ta chính là muốn hắn, còn có hắn!" Vừa nói vừa chỉ Sở Mộc Hi. Bộ dáng Sở Mộc Hi vẫn nhẹ nhàng như cũ, chỉ cười không nói. "Ai u. Chủ nhân nhà ngươi thực biết chọn, chuyên chọn người ta thích đấy!" Ngạo Tình chu miệng lên, vẻ mặt khó chịu. Sở Mộc Hi nghe vậy, mắt hoa đào nhảy lên, đánh vỡ sự lạnh nhạt của hắn, mặt hoa si, hì hì nói: "Tiểu Đông Tây, thì ra muội cũng yêu thích ta, ta thật là vui." Phong Dạ Hàn vừa nghe vậy, mặt tối lại, ôm càng chặt hơn để trừng phạt nàng. Ngạo Tình cố gắng nhịn đau, thật đau thắt lưng mà. Đột ngột nàng quyết định nói: "Như vậy đi, ta sẽ hào phóng chút, trừ ba nam nhân này, những người khác ngươi tùy tiện chọn, tùy ngươi muốn mang đi." Nói rồi đưa tay ra chỉ Phong Dạ Hàn, Sở Mộc Hi, Phong Hề Ngạn. Không ngờ mình cũng được nàng giữ lại, trong lòng Phong Hề Ngạn chấn động, đôi mắt màu trà có chút biến sắc. "Ngươi cũng thật biết chọn! Ba nam nhân này đều rất tuấn tú." Bạch Quỳnh lại cũng Ngạo Tình cãi nhau. "Hắc hắc, không phải là ta chọn, mà là không thể không lưu lại, một người là nam nhân của mình, hai người là ca ca, cũng không thể đem ca ca cho các ngươi, trọng sắc khinh huynh, đúng là chuyện không đạo đức, có đúng hay không?" Ngạo Tình ác ý cười cười, không quên liếc mắt nhìn Sở Mộc Hi, Phong Hề Ngạn. Phong Dạ Hàn rất thích lời giải thích này, giật giật khóe miệng, nhiều hơn một tia ý cười. "Nếu là ngươi nghĩ lưu, vậy ta nhất định mang đi, hơn nữa ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta." Lần này lại muốn ba, thật không có lời. "Nếu như ta nhất định muốn lưu lại?" Ngạo Tình học người giang hồ lưu manh đùa bỡn, nâng hai cánh tay lên. "Vậy thì xem ngươi có bản lãnh phá nhiếp hồn âm trận của ta hay không." Bạch Quỳnh vẻ mặt tự tin nói. Nhiếp hồn âm trận? Mọi người có chút luống cuống, chưa bao giờ nghe nói qua trận này. "Nha. Vậy ta cũng muốn biết một chút về trận pháp này." Ngạo Tình mang một dáng vẻ rửa tai lắng nghe, không quên nghiêm túc nhắc nhở, "Không nên dùng nội lực chống cự ma âm, nếu không ngũ tạng câu liệt, kinh mạch đều đứt đoạn, đến lúc đó Đại La Thần Tiên cũng không thể nào cứu được các ngươi." "Làm sao ngươi biết chỗ lợi hại trong đó?" Bạch Quỳnh có chút thất sắc, ma âm động bọn họ từ trước đến giờ làm việc đều rất cẩn thận, khi làm việc chưa bao giờ để lại một chút dấu vết nào, trên giang hồ cơ hồ không có ai biết tổ chức này của họ. Vì sao cô nương cùng tuổi mình cư nhiên biết chỗ quan trọng của nhiếp hồn âm? "Ha ha. Nếu nói ra thì rất dài, hôm nào chúng ta lại gặp nhau, trước lạ sau quen, hai người chúng ta sẽ chậm rãi nói sau." Ngạo Tình phất tay một cái, ra hiệu cho Băng Tâm, Băng Lam. Băng Tâm lấy ra một thanh cầm, Băng Lam mang theo cái bàn nhỏ ra. "Ngươi biết âm sát công?" Bạch Quỳnh lần này hoa dung thất sắc, mấy tiểu cô nương phía sau cũng có chút kinh hoảng. "Tiểu nữ quả thật biết một chút, đến, hai ta đấu một trận, nếu ta thắng, tất cả các ngươi đều cút về cho ta; ta thua, dẫn ta đi gặp Tổ Sư Gia của các ngươi, ta bảo đảm Tổ Sư Gia của các ngươi sẽ ngợi khen các ngươi rất nhiều. Dẫn bọn hắn đi thì cũng chỉ được một đêm xuân mà thôi, vạn hoàng kim là xong." Ngạo Tình cảm thấy ngứa ngáy, hưng phấn muốn thử thi đấu. "Tiểu đông tây, đại ca ca cứ như vậy không đáng bao nhiêu tiền sao?" Khuôn mặt Sở Mộc Hi uất ức, thì thầm nói. Phong Dạ Hàn khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói, nhưng khi nhìn Ngạo Tình đang ngồi phía trước, mắt phượng sâu xa như biển. "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi. . . Biết của Tổ Sư Gia của chúng ta?" Bạch Quỳnh không tự chủ lui về phía sau mấy bước, càng ngày càng cảm thấy thấp thỏm. "Ta là ai? Vấn đề này có chút phức tạp. Không nói được, động thủ trước, chúng ta tỉ thí một lần, sau mới dễ bàn điều kiện, ngươi nói xem có đúng không?" "Hừ. Ngươi đã muốn tìm chết, vậy cũng không thể trách ta được." Bạch Quỳnh nổi cáu với việc Ngạo Tình khiêu khích, lại có người dám xem thường Âm Ba Công của nàng. "Hàn, ngươi đem tay đặt lên vai ta." Ngạo Tình muốn thi triển Âm Ba Công thì người đầu tiên không được phép bị thương dĩ nhiên là Phong Dạ Hàn. Phong Dạ Hàn không biết tại sao, nhưng vẫn nghe lời để tay lên vai Ngạo Tình. "Vô luận xảy ra ra chuyện gì, chàng không được buông tay." Ngạo Tình một dạng ngang ngược, quay đầu lại nghiêm túc nói, khi thấy Phong Dạ Hàn gật đầu một cái, nàng mới cười một tiếng. Tiếp đó ý bảo Phong Hề Ngạn để tay ở bên vai còn lại, Phong Hề Ngạn tự nhiên mừng rỡ cười không ngậm miệng được. Sắc mặt Phong Dạ Hàn trầm xuống nhưng không nói gì, hắn biết bây giờ không phải là lúc để so đo. "Tiểu Đông Tây, muội quá thiên vị." Sở Mộc Hi cảm thấy biệt khuất, bất bình nói. Ngạo Tình tức giận liếc Sở Mộc Hi một cái : "Đừng cho là muội không biết đại ca ca có thể tự vệ, vết thương của Phong Hề Ngạn còn chưa lành, ca ca đừng ồn ào nữa." Phong Dạ Hàn, Phong Hề Ngạn đều chấn động. "Ta lại muốn không thể tự vệ, để muội tới giúp ta." Sở Mộc Hi như đứa trẻ giận dỗi quay mặt đi chỗ khác. "Hừ. Còn muốn bảo vệ mấy nam nhân này? Xem ngươi có khả năng này hay không? Bọn họ uống rượu quỳnh hoa của ta, không ai có thể chạy trốn." Ngạo Tình cả kinh, quay đầu lại sử dụng ánh mắt chất vấn Băng Tâm Băng Lam, hai người có chút quẫn bách, đều gật đầu một cái, bốn người Xuất Nguyệt cũng thế. "Rượu quỳnh hoa này là ta tự tay cất, hương vị thuần khiết, nhưng ở bên trong tăng thêm một vị đốt tiên thảo, vừa nghe ma âm, dục tử dục tiên." Bạch Quỳnh cười điên cuồng. Mọi người bắt đầu kinh hoảng. Đốt tiên thảo, là một loại Mê Hồn Thảo, có mùi thơm nhàn nhạt, dùng để chưng cất rượu khiến cho rượu được cất thuần khiết hơn, nhưng ai uống rượu đó không may nghe được ma âm, sẽ làm hiệu quả mê hồn của ma âm cao hơn. "Như thế nào, xem ngươi có thể giữ được mấy người, hơn nữa ngươi cũng uống? Tượng Bồ Tát sang sông tự thân khó bảo toàn, còn muốn bảo vệ người khác? Không biết tự lượng sức!" Bạch Quỳnh hừ lạnh một tiếng. "Hôm nay, ngươi không thể không chết." Đôi mắt trong veo bỗng nhiên trở nên lãnh triệt, ngón tay trắng noãn đặt trên dây đàn, tinh thần nàng vẫn tỉnh táo, ít đi một hơi thở phàm trần, đôi mắt tuyệt thế chợt phụt ra ra sáng rỡ, hết sức xinh đẹp mị hoặc, mê hoặc lòng người. Bên môi nàng nâng lên nụ cười thoáng qua, mang theo lạnh lẽo khắc cốt, làm lòng người kinh sợ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang