[Dịch]Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương - Sưu tầm
Chương 46 : Vô tình tầm bảo
.
Ra khỏi cửa động, liền nhìn thấy ánh mắt oán hận của Phong Hề Ngạn cùng Thượng Quan Dực, Ngạo Tình cũng nhìn thẳng.
Choáng nha, bản cô nương căn bản không có gì với các người, là các người tự mình đa tình mà thôi.
Sau khi tắm nước nóng, ăn một bữa cơm mỹ mãn nàng cùng Phong Dạ Hàn đi dạo quanh núi.
"Ngạo nhi, nhìn xem." Phong Dạ Hàn khẽ choàng lại áo cho người trong ngực nói.
Cái gì vậy, nàng ngẩng đầu nhìn thấy từng hạt trắng lấm tấm bay xuống.
"Trời ơi, tuyết rơi! Làm sao chàng biết?" Ngạo Tình không dám tin nhìn Phong Dạ Hàn, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo như nói "ta biết mà" của hắn, cũng không nói nhiều với hắn, chui ra khỏi ngực hắn, đón tuyết xoay mấy vòng.
"Oa, quá đẹp!" Âm thanh trong trẻo dễ nghe, giống như nước chảy nơi khe núi.
Khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống, khắp bầu trời bắt đầu có những bông tuyết nhỏ bay bay, cả không gian, đất trời cùng núi non như được gột rửa sạch sẽ.
Cảnh sắc u nhã điềm tĩnh, lại thêm những bông tuyết trong sáng như đồng thoại. Hương đêm thơm ngát, bông tuyết trắng cho người ta cảm giác như được thiên nhiên vây quanh. Tất cả đều được gột rửa, tất cả đều đang thăng hoa, làm tâm linh của con người cũng được thanh lọc trở nên thuần khiết và tốt đẹp.
Nàng ngẩn đầu, cằm tạo đường vòng cung tuyệt mỹ, đôi mắt trong veo như nước nhẹ nhàng nhắm lại, đưa tay ngọc ra đón lấy bông tuyết rơi xuống thật quá đẹp. Giống như tiên tử len lén hạ phàm, múa trong tuyết. Tựa như một bức họa tiên tử say lòng người.
Nhìn nụ cười xinh đẹp, đôi mắt như hồ nước mùa thu, chu sa đỏ thắm, eo như cây liễu, khí chất như hoa sen.
Cánh tay mềm mại, làn da nõn nà, làn tóc bay bay, không điểm son phấn mà vẫn khuynh quốc khuynh thành, như cành hoa lê dưới mưa xuân.
Phong Dạ Hàn nhìn đến say người.
Huyền Tu tạm thời còn chưa tỉnh lại, Ngạo Tình làm người tốt phải làm tới cùng, ở lại thêm vài ngày dưới chân núi. Bởi vì quá nhiều người, mà trong nhà gỗ chỉ có hai gian phòng, dĩ nhiên là nữ tử một gian, nam tử một gian.
Mà Ngạo Tình cùng Phong Dạ Hàn lại lựa chọn ở trong sơn động có giường Hàn Băng.
Chẳng biết tại sao, sau khi cùng với Phong Dạ Hàn trên giường Hàn Băng, Ngạo Tình cảm thấy giường Hàn Băng cũng không lạnh lẽo như trước kia, ngược lại có một cỗ khí lưu ấm áp xâm nhập đan điền, mà Phong Dạ Hàn cũng cảm thấy như vậy.
"Nha đầu, làm sao ngươi biết tôn tử của lão trúng độc Ngọc Khô Cốt?" Huyền Ngọc tử vừa xé thịt bò nướng ăn, vừa nói.
"Thật ra thì trước khi lên núi Khúc Sơn, Ngạo Tình từng nghe qua một ít chuyệt của tiền bối, biết sáu năm trước tôn tử của lão tiên sinh trúng độc Ngọc Khô Cốt, nhưng ta thấy trên các phần mộ cũng không thấy tên tôn tử người, ta liền phỏng đoán nguyên nhân lão tiên sinh không cho mượn giường Hàn Băng, mà Ngạo Tình đã từng trúng qua loại độc này, muốn thử một lần."
"Thì ra là như vậy, nha đầu quả nhiên cơ trí hơn người!"
Huyền Ngọc Tử vui mừng, sắc mặt cũng không còn tái nhợt, áy náy thở dài nói: "Lão phu cả đời mê võ điên cuồng, gặp ai trong giang hồ đều tỉ võ một lần, đao kiếm không có mắt vì vậy mà đả thương không ít người, dần dà, liên luỵ thê nhi(vợ con), tôn tử(con cháu), người ta đến trả thù, giết thê nhi của ta, gia môn sắp diệt môn, may mắn lão phu kịp thời cứu được tôn tử duy nhất, nếu không khi quy tiên không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông."
Thì ra là tin đồn là thật. Thật may là đã bảo vệ được độc đinh Huyền gia.
Tiểu thư!
Một tiếng kêu sợ hãi làm kinh động không ít động vật trong núi. Mi tâm Ngạo Tình khẽ nhăn, Băng Lam đúng là một cái loa lớn.
"Tiểu thư, giường Hàn Băng biến mất!"
Băng Lam nhanh chóng đi lên trước báo với Ngạo Tình. Vốn hai người muốn đến cửa hàng mua ít vải bông phủ lên giường Hàn Băng, để ban đêm hai người(Ngạo Tình & Phong Dạ Hàn) ngủ thoải mái chút. Không ngờ vừa vào cửa động, đã không thấy giường đâu, chỉ còn lại một vũng nước.
Đây chính là bảo bối tổ truyền của Huyền gia, vừa nói không thấy Huyền Ngọc Tử đã như cơn lốc chạy tới sơn động.
Mấy người Phong Dạ Hàn cũng chạy tới.
Quả nhiên như Băng Lam nói, hóa thành vũng nước rồi.
Lúc này Ngạo Tình đột nhiên cảm thấy lạ, vừa vào cửa động, chân khí trong cơ thể mình không ngừng lưu chuyển, bắt đầu khởi động, hình như bị một cỗ lực lượng dẫn dắt. Ngạo Tình lập tức bắt lấy tay Phong Dạ Hàn, nàng phát hiện chân khí trong cơ thể hắn cũng như vậy.
"Các người có phát hiện không, hình như trong động có một cỗ lực dẫn dắt chân khí trong cơ thể?" Ngạo nhìn mọi người hỏi, ai cũng lắc đầu. Chỉ có Phong Dạ Hàn là cảm nhận được, ngay cả Huyền Ngọc Tử cũng không cách nào cảm ứng được.
"Lão tiên sinh, không biết sơn động này có chuyện xưa gì không?" Ngạo Tình nghi ngờ hỏi.
"Huyền gia chúng ta đời đời sống ở trên núi Khúc Sơn này, sơn động này tự nhiên coi như nhà, giường Hàn Băng cũng tồn tại cho tới nay. Tổ tông ta đã từng có người lớn mật đào giường Hàn Băng đi, đào đi rồi lại hình thành mãi mà vẫn không suy chuyển, sau đó chúng ta vẫn dùng cho tới nay, có gì không ổn sao?"
"Ngạo Tình cũng chỉ hoài nghi một chút, không biết tổ tông lão tiên sinh có thần công bí tịch tổ truyền không?". Vẻ mặt Ngạo Tình có chút hưng phấn
"Trước kia đã lâu, Tằng Tổ phụ(ông cố) của ta có nói, nói sơn động này từng có một cao tăng đắc đạo ở, cũng ở trong sơn động tự chế một bộ chưởng pháp, khi còn bé ta đã từng ham chơi vào động tầm bảo, không thu hoạch được gì." Huyền Ngọc tử nghi ngờ nhìn Ngạo Tình.
Ngạo Tình lộ ra nụ cười vui vẻ, như nhặt được bảo vật, mọi người đồng loạt nhìn nàng.
"Tiểu thư, có phải là có bảo bối gì không?" Băng Tâm như tên trộm lại gần nói.
"Ta đoán là vậy, không biết đúng không?"
Lời vừa nói ra, mọi người nghi hoặc. Phong Dạ Hàn nắm tay Ngạo Tình chặt hơn, ý hỏi tại sao lại thế?
Ngạo Tình đến gần Phong Dạ Hàn, nói thầm bên tai một hồi. Chỉ thấy gương mặt Phong Dạ Hàn kinh ngạc, nhìn Ngạo Tình một chút, sắc mặt nàng ửng hồng.
"Tiểu thư, đừng chỉ nói cho cô gia nghe, nói cho Băng Tâm nghe với." Băng Tâm đành chen đến giữa hai người, tò mò hỏi, cũng không quản thân phận chủ tớ.
Khóe miệng Phong Dạ Hàn giật giật, nhìn Ngạo Tình một chút, cũng nhìn Băng Tâm một chút, bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Ngươi quản được sao?." Ngạo Tình không để ý Băng Tâm nói.
"Hừ! Trọng sắc khinh bạn, ta kinh bỉ tiểu thư!" Băng Tâm thở phì phì lui lại, làm cho bốn người Xuất Nguyệt cười ra tiếng.
"Lão tiên sinh, giường hàn băng biến mất, có thể liên quan tới Ngạo Tình, ta nhìn chút rồi sẽ nói rõ với người." Nói xong, Ngạo Tình đi tới trước vũng nước kia, tay phải ngưng tụ chân khí, nhẹ nhàng đặt trong nước, một lúc sau nàng cảm thấy chân khí trong cơ thể mình càng ngày càng tràn đầy.
"Vạn sự vạn vật, tương sinh tương khắc, giường Hàn Băng là vật chí âm, bên trong động có thể làm ngưng tụ giường Hàn băng, chứng tỏ bên trong động cũng có một cỗ lực lượng chí dương chí cương tương khắc, vừa vặn chân khí trong cơ thể Ngạo Tình là chí chân chí nhu, cho nên máu của ta hoàn toàn khai mở hai lực lượng này." Lời nói của Ngạo Tình như của trưởng giả, làm người khác tin phục.
"Tiểu thư, người lại bị thương?" Băng Tâm tâm quýnh lên, chạy tới kéo Ngạo Tình, mặt Ngạo Tình nóng lên, muốn nói không phải
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện