[Dịch]Vương Phi Nàng Thật Biến Thái - Sưu tầm
Chương 7 : Hoàn hồn Thái Hoàng Thái Hậu
.
Sáng hôm sau…
“Đệ đệ sao đệ lại ở đây đi chơi bị lạc
à đệ ở đâu ta dẫn đệ về” nàng xoa xoa đầu của một tiểu tử khoảng 9 tuổi, “ Thứ
nhất ta không phải đệ đệ của ngươi, thứ ai ta là Hoàng đế ta cũng không bị lạc,
thứ 3 ta lớn tuổi hơn ngươi đấy thằng nhóc 15 tuổi kia nên đừng xoa đầu ta”vì
nàng ở trong cung chữa bệnh cho Vương gia cũng được 3 năm nên giờ nàng đã 15 tuổi
rồi, nàng khẽ đứng hình trước tên tiểu tử kia nhưng nhanh khôi phục thần trí
nàng bế hắn lên xoa xoa đầu hắn típ. “Hoàng huynh Người làm gì ở đây thế” tiếng
nói của Hàn Thiên khiến nàng hóa đá “Người đến đây làm gì?” hắn nhảy xuống người
của Dịch Thiên Sát “Ta đến đây muốn tìm thần y gì gì Sát đó” cuộc nói chuyện diễn
ra nàng vẫn đứng nhưng tượng nghe họ xưng hô nàng thấy mình như sắp rơi xuống vực
thẳm nàng định chuồng đi thì tên Hoàng đế túm y phục của nàng lại,
“Tên này từ đâu chui ra đây”
“Ngự y của đệ đấy Dịch Thiên Sát” Hàn
Thiên kéo nàng về sau rồi tiếp tục cuộc đàm thoại của 2 huynh đệ này
Khoảng 1 canh giờ sau 2 huynh đệ hàn
huyên với nhau cuối cùng thì tên hoàng đế kia cũng phải hồi cung nghỉ ngơi, còn
nàng từ đầu chuyện tời giờ thì phải lui ra xa đứng không được nghe ngóng chuyện
của họ cũng khá tò mò. “Ngươi có loại thuốc nào giúp khôi phục sinh lực không?”
chàng từ đâu bước lại đứng trước mặt nàng khiến nàng cũng phải hoảng, “Dạ thưa
Vương gia có đây” nàng móc từ trong chiếc túi nhỏ ra một lọ đan dược đưa Vương
gia.
“Hắn là ca ca của ta là Hoàng đế vì
luyện võ công nên bây giờ thân hình hắn cứ như vậy không lớn được nhưng hắn đã
20 tuổi rồi chỉ lớn hơn ta 2 tuổi thôi”cầm lấy lọ thuốc xong thì hắn đi mất để
nàng một mình trơ trơ trọi trọi với cú xốc
Nàng trở về phòng ôm hồ ly trong tay
quyết đi rời hoàng cung vì bệnh của Vương gia cũng đã chữa khỏi rồi nàng cũng
không thể ở mãi trong cung nàng muốn đi du ngoạn giang hồ. Ôm ấp ý tưởng trong
đầu chờ thời cơ sẽ bẩm báo Vương gia biết.
Trong lúc nàng đang đi dạo trong ngự hoa
viên cùng lúc đó “Thỉnh an Sang phi” nàng ta vội đở Dịch Thiên Sát đứng dậy rồi
đột nhiên ngã nhào về người của Thiên Sát, nàng ta ngượng ngùng mặt thì đỏ ửng
cũng phải thôi dù giả nam nhi có đeo mặt nạ ngọc bích kia thì nàng vẫn tỏ được
nét đẹp mê hoặc lòng người đó thôi. Nhưng từ đằng xa một tên thái giám nhìn trộm
rồi lén lút chạy về cung của Thái Hoàng Thái Hậu bẩm báo tình hình.
“Bẫm Thái Hoàng Thái Hậu ngự y Dịch
Thiên Sát có gian tình với Sang phi”
“Có chuyện đó nữa hả, được mau bắt hắn
về giam trong ngục cho ta mai đích thân ta đi xử lí hắn”
“Dạ rõ thưa Thái Hoàng Thái Hậu”
Đang ngồi hóng mát ở ngự hoa viên của
phủ ngự y thì một tốp quân lính bắt nàng về giam vào trong ngục tối. Chưa kịp
nghĩ ra lí do bị bắn thì một tên thái giám bước vào với giọng điệu ẻo lã nghe
mà rợn da gà “Ngươi cũng to gan lắm dám dụ dỗ Sang Phi, Thái Hoàng Thái Hậu đã
ban lệnh ngày mai là ngày chết của ngươi đó” thấy nàng không trả lời hắn tức
sôi máu rồi phủi tay bức đi ra khỏi nhà lao. Theo đó là một nụ cười khinh người
“Các ngươi muốn giết ta à, ta sẽ cho các người thấy đụng tới ta thì sống không
bằng chết” nụ cười vang khắp địa lao vang đi rồi vọng lại nghe càng dị hơn.
Sáng sớm hôm sau, nàng được đưa đến
nơi hành hình phía trước nàng là Thái Hoàng Thái Hậu ngồi uống trà ung dung
không coi trời đất ra gì.
“Đã tới giờ”
Cây đao được giơ lên cao, nàng dùng
khinh công phóng lên bàn Thái Hoàng Thái Hậu đang ngồi khiến bà ta đang uống
trà suýt sặc.
“Bà khoang giết, tôi muốn có một thỉnh
cầu nho nhỏ”
“Ngươi muốn gì?”
“Tôi muốn biết vì sao tôi lại chết.”
Lúc này tóc nàng bay bay một cảnh tượng
mê hồn thu hút bao nhiêu ánh mắt của quân lính, nhưng không chỉ thế từ đằng xa
kia một thân hình cao gương mặt hắn đang mỉm cười nhìn nàng “Để xem nàng là ai”
“Ngươi dang díu với Sang Phi ôm ấp
nàng ngay trong ngự hoa viên thì có đáng tội chết không” bà Thái Hoàng Thái Hậu
tức điên quát nàng
“À thì ra là vậy nếu như nữ nhi ôm nữ
nhi thì có được gọi la dang díu không”
“Ý….ý…ngươi là….là sao?
Nàng từ từ tháo chiếc đây của mặt nạ
ra cả nơi hành hình thoáng im lặng có chút đáng sợ, bỗng “Có người chảy máu mũi
rồi” “Có người sùi bọt mép rồi” “Cứu đi ở đây có người ngất rồi” thậm chí quân
lính đang bao vây nàng cũng có được một giấc ngủ nốt, cứ thế mà mọi người la
hét om sòm Thái Hoàng Thái Hậu thì một phen hóa đá.
“Ngươi là nữ nhi sao, sao có thể như
vậy được”
“Lão bà mắt bà mờ rồi đứng còn không
vững mà đòi giết ta à”
“Ngươi biết ta là ai không mà nói
năng hỗn xược”
“Chỉ là Thái Hoàng Thái Hậu thôi mà,
xin đây tôi cũng nói cho mụ biết ta đây không sợ trời không sợ đất, không ai thắng
nổi ta đâu chứ huống hồ chỉ là một bà già”
“Ngươi…ngươi…” bà tức lắm nhưng không
thể nào ngất nổi
“Muốn ngất lắm đúng không mụ già, mụ
không ngất được đâu bà đã uống Sinh đơn của ta rồi không ngất được đâu”
“…”
“Từ đây mụ muốn sống thì đừng dại gì
mà tìm đến ta nữa.”
“Còn các binh lính các ngươi ai mà tiết
lộ về gương mặt ta thì ta sẽ truy lùng gia đình các ngươi cho đến không còn một
tên”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện