[Dịch]Vương Phi Nàng Thật Biến Thái - Sưu tầm
Chương 5 : CHỮA TƯƠNG TƯ
.
“Dịch Thiên Sát đến giờ bốc thuốc cho
Vương gia rồi”
“Ta đã biết mới công công đi trước”bỏ
hỏa hồ trên giường , nàng vội vã đến ngự hoa viên của Hà Nhĩ Các
“Tham kiến Vương gia, Vương gia thiên
tuế thiên tuế thiên thiên tuế” trước mặt nàng là một người anh tú ánh mắt buồn
xa xăm nhưng vẫn tạo ra vẻ mê hồn cho người gặp, hắn ngồi trên chiếc ghế đá
trong đình gió thoảng bay bay khiến người ta phải chết mê trong sự thoáng buồn
mà Vương gia kia tạo ra nét đẹp của một tình yêu chung thủy làm con người hắn
cũng đẹp đến mê hồn. “Thiên Sát….Thiên Sát… Vương gia cho ngươi đứng dậy rồi
sao không đứng”. Nàng cảm thấy có lỗi với Tề Thanh, ánh mắt nàng trầm xuống,
nàng không để một người đàn ông nào chiếm giữ trái tim của nàng trái tim nàng
chỉ có một Tề Thanh mà thôi.
“Vương gia hạ thần có một số điều cần
nói về bệnh tình của ngài” ánh mắt nàng chĩa sang tên công công đang đứng hóng
tin, hắn tin ý nên đã phất tay cho tên công công lui. “Ngài yêu người con gái ấy
bao lâu rồi và vì sao ngài lại trở nên như thế này?” thoáng giật mình với câu hỏi
của Thiên Sát, nhưng hắn cũng bình tĩnh trả lời câu hỏi “Ta yêu nàng đã được 3
năm rồi nhưng ta đã thổ lộ cho nàng nghe tình cảm của ta nhưng chưa nghe được
câu trả lời của nàng thì giờ nàng đã đi một nơi rất xa ta rồi”,
‘Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ’sự
im lặng kéo dài lòng của nàng lại càng trùng xuống gợi cho nàng nhớ về người
nàng yêu cũng 3 năm về trước.
“Xin mạo mụi ngài tên gì?” phái vỡ bầu
không khí ảm đạm ấy nàng hỏi bừa, “Ta tên Hàn Thiên”vẫn kiểu ngồi chống cằm
không thèm nhìn nàng lấy một lần, “Đây là Bổ Huyết giúp ngài lấy lại thần sắt,
hạ thần nghĩ nếu như người ấy có gặp lại ngài thì cũng không muốn ngài tiều tụy
như bây giờ đâu” nghe vậy hắn liền cầm lọ thuốc cho ngay một viên vào miệng.
Cứ thế ngày qua ngày thần sắt của Hàn
Thiên đã dần hồi phục hắn cũng không còn ở lì trong Hà Nhĩ Các nữa mà hay đi ra
ngoài nhưng trong ánh mắt hắn vẫn con hằn sâu nỗi buồn cứ như điều đó đã hằn
sâu trong tim hắn vậy, trong phòng nàng đang nằm trên giường vuốt ve lông của
Tiểu Hồ thì nghe tiếng bước chân của người lạ, đẩy cửa bước vào “Tham kiến
Vương gia , Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. “Đứng dậy đi không
cần quá phép tắc” hắn nhìn quanh gian phòng một lúc thì tập trung lại chiếc giường
của nàng hắn tiến lại gần con hỏa hồ của nàng từ từ đưa tay đến gần thì “A…..”
một vết cắn nông nằm trên tay hắn ngay phút chốc hắn cảm thấy máu như đang đông
lại. “Uống đi không ngài chết oan vì bị sủng vật ta cắn” nàng đưa viên đan dược
cho hắn rồi kéo hắn lên gường nằm, nàng bế con sủng vật trên tay phải tay trái
nàng nắm lấy tay hắn lại gần miệng con hỏa hồ cho nó liếm vết thương kia. Nữa
canh giờ sau hắn cũng đã trở về trạng thái ban đầu sắt mặt hồng hào hơn. “Đây
chẳn phài hỏa hồ ly rất hiếm sao ngươi có được vậy?”, “Hạ thần tình cờ tìm được
nó trong lúc bị thương cứu nó giữ được mạng vì đền ơn nên giờ nó là sũng vật của
hạ thần” nàng bế hỏa hồ trên tay vuốt ve nó Hàn Thiên nhìn cũng phải kinh ngạc
“Ta nhớ không lầm hỏa hồ rất ghét con người ngươi như vậy cũng có được sũng vật
quý như thế quả là không tồi” “Đa tạ Vương gia quá khen”
Cười nói cùng Hàn Thiên đến khuya
nàng khá mệt nên xin phép được nghĩ ngơi sớm hắn cũng không phản đối vì trời
cũng đã khá khuya. Hắn về lại Hà Nhĩ Các nhìn bàn tay được băng bó hắn nhớ về
người con gái ấy. Lại một đêm nữa hắn mơ thấy người hắn yêu đang ở rất gần hắn
nhưng hắn không tài nào nhận biết được người hắn yêu đang ở nơi nào mà gần hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện