[Dịch]Vương Phi Của Ta Nàng Trốn Không Thoát Đâu - Sưu tầm
Chương 4 : BÁI SƯ
.
“Linh nhi, Linh nhi” – Ai vậy? Ai đang gọi nàng? Tại sao lại thân thiết
như vậy?
“Bọn cướp vào đây rồi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.” –
Nàng có quen người thiếu phụ xinh đẹp này sao? Nhưng cảm thân thuộc này là sao
chứ?
“Ha ha, muốn chạy, đâu dễ như vậy?” – Bọn cướp bao vây lấy 2 người họ. Một
tên trong đó cười man rợ mà nhìn vào họ. “Đại ca, con nhỏ kia nhìn thật xinh đẹp.
Sau này nó lớn lên chắc chắn sẽ là một mĩ nhân” – Tên đó chỉ vào đứa trẻ đứng
bên cạnh thiếu phụ.
“Các người muốn làm gì tôi cũng được nhưng xin hãy tha cho con gái của
tôi. Con bé còn quá nhỏ, tôi cầu xin các người.” – Thiếu phụ quỳ xuống dập đầu
cầu xin, vệt máu đỏ tươi từ từ xuất hiện trên trán.
“Mẫu thân”
“Linh nhi ngoan, đừng sợ, mẫu thân nhất bảo vệ con.”
Cảm giác đau lòng này là sao chứ? Người thiếu phụ này tại sao lại mang lại
cho nàng cảm thấy đau lòng như vậy.
“Làm gì có chuyện dễ như vậy chứ? Ha ha”
“Linh nhi, lát nữa mẫu thân sẽ đánh lạc hướng bọn chúng. Con hãy chạy thật
nhanh và đừng bao giờ quay lại. Đây là ngọc bội của cha con, cầm lấy nó và đi
tìm cha. Cha của con tên là Mộ Dung Phục, ngoài ra con còn có một ca ca tên là
Mộ Dung Ưu. Con phải nhớ thật kĩ những điều này.”
Đưa ngọc bội cho nữ nhi rồi thiếu phụ xông vào liều mạng với bọn cướp.
“MẪU THÂN”
“Chạy đi, đừng lo cho mẫu thân. Con nhất định phải tìm được cha và ca
ca.”
Đứa trẻ quay đầu chạy đi, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt. Phía sau
bọn cướp đuổi theo sát nút. Cô bé chạy thật nhanh nhưng phía trước lại là vực
sâu, quay lại thì thấy bọn chúng đã đuổi đến nơi. Không còn đường nào khác cô
bé đành phải nhảy xuống vực sâu.
“Này, này, tỉnh lại.” – Có tiếng người đánh thức nàng.
Nàng lấy lại ý thức. Trước mặt giờ đây xuất hiện một ông lão lạ mặt.
Nàng nhớ là mình đi vào rừng trúc sau đó hình như là bị bất tỉnh. Còn giấc mơ hồi
nãy là sao chứ? Chẳng lẽ đó là kí ức của thân xác này. Thật tội nghiệp cho đứa
trẻ này.
“Nha đầu, ngươi là ai? Tại sao lại đi vào Trúc Thanh Cốc của ta.” – Ông
lão nhìn vào nàng hỏi.
“Người không thấy là nên xưng danh tính trước khi hỏi người khác sao?” –
Nàng trả lời một cách lạnh lùng nhưng dưt khoát.
“Nha đầu, ngươi khá lắm. Người dám đứng trước mặt ta mà dám tỏ thái độ
như vậy thì ngươi là người đầu tiên. Ta tên Thiên Cửu, năm nay gần 100 tuổi, giang hồ thường gọi là Thiên Cửu lão nhân.
Sao? Đã sợ chưa?” – Thiên Cửu lão nhân tự hào khoe khoang.
“Chẳng cảm thấy gì cả.” – Vẫn cái ngữ điệu lạnh lùng đó.
Đả kích, thật sự là đả kích chí mạng. Thiên Cửu lão nhân hành tẩu giang
hồ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên chịu sự đả kích lớn như vậy.
“Tử Linh”
“Hả?”
“Đó là tên của tôi”
“Nha đầu, ta thật sự là lần đầu tiên gặp phải 1 nha đầu kì lạ như ngươi.
Sao? Có muốn làm đệ tử của ta không?”
Nàng suy tư 1 hồi. Ở thế giới này nàng vẫn chưa biết gì, còn phải trả
thù cho mẫu thân. Ông lão này chắc có võ công rất cao cường, bái ông ấy làm sư
phụ cũng không tồi.
“Xin nhận 1 lạy của đệ tử.”
“Hảo. Từ bây giờ con chính là đệ tử chân truyền của ta.”
“Đa tạ sư phụ.”
Từ bây giờ
nàng phải trở nên cường đại để có thể bảo vệ chính mình và những người mà nàng
yêu thương.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện