[Dịch]Vương Phi Của Ta Nàng Trốn Không Thoát Đâu - Sưu tầm

Chương 15 : Lời Hẹn Một Tháng

Người đăng: 

.
Tiếng nói trêu chọc vừa vang lên một thân ảnh mập mạp xuất hiện. Tử Linh nhìn thấy mà âm thầm líu lưỡi. Cái thân hình này rốt cuộc đã bót lột của bá tánh bao nhiêu mới có thể dưỡng thành. “Không biết Thừa tướng sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ ai gia nhận lấy tấm lòng hiếu thảo của con trai mà còn cần ngươi ‘ân chuẩn’.” – Trong giọng nói của Thái hậu đã ẩn ẩn có sự tức giận. “Thần nào dám ngăn cản màn thể hiện tình mẫu tử thiêng liêng của Thái hậu và Phong vương nhưng mà........ĐÓ LÀ TRƯỚC ĐÂY. Bây giờ thiên hạ đã sắp nằm trong tay ta, việc gì mà ta lại phải cung kính với các ngươi kia chứ. Nếu không muốn chết quá đau khổ thì tốt nhất ngay bây giờ lập tức quỳ xuống dưới chân ta van xin. Nếu ta vui lòng thì ít ra cho các ngươi chết một cách thanh thản.” Ánh mắt nham hiểm kia làm mặt Thừa tướng Liễu Trạch trở nên vặn vẹo. Điều đó càng làm gương mặt của hắn trông càng xấu xí hơn. “Ngươi dám tạo phản!” – Trước việc tạo phản của Thừa tướng, Lãnh Nhất Xuyên vẫn cứ thản nhiên như đây chỉ là một việc cỏn con chẳng đáng nhắc tới. – “A, tam đệ, ngươi thấy việc này nên giải quyết như thế nào đây!!!!!!!” “Tuân Hoàng thượng, tội mưu phản phải bị tru di cửu tộc.” – Vẫn là cái giọng nói lạnh đến cực điểm đó. “Bọn ngươi nghĩ ta còn sợ bị tru di cửu tộc hay sao. Chỉ cần ta chiếm được ngôi hoàng đế thì ta sẽ là chủ của Vọng Nguyệt Quốc đến lúc đó kẻ phải chết chính là các ngươi. Giờ thì các ngươi chết hết đi.” Lời Thừa tướng vừa dứt thì đồng thời nhiều tốp hắc y nhân cũng xuất hiện, ngay cả những nữ ca vũ lúc nãy cũng lấy ra vũ khí của mình. Không khí căng thẳng bao trùm cả Đại điện. “Phụ thân, người..................” Thục phi Liễu Trân Trân nhìn thấy mọi chuyện mày liễu âm thầm nhíu lại. Phụ thân thật quá manh động, phải biết rằng Hoàng thượng luôn luôn muốn diệt trừ Liễu gia. Người làm thế này chằng khác nào tạo cơ hội cho Hoàng thượng diệt trừ Liễu gia. Mưu phản vào lúc này không chỉ không có lợi còn dẫn đến họa sát thân cho Liễu gia. “Trân nhi, con không cần phải lo. Phụ thân là Hoàng đế rồi thì con chính là Công chúa. Lúc đó ta sẽ tìm cho con một phò mã tốt, con không cần phải tranh giành ân sủng với kẻ khác.” “Thừa tướng, ngươi đừng có mà vọng tưởng. Kẻ như ngươi không bao giờ có thể làm vua một nước được đâu.” Lãnh Ngạo Thiên nhìn thấy không nhịn được liền ném qua một ánh mắt khinh thường. Tử Linh nhìn thấy Lãnh Ngạo Thiên ngay lập tức nhận ra đây là cái tên rình lén nàng lúc đang trả thù. Nhưng cũng may hắn chỉ nhìn mà không động tay động chân gì nếu không nàng đã cho hắn đến Điện Diêm La báo danh rồi. “Đừng nói nhiều nữa, ngôi hoàng đế nhất định phải là của ta. Các ngươi chết hết đi.” Tử Linh thật sự buồn chán cực độ rồi. Tên Thừa tướng ngu như heo này, muốn tạo phản thì làm lẹ lên đi gì mà nói nhiều thế chứ. Chẳng lẽ hắn không thấy rằng ánh mắt những tên hắc y nhân kia nhìn hắn vô cùng khinh thường nhưng khi nhìn về phía cái hầm băng di động (Tg: “Biệt danh Linh tỷ đặt cho Phong ca.”) thì lại vô cùng cung kính. Cục diện này xem ra phần thắng nghiêng về một phía rồi. Thừa tướng hung tợn ra lệnh cho hắc y nhân tấn công nhưng một lúc lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì hết. Trực giác cho hắn biết mọi chuyện không ổn, lúc hắn quay đầu thì thấy toàn bộ hắc y nhân đáng lý ra phải nghe lệnh của hắn thì lại cung kính quỳ hướng Phong vương. “Coi bộ âm mưu của ngươi không thành rồi!” – Lãnh Nhất Xuyên mỉm cười hòa ái nói. Nụ cười của Hoàng đế làm Thừa tướng như rơi vào hầm băng. Ước mơ ấp ủ bao lâu nay của hắn cứ thế mà tan tanh như vậy hay sao? “Hoàng thượng thứ tội, thần hộ giá chậm trễ.” Lúc Thừa tướng gần như sụp đổ thì một giọng nói hùng hồn vang lên trực tiếp đánh hắn vào địa ngục không lối thoát. “Mộ Dung Tướng quân không hề chậm trễ, khanh đến rất đúng lúc ấy chứ.” Mộ Dung Tướng quân? Chẳng lẽ là phụ thân. Tử Linh hướng ánh mắt đến cửa Đại điện, nàng nhìn thấy một người nam tử trung niên khoảng 35 – 36 tuổi, chính khí lẫm liệt, hiên ngang oai phong. Có thể thấy rằng người này hồi còn trẻ cũng là một mĩ nam tử. Aaaaaaaaaaaaaaaaa Bỗng một tiếng hét thất thanh làm Tử Linh giật mình. Thì ra Thừa tướng biết võ công, hắn bắt lấy một bé gái gần hắn nhất. “Liễu Trạch, ngươi mau thả Nguyệt nhi ra.” – Lãnh Nhất Xuyên nhíu mày, việc Thừa tướng biết võ công hắn hoàn toàn không dự liệu được nên mới để hắn bắt lấy Lãnh Nguyệt – nữ nhi của hắn. “Ha ha, dù gì ta cũng phải chết thì ta tiếc gì không kéo các ngươi chết cùng với ta. Trong thức ăn ta bỏ Nhuyễn Cân Tán vào, các ngươi hiện tại đã không thể vận công được rồi. Nhưng các ngươi đừng tưởng đây là Nhuyễn Cân Tán bình thường, đây chính là loại độc được Thiên Cửu lão nhân cải chế. Nếu không có thuốc giải của ta thì các ngươi chẳng những mãi mãi không có lại võ công mà còn trở nên điên loạn, lúc đó ta giết các ngươi như trở bàn tay. Hahahahaha” Tiếng cười điên cuồng của Liễu Trạch vang vọng khắp Đại điện. Sắc mặt của Hoàng đế tối sầm lại, ngay cả Lãnh Nam Phong cũng không khỏi nhíu mày kiếm. “Bây giờ ta đem nữ nhi của ngươi chết trước đây.” Liễu Trạch rút ra chủy thủ sắc bén, giơ lên muốn đâm vào Lãnh Nguyệt. Cả Đại điện trở nên căng thẳng, lúc chủy thủ sắp đâm vào người Lãnh Nguyệt thì bỗng.................. VÈO KENG “A” Một vật gì đó đánh vào cổ tay Liễu Trạch, khiến hắn đánh rơi thanh chủy thủ. Đồng thời một ngọn nhuyễn tiên quấn lấy thắt lưng của Lãnh Nguyệt đem cô bé đưa về phía Lãnh Ngạo Thiên. “Ai, là ai?” – Thừa tướng ôm lấy cổ tay hét lên. “Đáng lý ra ta không tham dự vào chuyện này nhưng ta ghét nhất là việc lấy kẻ khác làm con tin như vậy.” – Tiếng nói trong trẻo vang lên, một thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện giữa Đại điện. Thân ảnh nhỏ nhắn đó tựa như tiên nữ hạ phàm với suối tóc dài mềm mượt được buộc lên một cách đơn giản. Nàng mặc trên người một bộ y phục kỳ lạ màu đen viền đỏ, phần eo bó sát người càng tôn thêm đường nét quyến rũ, tà áo xòe chỉ dài đến gần đầu gối. Chân mang đôi bốt cũng là màu đen, giờ đây người ta cứ tưởng như gặp một yêu tinh hút hồn người nhưng khí chất cao ngạo đó khiến người khác không dám khinh nhờn. “Trên đời này ta ghét nhất chính là loại người như vậy.” – Âm thanh trong trẻo lại vang lên nhưng lần này mang theo tia sắc lạnh. Câu nói ấy đã chứng tỏ người làm ra mọi chuyện vừa rồi chính là nàng. “Ngươi là ai?” “Ta là ai không quan trọng nhưng ta không thích việc làm hồi nãy của ngươi.” “Ả tiện nhân này, ngươi làm hỏng mưu sự của ta. Đi chết đi.” Liễu Trạch tung nội lực về hướng Tử Linh. Nhưng tất cả không nhìn thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt thanh tú đó. Mà thay vào đó là nụ cười mỉm, nàng bình tĩnh như người đang đứng trong nguy hiểm không phải là nàng. Bỗng nhiên, nàng giơ lên ba ngón tay bắt đầu đếm một cách bình thản. “Một... hai... ba” Tiếng đếm của nàng vừa dứt thì thân ảnh mập mạp của Liễu Trạch như diều đứt dây, không còn một chút sức lực. “Chuyện... chuyện gì thế này? Tại sao lại như thế nào?” Nhìn gương mặt hốt hoảng của Liễu Trạch, Tử Linh nở một nụ cười thật quyến rũ. Nếu vào một khắc trước thấy nụ cười này thì chắc chắn kẻ háo sắc như Liễu Trạch sẽ vô cùng vui sướng nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy tử thần đang đứng ở trước mặt. “A, chỉ là Nhuyễn Cân Tán mà ngươi đã hạ vào thức ăn, thật trùng hợp làm sao trong người ta lại có thuốc giải. Nhưng giải dược của ta không biết trời xui đất khiến sao lại tương sinh tương khắc với giải dược mà ngươi có. Khi hai loại này gặp nhau sẽ tạo ra một loại độc dược cực độc khác khiến người trúng chết trong đau khổ. Độc này đáng lý ra phát tác sau nửa canh giờ(nửa tiếng) trúng phải, nhưng người có võ công như ngươi thì chỉ cần vận công thì độc liền chạy khắp kinh mạch làm độc thời gian phát độc rút ngắn còn chưa đầy một khắc(15 phút). Còn những người ở đây độc trong người đã được giải rồi nên cứ yên tâm ha.” “Không, không thể nào. Ta không tin. Ặccccccccccc” “Ây da, sao nhanh thế? Chẳng vui chút nào.” Liễu Trạch đau đớn, vật vả đến khi chết hẳn. Nhìn thấy cảnh tượng ấy những phi tần, cung nữ hét toáng lên, người nào nhát quá liền lập tức ngất xỉu. Lãnh Ngạo Thiên thấy cảnh này không khỏi nghĩ rằng: Hình như mình đã thấy chuyện tương tự như thế này ở đâu rồi thì phải? “Ngươi chính là người cứu nữ nhi của ta, không những vậy ngươi còn có công giải cứu triều đình. Chẳng hay quý danh của ngươi là gì? Ngươi muốn ta ban thưởng cái gì?” – Hoàng đế Lãnh Nhất Xuyên nở nụ cười giả tạo quen thuộc của hắn. “Các ngươi cứ gọi ta là Hạ Băng đi. Ta chẳng cần ban thưởng gì hết, đây chỉ là hành hiệp trượng nghĩa thôi.” – Tử Linh kiếm đại một cái tên nào đó ra mà nói cho có, nàng còn cố ý làm ra vẻ của một nữ trung hào kiệt. (Tg: “Xạo”) “Tuy rằng ta không cần hoàng thượng ban thưởng gì hết nhưng phí giải dược thì phải trả. Ta đã lấy nhưng thứ này thay cho phí giải dược được rồi.” – Vừa nói nàng vừa giơ lên một bao hành lý đựng đầy nhưng viên dạ minh châu. Toàn bộ Đại điện trở nên cực kỳ im lặng. Nữ nhân này khiêm tốn quá ha. Mười mấy viên dạ minh châu này bằng cả một gia tài rồi đó. Vậy mà còn dám nói không cần ban thưởng chỉ cần lấy phí giải dược được rồi. Có thuốc nào mà mắc như vậy không chứ? Chẳng khác nào cầm dao cắt cổ người khác luôn đi. “Ngươi thật sự rất thú vị.” – Lãnh Nam Phong từ nãy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng. “Tên hầm băng di động kia, ngươi không cần phải thấy ta thú vị, ta sẽ thấy rất phiền đó. Nhân tiện đây ta cũng thông báo cho tất cả mọi người biết rằng hằng tháng vào ngày này ta sẽ vào hoàng cung gom một chút đồ vật thôi ấy mà. Thôi, tái kiến sau.” Nói rồi, Tử Linh vận khinh công phóng đi. Cấm vệ quân muốn ngăn cản nhưng lại không kịp, tất cả chỉ thấy một cơn gió thổi qua thân ảnh nhỏ nhắn đó đã biến mất. “Khinh công tuyệt hảo. Võ công của nữ nhân này không phải hạng tầm thường đâu.” – Lãnh Nam Phong lạnh lùng nhìn hướng thân ảnh nhỏ nhắn đó biến mất. “Ha ha, Tam ca, nàng ta kêu huynh là hầm băng di động kìa.” Lãnh Ngạo Thiên cười đến đau bụng bởi biệt danh đặc biệt kia. Nhưng hắn chưa đắc ý bao lâu liền nhận ngay ánh mắt áp suất thấp của ai đó. Hắn chỉ biết câm nín ngay lập tức nếu không người thảm sẽ là hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang