[Dịch]Vương Phi Của Ta Nàng Trốn Không Thoát Đâu - Sưu tầm
Chương 14 : Dạo Chơi Hoàng Cung, Lại Lạc Đường
.
“Sao rồi? Tình hình thế nào?” – Tử Linh vừa phóng đi thì phía ngoài cửa vang lên tiếng nói nhỏ. Huyền Vũ quay lại thì thấy Thanh Long, Chu Tước, Tuyết nhi đang thập thò ngoài cửa nhìn vào, ngay cả Long Khiên với Bạch Hổ luôn lạnh lùng cũng có mặt. Huyền Vũ cười khẩy, cái đám không trượng nghĩa này còn dám quay lại nhìn lén. Hừ, xem ta chỉnh các ngươi ra sao đây. “Cung chủ có lệnh rằng trước khi người quay lại ta sẽ là người dám sát các ngươi ăn hết món ăn mà người đã cất công nấu.” Huyền vũ tựu tiếu phi tiếu( cười như không cười) nhìn những gương mặt thất sắc sau khi nghe lời nói của hắn. Haha, cho các ngươi để ta chịu khổ một mình giờ xem ta mượn danh Cung chủ chỉnh các ngươi đây. (Tg: “Á, Huyền Vũ ca dám mạo danh Linh tỷ, muội méc cho coi.”) Còn về Tử Linh, sau khi nàng rời đi liền trở lại phòng mà người của Vô Ảnh Huyết đã chuẩn bị cho. Vừa vào phòng nàng liền đi đến phía sau tấm bình phong bắt đầu thay y phục. Chưa đầy một khắc chung( 15 phút), Tử Linh bước ra. Nàng mặc trên người một bộ váy màu đen viền đỏ, phần eo bó sát người càng tôn thêm đường nét quyến rũ, tà váy xòe dài đến gần đầu gối. Chân mang đôi bốt cũng là màu đen, giờ đây Tử Linh không còn nét thanh cao thánh khiết như thường ngày mà trở nên yêu mị hơn. Đây là bộ y phục mà khi nàng còn ở Trúc Thanh Cốc trong lúc rảnh rỗi đã làm ra bây giờ lấy ra mặc để “đi chơi”. Tử Linh lấy ra một cái mặt nạ bằng bạc thường được dùng trong dạ vũ ở hiện đại đeo lên chỉ lộ ra nửa gương mặt và cái trán có hình xăm bạch liên. Tất cả đã hoàn hảo, Tử Linh mỉm cười xoay người ra khỏi sương phòng. Sau đó, nàng dùng khinh công phóng về hướng Hoàng Cung. Trong khi đó Không khí trong Hoàng Cung vô cùng náo nhiệt. Hôm nay là sinh thần của Thái hậu, nô tỳ, thái giám từ sớm đã tất bật chuẩn bị. Đèn lồng rực rỡ treo khắp Hoàng Cung. Không khí tưng bừng khắp mọi nơi. Trước cổng Hoàng Cung, một chiếc xe ngựa xa hoa có ký hiệu vương phủ dừng lại. Lính gác cổng thấy ký hiệu vương phủ thì tỏ ra cung kính. Từ trên xe, một nam tử tuấn mĩ bước ra. Nam tử có khuôn mặt như được điêu khắc, mày kiếm, mũi cao thẳng, bạc môi quyến rũ. Trên người vận một bộ quan phục tử sắc(màu tím) càng làm tôn thêm nét yêu nghiệt. Đây quả là kiệt tác của trời ban tặng. Lúc nam tử vừa xuất hiện liền thu hút không ít ánh mắt ái mộ của nữ tử. Nhưng những nữ tử đó chỉ dám đứng từ xa nhìn theo thân ảnh anh tuấn đó mà không dám đến gần bởi cái khí tràng lạnh lẽo tỏa ra quanh thân như có muốn nói “Cấm lại gần”. “Ha ha, Tam ca vẫn cái vẻ lạnh lùng cấm người lại gần như thế thì biết chừng nào mới cho đệ một vị tẩu tẩu xinh đẹp, dịu dàng đây.” – Lãnh Ngạo Thiên từ đằng sau khoát tay lên vai nam tử mà trêu chọc. (Tg: “Ca cứ nằm mơ đi, bởi sự thật không như là mơ đâu. Giờ cứ mơ cho thoải mái để sau này có sức chịu đựng. Muahahahahahahahahaha.”) “Thất đệ dạo này có vẻ rất rảnh rỗi. Có cần ta cho đệ đến thao trường rèn luyện cùng Mộ Dung Ưu, con trai của Mộ Dung tướng quân hay không.” – Lãnh Nam Phong không thèm nhìn tên đệ đệ “yêu dấu” mà chỉ lạnh lùng nói. (Tg: “Nam chính lên sàn.”) “Ấy ấy, Tam ca, đệ chỉ giỡn thôi mà. Tam ca đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt nhưng thứ tiểu tiết này.” – Nghe câu nói như có như không của Lãnh Nam Phong mà Lãnh Ngạo Thiên không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Đùa sao, để hắn đi thao trường luyện võ với cái tên kia chẳng khác nào kêu hắn đi làm bao cát cho cái tên cuồng luyện võ kia. Tên Mộ Dung Ưu đó thể nào cũng sẽ tìm mọi cách dần cho hắn một trận tơi bời. Chuyện đó là ác mộng lớn nhất cuộc đời hắn. Lãnh Nam Phong nhìn nụ cười lấy lòng đầy gượng gạo của tên đệ đệ mà trong lòng hết nói nổi. Cái tên tiểu tử này chừng nào thì mới có thể trưởng thành đây. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt thì vẫn một bộ dạng băng sương không đổi. Ánh mắt lạnh lùng nhìn đến khi Lãnh Ngạo Thiên đổ một thân đầy mồ hôi lạnh thì hắn mới bước đi về phía Đại điện. “Tam ca, chờ đệ với.” Thân ảnh của hai người vừa khuất thì một bóng đen nhỏ nhắn phóng vụt qua rồi nhanh chóng biến mất. Lính gác cổng tưởng mình bị hoa mắt, lấy tay dụi dụi mắt rồi nhìn lại nhưng không thấy ai ở đó liền trở về làm nhiệm vụ canh gác. “Đây là đâu vậy?” Bóng đen đó không ai khác chính là Tử Linh. Nàng dùng khinh công phóng về Hoàng Cung nhưng do mù đường nên nhiều lần bị lạc. Hiện giờ, Tử Linh tuy rằng đã vào được Hoàng Cung nhưng thật bất hạnh rằng nàng lại lạc vào cái xó xỉnh nào đó. (Tg: “Hết thuốc chữa.”) “Ý, cái gì thơm vậy?” Bỗng nhiên, Tử Linh ngửi thấy hương thơm của món ăn tỏa ra từ một căn phòng. Nàng lén lút gỡ ngói ra nhìn xuống thì thấy rất nhiều món ăn hấp dẫn, đủ loại, đang được các thái giám, cung nữ bày biện. Bỗng, Tử Linh nhìn thấy một tên thái giám len lén bỏ một loại thuốc bột nào đó vào các món ăn. Ọt ọt Một âm thanh không hài hòa từ bụng Tử Linh vang lên. May mắn là chẳng có ai ở đây nếu không nàng chỉ còn cách giết người diệt khẩu mất. (Tg: “Ặc” =.=!!!!!!!!!!!!!!!!!!) Tử Linh nhân lúc thái giám, cung nữ không chú ý liền lấy trộm vài món. Nàng đem lên nóc nhà xem xét thì phát hiện đây là Nhuyễn Cân Tán. Nhưng đây không phải là Nhuyễn Cân Tán bình thường bởi chính lão sư phụ chế ra loại Nhuyễn Cân Tán hoàn toàn mới. Nó không chỉ làm người trúng độc không còn sức lực, mất võ công tạm thời mà còn có thể làm người đó trở nên điên loạn. Loại thuốc này chỉ có nàng và sư phụ biết và cũng chỉ có hai người là có thuốc giải. Tại sao nó lại xuất hiện ở đây. Chập, phiền quá đi, tuy rằng nàng có thuốc giải nhưng phải giải độc giùm mấy người không quen này cũng quá phiền đi. Haiz, thôi kệ, coi như là đền bù cho mấy món mình lấy đi. Còn việc tại sao độc này lại xuất hiện ở đây thì chắc phải hỏi sư phụ. Nhưng như vậy không có nghĩa là ta tha cho cái kẻ đã kéo đến phiền phức này cho ta. Chắc chắn kẻ lấy thuốc này đã uống thuốc giải trước nhưng kẻ đó hoàn toàn không biết rằng sư phụ còn chế một loại thuốc giải khác. Loại giải dược này tuy rằng cùng có tính năng giải độc Nhuyễn Cân Tán nhưng nó lại tương khắc với thuốc giải bình thường. Khi hai loại này gặp nhau sẽ tạo ra một loại độc dược cực độc khác khiến người trúng chết trong đau khổ. Độc sẽ phát sau nửa canh giờ(nửa tiếng) trúng phải, còn người có võ công thì chỉ cần vận công thì độc liền chạy khắp kinh mạch làm độc thời gian phát độc rút ngắn còn chưa đầy một khắc(15 phút). Nhưng người không trúng Nhuyễn Cân Tán mà chưa uống thuốc giải thì sẽ được giải độc ngoài ra không bị gì khác. Còn người bình thường cho dù có vô tình trúng thuốc giải này cũng không sao. Tử Linh khẽ nhếch miệng cười. Nếu Tuyết nhi có ở đây khẳng định sẽ phát hiện đây là nụ cười mỗi khi chủ nhân nó muốn chỉnh ai đó. Tử Linh nhìn xuống và lại một lần nữa đau đầu. Nhiều món như vậy thì bỏ thuốc đến chừng nào xong. A, hay là ta đem thuốc bột nặn thành viên rồi dùng nội công đánh vỡ ra. Ha ha, cứ vậy đi. Tử Linh liền làm như vậy. Thái giám, cung nữ đang bận rộn làm việc thì bỗng nghe thấy tiếng nổ mạnh, khói bay mù mịt, không khí hỗn loạn vô cùng nhưng cũng may mấy món chuẩn bị cho yến tiệc không bị sao. Tử Linh nhìn khung cảnh như vậy mà mỉm cười. Sau đó nàng mặc kệ tình trạng náo loạn của Ngự thiện phòng do mình gây ra mà bỏ đi. Vất vả lắm mới đến được nơi tổ chức yến tiệc nhưng cũng may trên đường đến đây nàng không chỉ lấy được các món ăn mà còn tiện tay hốt đi mấy viên dạ minh châu lúc đi ngang qua một căn phòng không biết tên. “May quá, vừa kịp lúc yến tiệc diễn ra. Yến tiệc cổ đại không biết có gì thú vị hơn ở hiện đại mà mình từng tham dự hay không?” Tử Linh ngồi trên xà ngang bắt chéo chân, tay cầm một món trong những món mới lấy được, bắt đầu vừa ăn vừa xem yến tiệc. Nhạc bắt đầu nổi lên, những nữ ca vũ bắt đầu biểu diễn các màn ca múa. Sau màn ca múa chính là những lời chúc tụng, nịnh nọt của bá quan đối với Thái hậu. Tử Linh nhìn mà tỏ ra chán ghét, mấy lời sáo rỗng như thế có gì hay đâu chỉ nghe thôi đã thấy đầy giả tạo, hoàn toàn không có lấy một tia thật lòng. Không biết cái bà Thái hậu này nghe mấy lời như thế mấy chục năm có thấy phiền không nữa? “Hoàng nhi kính chúc mẫu hậu vạn thọ vô cương. Hoàng nhi hôm nay có đem một món quà nhỏ để mừng sinh thần của người.” Bỗng một âm thanh lạnh lùng, từ tính vang lên kéo hồn Tử Linh đang trong trạng thái ngáp ngắn ngáp dài trở lại. Nàng nhìn thấy một nam tử mặc tử y đang cung kính nhưng vẫn tỏa ra khí thế ngạo nghễ. Khi hắn ngẩng lên thì hiện lên tướng mạo tuấn mĩ, người nam nhân này như trích tiên hạ phàm. Thất thần một lúc, Tử Linh liền ngay lập tức lấy lại tinh thần. Chết tiệt, bản thân ấy thế mà nhìn nam nhân đến thất thần. “Phong nhi, lâu lắm rồi ai gia mới gặp hảo nhi tử của ta. Ta cứ tường con đã tìm được người trong mộng mà quên mất người mẫu thân này rồi chứ.” “Nhi tử nào dám.” “Ha ha, mẫu hậu đừng trêu chọc Tam đệ nữa. Bao nhiêu mĩ nữ mà trẫm ban cho có ai lọt vào mắt của đệ ấy đâu. Cho đến bây giờ đã hai mươi tuổi vẫn chưa lập chính thất, thật là làm trẫm đau đầu mà.” Hoàng đế Lãnh Nhất Xuyên từ nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng vì thế Tử Linh cũng dời ánh mắt từ trên người Lãnh Nam Phong sang quan sát y. Hoàng đế cũng rất tuấn mĩ tuy rằng không bằng cái hầm băng kia. Người này khoảng 25 tuổi, long bào quý giá, đầu đội kim long vũ, khí chất tao nhã, ôn hòa. Nhưng đặc biệt nhất là đôi mắt hồ ly luôn luôn tỏa ra vẻ giảo hoạt. Đây rõ ràng không phải người tốt lành gì. “Hoàng thượng, chẳng phải ta đã nói chính thất của ta phải là người mà ta chấp nhận. Những nữ nhân đó ta chưa đuổi ra khỏi Vương phủ đã là rất nể tình rồi.” “Hảo, hảo, trẫm biết rồi. Ngươi không cần phát ra khí lạnh đâu. Trẫm sẽ sợ hãi đó.” Tử Linh nghe câu đó của Hoàng đế liền bĩu môi. Hừ, cái tên Hoàng đế hồ ly này mặt dày thật nói như thế mà không biết ngượng. Lời nói thì thế nhưng ánh mắt lại chẳng có một chút gì gọi là sợ hãi cả. “Thôi, thôi, ai gia xin các ngươi đừng như vậy nữa. Hãy để ai gia xem món quà mà Phong nhi chuẩn bị đi nào.” “Ha ha, thật tiếc là Thái hậu không có cơ hội đó đâu.” Thái hậu đang vui vẻ nhận quà thì một tiếng nói đầy trêu chọc vang lên. Tử Linh nghe thấy thì hứng thú, mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện