[Dịch]Vương Nghịch Thiên Hạ : Chỉ Sủng Đệ Đệ Đáng Yêu - Sưu tầm

Chương 15 : Chương 15

Người đăng: 

.
_Ca ca , sao quát chúng ta rõ ràng ta chiến đấu với ma thú sao nàng lại hưỡng hết được . Bốp Lần này Lạc Âu Dương thật sự tức giận , sao hắn có đứa muội muội ngốc vậy chứ , không nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề chứ . Hắn quên cả đau tát cho Lạc Mai Lung khiến ả té nhào . Các thành viên trong dong binh đoàn không hề có một chút đồng tình với Lạc Mai Lung , là người từng trải sự đời , đương nhiên cũng suy nghĩ tương tự Lạc Âu Dương , nếu không phải ngại bối cảnh phía sau ,sợ rằng đã sớm cho ả vài bạt tai rồi . Người ta đã tha cho sống , chỉ lấy cây Ngọc Lâm , sao còn thích chọc cho người ta giết không vậy ? _ Ca ca , sao ca đánh ta? _Im miệng . Lạc Âu Dương tức giận quát , quay về phía Hạ Tuyết cúi đầu 90 độ . _Muội muội ta không hiểu chuyện , xin tiểu thư lượng thứ . Ta thay muội ấy tạ tội với tiểu thư . Hạ Tuyết không nói gì , nàng ly khai Băng Minh sơn gần hai canh giờ rồi , nếu Dạ Mị tỉnh không thấy nàng thì không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa , đúng là mà thú ở Băng Minh sơn sợ nàng nhưng Dạ Mị thì không . Với tình trạng của hắn sao đấu nổi với ma thú ở Băng Minh sơn . Dù Lôi Phi chiếu cố nhưng nàng cũng không an tâm . Nàng quay đi , định trở về nhanh nhưng lần nữa giọng như bò rống của Lạc Mai Dương chặng lại . _Ngươi định đi đâu , trả Ngọc Lâm quả cho ta , nói cho ngươi biết ta là nhị tiểu thư của Lạc gia ở Vân Nam thành . Biết điều thì giao Ngọc Lâm quả ra , cầu xin bổn tiểu thư , may ra bổn tiểu thư tha cho ngươi . Hạ Tuyết nhíu mi , sao ả này thích dây dưa thế . Thật phiền phức , biết vậy lúc đầu đừng cứu cho xong . Mà không phải , lúc đầu cứu nam tử kia thôi . Hạ Tuyết là vậy , có thể giết người cũng có thể cứu người , nếu có ý giết thì chắc chắn sẽ giết chết , có ý cứu thì sẽ cứu (nhưng không biết còn sống bao lâu nữa ) . _AAAAAAAAAAAAAAAAA.... .... Đúng là không có tiền đồ , chỉ cho ngươi một châm thôi đã chịu không được . Đương nhiên không chỉ một châm đơn giản vậy .Nếu biết vì sao thì ở kiếp trước Hạ Tuyết cực kì hứng thú với trung y , một vì chế độc dược và giải dược , hai vì các huyệt đạo trên cơ thể và châm cứu . Nàng đã dành riêng ba năm để nghiên trung y , đôi lúc còn phải bắt sống vài tên trùm khủng bố để thử nghiệm châm cứu và độc dược . Mà phải công nhận độc dược là thứ tuyệt vời nha , mấy tên trùm này độc thần khinh cấp 4 không chết , dộc dược nàng chế theo phương pháp trung y liền chết . Châm cứu cũng không kém nha , nó cứu sống những con ''chuột bạch'' vài lần sau khi ''thử thuốc''. Lúc nãy chẳng qua Hạ Tuyết cho Lạc Mai Dương một châm ở vai trái , tương lai ả không thể sử dụng tay trái được nữa và cũng không được rút chiếc kim ra nếu không.... ...... .... _Nếu rút kim ra , chết . Lạnh lùng bỏ lại một câu , Hạ Tuyết chạy đi . Cùng lúc đó tại Băng Minh sơn . _Dạ công tử , người nên nằm trên giường . Hạ cô nương quay về không thấy người nhất định lo lắng . Lôi Phi khinh thường nhìn nhân loại đang cố xuống giường kia , nếu không phải có ma nữ (Hạ Tuyết) kia , nhân loại này sợ rằng giờ chắc nằm trong bụng ma thú rồi nào đó của Băng Minh sơn rồi . _ Ô ...a...ôa... Dạ Mị muốn nói :''ta phải tìm Tuyết nhi , bên ngoài rất nguy hiểm , Tuyết nhi có thể bị thương , có thể ...'' nhưng cổ họng đau rát , chỉ có thể phát ra vài tiếng ô a . Toàn thân ểu oải , không chút sức lực , đầu cứ oong oong , chuyển động cực kì khó khăn . Dạ Mị hối hận sao lại nhảy xuống nước chứ , giờ thì hay rồi , thân thì mắc bệnh còn đẩy Tuyết nhi vào nguy hiểm . Tuy biết thân thủ của Hạ Tuyết tuyệt hảo nhưng trong lòng Dạ Mị , Tuyết nhi vẫn ngây thơ , đáng yêu , là Tuyết nhi luôn cần ca ca bảo vệ , luôn ..... Vừa mới đặt chân xuống đất , thì một lực vô hình đẩy hắn nằm xuống giường . Liếc nhìn Lôi Phi đang nhàn nhả uống trà , không hề khớp với thân hình lực lưỡng của y chút nào . Dạ Mị đương nhiên biết lúc nãy là do y làm , lần nữa cố gắn xuống giường , sắp đặt chân xuống đất lực vô hình lần nữa đẩy ngã hắn nằm xuống giường . Cứ vậy lập đi lập lại suốt một canh giờ .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang