[Dịch]Vương Gia Yêu Nghiệt Vương Phi Vô Lương - Sưu tầm

Chương 39 : Trở về kinh thành

Người đăng: 

.
“ Thì ra cô nương là hỏi cái này, hiện tại thì không cần, bây giờ chúng ta có thể rời đi giúp bạn hữu của cô nương chữa trị.” Vốn là muốn giày vò Mặc Thanh Vân thêm một thời gian nữa, nhưng hắn lại càng muốn cùng nàng trở về. Nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ đem cái tên gia hỏa kia đá ra ngoài như vậy cũng bớt đi vài chuyện không vui cho hắn. “ Vậy còn hắn thì sao?” “Hắn” trong miệng nàng dĩ nhiên là Mặc Thanh Vân rồi, Mộ Bạch dĩ nhiên cũng biết ý của nàng. “ Không sao, y cũng đã tốt lên rồi.” Thấy nàng quan tâm nam nhân khác như vậy, trong lòng hắn rất không vui, nhưng cũng không thể làm gì được. Hắn không hạn chế tự do của nàng, cũng không thể ngăn cấm nàng đi tiếp xúc với nam nhân khác. Hắn cũng đã nghĩ đến việc làm chuyện đó nhưng lại sợ hù dọa nàng, khiến nàng tức giận sẽ không để ý tới hắn nữa thì phải làm sao? Cho nên hắn quyết định sẽ từ từ, đợi đến khi có được lòng nàng rồi thì hắn mới chuyển qua trừng trị mấy con ruồi bên cạnh nàng. Vừa nói chuyện, bọn họ vừa dọn dẹp lại chỗ ở, sau đó đến trước cửa để hội họp lại. Mặc Thanh Vân vừa thấy nàng liền chạy lại, tâm tình kích động đến mức không thể nói rõ từng chữ: “ Huyết Đại tỷ tỷ, ta đã khỏe lại rồi, Mộ Bạch ca ca đã chữa khỏi bệnh của ta rồi.” Hắn giống như một đứa trẻ đang giành công nắm chặt tay áo của Huyết Đại không buông, Huyết Đại thấy vậy cũng coi như là đã quen rồi nên cũng không có phản ứng gì. Nhưng lại có người không muốn nhìn, nắm lấy tay Mặc Thanh Vân kéo ra, hết sức không vui mở miệng: “ Có chuyện gì thì cứ nói, đừng có táy máy tay chân, ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?” “ Cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân? Lời Mộ Bạch ca ca nói Thanh Vân không hiểu lắm, Huyết Đại tỷ tỷ ngươi có biết nó có nghĩa gì không?” Nếu nói về giả vờ ngây ngốc, hắn mà nói hắn đứng thứ hai thì sẽ không ai dám nói đứng nhất. “ Hắn chỉ là một đứa bé, huynh không cần phải quá so đo với hắn. Chúng ta lên xe thôi.” Ở trong mắt nàng, có một số người tuổi đã cũng không còn nhỏ nhưng lại không đủ thông minh, tâm trí giống như một đứa bé. Nếu là một đứa bé chưa trưởng thành, thì ngươi lại cùng hắn nói chuyện nam nữa như vậy thì hắn làm sao có thể hiểu được? Mà nàng cũng sẽ không giống những người cổ nhân bảo thủ như vậy, chỉ cần hắn không quá phận nàng cũng sẽ không để ý tới. “ Hả? Một tên đại ngốc như ngươi mà cũng được đánh xe sao?” Nghe nàng nói xong, mặt của hắn càng đen hơn, đứa trẻ? Một người như hắn, khi mà bị bắt làm con tin chính trị của nước khác lại vẫn có thể đem thế cục của nước mình nắm rõ trong lòng bàn tay. Cuối cùng chiến thắng từ nơi xa ngàn dặm. Mà nàng lại xem hắn là một đứa bé? Hắn đây là đang giả trư ăn cọp, nàng đang bị gạt, mặc dù trong lòng hắn biết rõ ràng như vậy, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là tìm phương pháp khác tới để hả giận. “ Thật ra, ta….ta…..ta không biết.” Mộ Bạch làm sao đấu được với khuôn mặt ngây thơ như trẻ con của hắn, trong lòng Mặc Thanh Vân vui như mở hội. Ai bảo ngươi giày vò ta, vốn là ba ngày là có thể khỏi bệnh nhưng hắn lại dám gạt mình thành bảy, tám ngày, thù này không báo, hắn không gọi là Mặc, Thanh, Vân ! “ Không sao, không sao, ta tới dạy ngươi. Huyết Đại cô nương vào trong xe trước đi.” Hắn nở nụ cười nhìn Mặc Thanh Vân, vô cùng “ dịu dàng ” nói. Sau khi Huyết Đại vào trong xe ngựa, Mặc Thanh Vân cũng muốn đi theo vào, nhưng lại bị Mộ Bạch kéo lại. Hắn nhìn Huyết Đại cầu cứu, nhưng Huyết Đại vẫn nhắm hai mắt nghỉ ngơi, nên cũng không phản ứng lại khi rèm cửa hạ xuống. Thấy vậy hắn cũng đành phải cười khổ ngồi vào vị trí lái xe bên cạnh Mộ Bạch, không cam lòng nhìn chằm chằm vào nụ cười của người nào đó. “ Ngươi cầm lấy sợi dây này rồi làm theo những gì ta đã dạy lúc nãy, chú ý nhìn đường, cũng đừng ngủ thiếp đi.” Một tên nào đó trưng ra nụ cười nhàn nhạt nhìn nam tử mặc áo xanh, sau đó cầm lấy dây thừng giao cho hắn, dặn dò mấy câu rồi đứng dậy rời đi. “ Vậy ngươi sẽ làm gì ?” Mắt thấy hắn ta sẽ rời khỏi ghế lái, hắn vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang