[Dịch]Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái - Sưu tầm
Chương 15 : Rốt cục nàng có lai lịch thế nào?
.
Rửa mặt xong, Trác Diệp cầm lấy bộ quần áo màu thủy lam vừa chọn, khoa chân múa tay hết buổi cũng không biết phải thắt đám dây rợ vào đâu, đành bất đắc dĩ gọi to: Khinh Hồng, Điệp Thúy!”
“Cô nương có gì phân phó?” Khinh Hồng, Điệp Thúy nghe thấy tiếng Trác Diệp gọi liền vội đi vào phòng, trông thấy Trác Diệp đứng trước bồn tắm như hoa sen mới nở, hai người đều ngẩn ngơ, trong lòng cũng không khỏi âm thầm tán thưởng, thì ra cô nương đẹp như vậy …
“Có thể giúp ta mặc quần áo một chút không?” Trác Diệp không có ý định giải thích nên chỉ yêu cầu đơn giản.
Khinh Hồng, Điệp Thúy phục hồi lại tinh thần, tay chân lưu loát giúp Trác Diệp mặc quần áo. Các nàng từ nhỏ đã ở trong phủ, hầu hạ chủ tử thay quần áo là đạo lí hiển nhiên, vì vậy cũng không nghĩ nhiều.
Trác Diệp âm thầm nhớ kĩ trình tự mặc quần áo, quyết định về sau không thể lại để cho người khác giúp nàng mặc quần áo nữa, thật là không được tự nhiên!
Sau khi giúp Trác Diệp mặc quần áo tử tế, Khinh Hồng cầm khăn mặt qua cho nàng lau tóc, Điệp Thúy thì nâng hộp đồ trang sức đặt ở trước mắt Trác Diệp, nói: “Cô nương muốn chải kiểu đầu gì, muốn mang trâm hoa nào?”
“Không cần, trước hết cứ chải đơn giản đã.” Tóc còn chưa khô, nàng lại hay bị đau đầu..
Trong nội viện Phượng Thất ở.
“Đại phu, tình hình thế nào?” Sau khi đại phu bắt mạch xem bệnh cho Phượng Thất xong, Phượng Tam mới mở miệng hỏi.
Đại phu chần chừ một chút rồi mới mở miệng nói: “Bệnh phong hàn của công tử đã không còn đáng ngại rồi, nghỉ ngơi hai ngày, uống chút ít canh gừng sẽ khỏi hẳn, không cần uống thuốc nữa.” Dừng một lát, ông lại nói “ Nhưng trong cơ thể dường như còn có thứ gì đó …”
“Ta đã biết, ngươi đi xuống đi …” Phượng Tam cắt đứt lời nói của đại phu, quay ra bên ngoài, đối diện cửa có Thanh Trúc đang chờ, hắn nói: “Dẫn ông ta xuống dưới lĩnh ít bạc.”
Phượng Thất trên gường khẽ cười nói với Phượng Tam: “Tam ca, đệ chắc nàng ấy không có vấn đề gì đâu, huống hồ … Cho dù thực sự có vấn đề thì cũng chẳng bung bét được bao nhiêu…”
Phượng Tam nghe vậy chỉ mím môi một cái, trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Ta sẽ nghĩ cách mời lão quái vật xuống núi!” Ngữ khí không gợn sóng không sợ hãi, lại lộ ra kiên quyết không thể nghi ngờ.
Phượng Thất cười nhàn nhạt, trầm tư một lát, nói với Phượng Tam nhưng lại như nói với mình: “Trác Diệp này rốt cục là có lai lịch gì …”
“Ta sẽ phái người đi thăm dò,” Trên mặt Phượng Tam không có chút biểu lộ nào, giống như đang trần thuật lại chuyện gì đó.
“Mặc dù đang mặc áo bào thô ráp nhưng lại hiểu biết chữ nghĩa, ăn nói không tầm thường, không giống nữ tử nhà nông. Thong dong tỉnh táo, phản ứng nhạy bén, xác thực lại không câu nệ tiểu tiết, cũng không giống tiểu thư khuê các. Không biết võ công, không phải nữ tử giang hồ, lại dám một thân một mình nghỉ đêm tại miếu hoang …Hơn nữa, trên người nàng có mang mấy thứ gì đó, ngay cả chúng ta cũng chưa từng thấy qua … Trác cô nương đúng là một nữ tử kì lạ …Khụ.. Khụ khụ …” Phong hàn chưa khỏi hẳn lại nói một mạch quá dài, cuống họng Phượng Thất không khỏi có chút ngứa, nhịn không được lại ho khan.
Phượng Tam thấy thế liền nhướng mày nói: “Lâm Ca, đệ nghỉ ngơi trước đã.” Nói xong liền đi ra khỏi cửa phòng.
“Tam ca…” Phượng Thất nhìn Phượng Tam, nhẹ nhàng nói: “Huynh cố ý giữ nàng ấy lại không đơn thuần chỉ vì sợ nàng ấy có vấn đề đúng không?”
Bước chân Phượng Tam dừng lại, quay đầu nhìn Phượng Thất, lạnh nhạt ý vị thâm trường nói: “Cũng là bởi vì nàng quá kì lạ nên mới giữ ở bên người.” Dứt lời không đợi Phượng Thất nói gì nữa, hắn đã cất bước ra khỏi phòng.
Phượng Thất nhìn hướng Phượng Tam bỏ đi rồi mỉm cười, sau đó kéo chăn lên người, nhắm mắt lại …
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện