[Dịch]Vương Gia Tàn Phế Ta Thích Ngươi Rồi Đấy! - Sưu tầm
Chương 26 : Âm mưu
.
Sau khi Hàn Tuyết nỗ lực giải quyết xong đống thức ăn thì vòng thi thứ nhất cũng bắt đầu. Các thí sinh lả lướt có, e lệ có, mị hoặc có, nghiêm thục cũng có. Tất cả bọn họ đều phô diễn hết nhan sắc đẹp nhất. Những gã đàn ông đứng ở dưới dùng ánh mắt sói già hau háu nhìn họ. Nhưng tuyệt nhiên, không ai dám nói lời bất nhã với các thí sinh bởi họ còn e sợ bốn vị đang ngồi trên kia.
Tây Lương Điển điềm nhiên ban phát nụ cười ấm áp cho tất cả những thí sinh. Hiên Viên Ngạo dựa hẳn người vào ghế, tay thì chơi đùa với hai viên Dạ Minh Châu trên tay. Thỉnh thoảng, hắn mới đưa mắt nhìn xuống phía dưới, nhưng ánh nhìn đó rất hời hợt.
Long Thế Kiệt ngồi nghiêm chỉnh, mày cau lại và nhìn xuống phía dưới. Hắn là ai? Đường đường là chiến thần Long quốc, tắm sương uống máu trên sa trường vậy mà phụ hoàng lại kêu hắn đi làm chủ khảo cuộc thi của mấy nữ tử. Thật quá mất mặt. Khỏi phải nói, tâm trạng của hắn bây giờ đang cực kì xấu. Nếu được, hắn sẽ phá nát nơi này cho bõ tức.
Còn Mặc Cẩm Khê, nàng ngồi ngay ngắn, đúng quy củ và nghiêm túc chấm điểm các thí sinh.
Vòng một nhanh chóng kết thúc. Có 50 thiếu nữ được chọn, họ sẽ lui vào thay đồ để chuẩn bị cho phần thi của mình.
Hàn Tuyết cảm thấy chán ngắt. Nàng lười biếng nằm bò hẳn ra bàn. Diệp Thanh ở bên hưng phấn túm lấy cánh tay Tất Bằng.
"Đại sư huynh, huynh xem, họ toàn là mĩ nhân sắc nước hương trời. Chắc chắn tài năng cũng không kém cạnh"
"Đẹp thì đã sao? Kẻ có sức mạnh mới là đấng tối cao" Tất Bằng vừa nhấp một ngụm trà vừa nhàn nhạt đáp.
Nghe được câu này, Hàn Tuyết phải nhìn Tất Bằng bằng con mắt khác. Kẻ trọng tài khinh sắc như hắn xưa nay chẳng có là bao. Mà câu nói của hắn cũng rất phải. Có sức mạnh sẽ có tất cả.
***
Tại một nhã gian. Cô nương xinh đẹp đứng thẳng cho nha hoàn chỉnh lại vũ y vừa hỏi.
"Nàng ta đã dùng thứ đó chứ?"
Một nha hoàn đứng cúi đầu bẩm.
"Thưa tam tiểu thư, nô tì đã tận mắt thấy đại tiểu thư uống hết chén canh đó"
Thiếu nữ nở nụ cười ác độc.
"Tốt lắm! Haha, đại tỷ, trò đó sẽ rất vui"
Đột nhiên có người gõ cửa phòng. Người bước vào là một nha hoàn, trên tay xách một giỏ thức ăn. Nàng ta cung kính nói.
"Bẩm tam tiểu thư, nhị di nương sai nô tì đem canh hạt sen ướp lạnh tới cho người"
Đáy mắt thiếu nữ tràn ngập sự dịu dàng. Nàng ra hiệu cho nha hoàn đỡ lấy giỏ và nhẹ nhàng nói.
"Ngươi về nói với mẫu thân là ta sẽ giành được danh hiệu này"
"Vâng, nô tì xin lui"
Cửa phòng đóng lại. Nha hoàn đó vội vã đi tới một nhã gian khác. Sau khi đã chắc chắn rằng không có ai theo đuôi mình, nàng ta bước vào. Trong phòng, nữ tử ngồi ở bàn trang điểm không hề quay lại mà chỉ lạnh lùng hỏi.
"Xong việc rồi sao?"
Nha hoàn cúi đầu đáp.
"Đã xong rồi ạ!"
"Ừ, tốt lắm, tiền thưởng cho ngươi ta để ở trên bàn"
Nghe vậy, hai mắt nha hoàn sáng rực lên. Nàng ta vội vàng vớ lấy hà bao nặng trịch đặt trên bàn. Nữ tử nhàn nhạt dặn dò.
"Ngươi lui đi. Nhớ xoá sạch mọi dấu vết"
"Đa tạ ngũ tiểu thư, nô tỳ xin cáo lui" nói rồi nhanh chóng lẩn mất. Nữ tử đó nở một cười lạnh, khoé môi xinh đẹp lẩm bẩm.
"Ngu xuẩn. Ngươi không biết, sự tồn tại của ngươi là dấu vết lớn nhất hay sao?"
***t.g ngửi thấy mùi âm mưu***
Trên sân khấu, những mỹ nữ thay phiên nhau thể hiện tài năng. Cầm, kì, thi, hoạ, vũ. Nhưng hầu hết, đó là những kĩ thuật bình có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu. Cho đến khi Hàn Tuyết chán muốn bỏ đi luôn thì có một tiếng đàn vang lên. Tiếng đàn nhẹ nhàng, thanh khiến nhưng cũng rất cương nghị. Nó đưa người nghe đi từ miền núi xuống biển sâu, khiến lòng người thanh thản. Đặc biệt hơn, tiếng đàn này Hàn Tuyết nghe rất quen tai.
Nàng ngước mắt nhìn về phía đài cao. Một thiếu nữ có thân hình cân đối. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt xếch sắc xảo. Nàng mặc một bộ váy màu vàng bằng lụa, bên ngoài khoác một lớp áo mỏng khiến cả thân hình trở nên mềm mại quyến rũ. Bàn tay trắng nõn như múa cùng với dây đàn. Đó chẳng phải là đại tiểu thư Lạc phủ, Lạc Thiển Hoa sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện