[Dịch]Vương Gia Ta Rất Trách Nhiệm! - Sưu tầm

Chương 5 : Chương 3: Đấu giá

Người đăng: 

.
Khi tất cả đã ổn định được chỗ ngồi thì trên sàn đấu giá đã có một trung niên bước lên.Người trung niên này nhìn vừa lùn vừa béo, cái bụng to đến nỗi mắt không nhìn thấy chân.Ông ta vuốt lại áo nở một nụ cười nham hiểm, hắng giọng nói: -Chào mừng tất cả đến với đêm đấu giá ngày hôm nay, thưa quý vị Ám Các chúng ta vất vả tìm người, đến hôm nay cũng đã đủ số lượng và “chất lượng’’, như thường lệ mỗi năm một lần, quy định của Ám Các chính là chỉ cần có đủ bạc thì loại người nào cũng có, ai trả nhiều hơn người đó có, còn bây giờ không để quý vị chờ lâu, chúng ta xin được bắt đầu. Ám Các sao? Lãnh Phượng nghi hoặc, tổ chức này không phải của Lưu Vân đế quốc, sao lại có căn cứ ở đây? Ám Các rõ ràng cũng đã tổ chức ở đây được vài năm rồi. Nếu không những người này sao lại tỏ ra quen thuộc như vây? Thế lực này rốt cuộc có mục đích gì? -Vâng, người đầu tiên chính là……………………………. ………………………………………………………………………… Lãnh Phượng cảm thấy thật thất vọng, mấy người được đấu giá căn bản chính là một đội người được huấn luyện trở thành nô lệ đắc lực cho chủ mua, nhìn qua toàn mĩ nhân động lòng người nhưng Lãnh Phượng lại ngửi thấy mùi vị của âm mưu, những cô ả bị Ám Các bán đi hẳn là có mục đích khác, người đứng sau chuyện này muốn biết cái gì từ những chủ mua này? -Vâng, cái mọi người cần đã có, những ai chưa có cũng đừng lo, tiếp theo chúng ta vẫn còn một đợt khác nữa…….. Gần nửa số người tại hiện trường đã trở về, có người cao hứng đi nhận chiến lợi phẩm có người buồn bực… -Gia, sao người không ở lại vẫn còn mà? -Cái tên ngu xuẩn, cực phẩm đã hết rồi, còn lại toàn bộ đều là một lũ vô dụng, ở lại có ích lợi gì, còn không về? …………………………………….. Lãnh Phượng hiểu ra, hẳn mục đích chính Ám Các đã làm được, giờ làm thêm để lấp liếm hành động của mình sao? -Vâng, mọi người tập trung, tập trung đi thôi, người đầu tiên của chúng ta là hắn, đại thống lĩnh của một phản gia tộc tại Khôi Nguyên đế quốc, vốn là có một thân công phu nhưng đã bị phế, tuy vậy đây vẫn là một người có thể dùng được, giá khởi điểm là 200 lượng bạc, bắt đầu. Vừa nói ông ta vừa chỉ vào một trung niên vừa được đưa bên cạnh, người chừng gần 40 tuổi quần áo có phần tả tơi, những vết rách làm mấy lằn roi hiện lên, ánh mắt căm thù phẫn hận…Người này hẳn phản kháng rất dữ dội đi, bị đánh cho thảm như vậy. Nhưng người này bị phế võ công sao, với cảm nhận của cả Lãnh Phượng và cơ thể vị vương gia này thì người đàn ông này không thể khẳng định là bị phế được, vì Lãnh Phượng có thể cảm nhận được 1 tia nội lực yếu ớt khi người này xuất hiện, hẳn là bị cường giả đặt cấm chế. Vừa lúc bản vương thiếu người, thuận tiện mua ngươi về đi. Khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói non nớt cao giọng: -1000 lượng bạc. Lời nói vừa dứt bao nhiêu tiếng nghi hoặc tiếc rẻ nổi lên -Trời ạ, là tên nào vậy, nhà hết chỗ để tiền sao? -Vì tên nô lệ bình thường bỏ ra đến 1000 lượng bạc??? - Phá gia chi tử a……………………. Lão dẫn chương trình cảm thấy thật cao hứng, mấy tên này mới là món hời của lão, được giá cao như vậy sao không vui được. -Được, 1000 lượng bạc lần thứ nhất 1000 lượng bạc lần thứ hai 1000 lượng bạc lần thứ ba Cộp! Thành giao. Chúc mừng vị thượng khách phòng số 2. Bây giờ hoặc khi kết thúc buổi đấu giá ngài hãy gọi chúng tôi đến thanh toán và giao người. -.-.-.-.-.-.-.-.-..-.-.-.-..-.-.-.-.-.-..-.-.-.-..-.- -Vâng, mọi người hãy nhìn lên đây, tuy cô gái này không có tài năng gì nổi bật nhưng cũng được coi là có chút nhan sắc, giá khởi điểm là 100 lượng bạc, bắt đầu. Người được nói đến là một cô gái gần 20 tuổi, dáng người thanh tú, màu da ngăm ngăm khỏe mạnh, mặt nhem nhuốc không nhìn rõ, đầu cúi thấp, cả người co rúm lại, cảm giác như một con dê non lạc giữa bầy sói. -200 lượng -250 lượng. -400 lượng ………. -2000 lượng. Lãnh Phượng nhếch mép, cô gái này có vẻ thật thà chắc là thôn nữ, mong là đừng khiến ta thất vọng. -Lại là tên phá gia chi tử đó. -Chết tiệt…… -Được, 2000 lượng lần thứ nhất 2000 lượng lần thứ hai 2000 lượng lần thứ ba Cộp !Thành giao, Lại chúc mừng vị thượng khách phòng số 2 Lãnh Phượng thỏa mãn, tối nay thu hoạch không tệ vừa hay hắn thiếu người sai vặt, có mấy người này dùng cũng tốt. Khi vừa định đứng lên ra về thì lời nói của tên dẫn buổi đấu giá vang lên : -Thực ra, Ám Các chúng ta còn có mấy người đặc biệt, vừa nói trên sàn liền xuất hiện hai bóng dáng mảnh khảnh 1 lớn 1 nhỏ rúm ró ôm chặt lấy nhau. Vừa nhìn thấy dung mạo họ thì toàn trường đều ngây người. Đây có thể là ai chị em nhưng dung mao của cả hai đều cực kỳ kinh người, bên phải là một thiếu nữ chừng 17 tuổi. Vóc người ma quỷ, nước da trắng nõn, mày liễu vừa dài vừa mảnh, mũi nhỏ tinh tế, môi đầy đặn không son mà đỏ, cả người tỏa ra sự cao quý khuê các, trái ngược với bộ váy hồng nhạt chất lượng hảo hạng nhưng đã nhuốm màu bùn đất. Không ai có thể nhìn thấy đôi mắt nàng bởi vì nó đã nhắm chặt rồi vùi vào đứa trẻ chừng hơn 2 tuổi đang bế- một bé gái phấn điêu ngọc mài, cái miệng nhỏ đang ngậm tay chỉ có đôi mắt ngây thơ sợ hãi nhìn xung quanh. -Tất cả nghe kĩ, đây là công chúa mất nước của một tiểu quốc gia chư hầu Khôi Nguyên đế quốc. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi đấu giá, khởi điểm là 1000 lượng bạc. Lão đang cố tìm vận may, đáng nhẽ tìm chỗ vứt quách hai người này cho xong nhưng thấy vị thượng khách phòng số 2 “thoáng” như vậy liền nổi tâm tư, nếu mang đến người này về kinh chắc chắn sẽ bán được nhưng Ám Các sẽ bị phát hiện mất. -Đùa sao, dù là công chúa mất nước thì vẫn còn một ít dư nghiệt đi theo chứ, mang về mà rước họa sát thân. -Nhưng đúng là đẹp thật. -Hừ đẹp chỉ có thể nhìn, không thể ăn, ngươi dám mua nàng sao ? -Ta chỉ khen nàng ta thôi mà…….. …….. -1500 lượng bạc. Một vị công tử nghiến răng nói, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn. -Hừ, là Lương công tử sao, hắn không sợ cha hắn đánh chết sao, tên ngu ngốc này. -Đúng là đồ con lợn…….. ……………. -10 000 lượng bạc ! Lãnh Phượng cảm thấy rất hứng thú với tiểu công chúa này. Sau khi thành giao, thiếu nữ đang nhắm chặt mắt kia bị người ta lôi đi, thủy mâu đẫm lệ, đứa bé bị bế ra khỏi khóc lên sợ hãi -Không được, đừng bắt muội muội ta đi, làm ơn…. Nàng đột nhiên hướng về căn phòng Lãnh Phượng : -Ngươi…Làm ơn cứu muội muội ta… Lãnh Phượng im lặng. -Chỉ cần ngươi để chúng ta gần nhau ta liền, ta liền…….Giọng nói ngày càng nghẹn ngào không ra tiếng Lãnh Phượng vẫn im lặng. -Chủ…chủ tử, cầu …cầu ngươi…..Thiếu nữ tột cùng tuyệt vọng quỳ xuống, nếu không được nữa nàng thà chết quách đi cho xong. -Được, nhóc này ta trả 10 000 lượng bạc. Lãnh Phượng cười cười, công chúa này mất nước rồi nhưng còn rất cao ngạo. Mặc kệ ngươi trước đây kiêu ngạo như thế nào nhưng khi ở dưới trướng của hắn thì đừng chọc hắn tức giận. Dù là Lãnh Phượng trước đây hay Lãnh Phượng bây giờ đều không phải kẻ thương hoa tiếc ngọc...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang