[Dịch]Vương Gia Ta Rất Trách Nhiệm! - Sưu tầm
Chương 2 : Chương 1.2
.
Thở dài một hơi, công việc của hắn rất nguy hiểm, phải thăm dò trước khi tổ chức tới, đôi khi bản thân còn phải vào nước sôi lửa bỏng một mình. Bởi một khi xảy ra sai sót, không chỉ hắn mà còn những người đi theo đều phải gặp nguy hiểm, mà từng người từng người trong đó đều là tinh anh trong tinh anh, nhân tài trong nhân tài, nếu chết đi quả thực là tổn thất lớn của quốc gia.
Tít Tít…Tít Tít…Tít Tít…Chết tiệt đây là cái tiếng gì vậy? Nguy rồi là bom hẹn giờ.
-Hahaaahahaaa….Hahaaahhhaaa.., vị đồng chí này, đừng chạy nữa vô ích thôi, vốn ta không chuẩn bị nhưng thật không ngờ cuối cùng lại phải dùng tới cái này. Đại Công cười cay đắng, một nửa dòng máu của hắn là từ nơi này chết ở đây cũng được,kiếp sau không làm mấy việc này nữa, chỉ mong mấy người kia biết đường chạy mau.
Tên da đen chết tiệt này kích hoạt bom từ bao giờ? Lần này thì nguy rồi!
Tít Tít…Tít Tít…Tííítttttttt……BÙMmmmmm!
Thôi xong! Đây là ý nghĩ cuối cùng của Lãnh Phượng trước khi mất đi ý thức.
*****
Chết tiệt! Sao đầu lại đau như vậy? Chẳng lẽ người chết cũng biết đau hay sao? Hay hắn còn chưa có chết?
Muốn tỉnh dậy mà mi mắt nặng trĩu, ngồi dậy một lúc mới mở được ra.
Chưa bao giờ Lãnh Phượng kinh hãi như bây giờ. Ai nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra, trước mắt là căn phòng xa hoa cổ kính. Đúng, là rất cổ. Kiến trúc, hoa văn, đồ vật xung quanh Lãnh Phượng đều thuộc dạng hơn ngàn năm trước. Ở đâu ra hiều đồ cổ như vậy?
Quá kinh hãi, Lãnh Phượng nhảy xuống giường, mò đến một cái gương gần đó.
Bây giờ thì hắn đã biết sao nhìn đồ vật ở đây có vẻ lớn hơn bình thường rồi.
Trong cái gương kia, là một đứa bé mi thanh mục tú chừng 4-5 tuổi. Khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng nõn, môi mỏng khẽ mím, cái mũi cao kiêu ngạo vểnh lên, má phúng phính, mày ngài, một đầu tóc đen nhánh dài chấm lưng , chỉ có đôi mắt là đen huyền, một màu đen sâu không thấy đáy đang trừng lên kinh ngạc.
Nếu là ngày bình thường, Lãnh Phượng chắc chắn sẽ khen đứa bé này thật tinh xảo đáng yêu lớn lên sẽ là một yêu nghiệt, một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành nhưng trớ trêu thay khuôn mặt lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Lãnh Phượng hắn lại là một nữ hài sao? Chuyện này đối với một con người đậm chất đàn ông như hắn thật không thể chấp nhận. Hận không thể lập tức chết đi.
Còn đang mê man, một luồng ký ức lạ ùa vào đầu hắn. Lãnh Phượng ôm đầu ngồi xuống sàn nhà. Nguyên lai, chủ nhân thân thể này là Tây vương gia Lãnh Phượng của Lưu Vân đế quốc-một quốc gia không có trong lịch sử. Năm nay 22 tuổi.
Từ ba năm trước khi hắn 19 tuổi đã thích đại tiểu thư của tể tướng đương triều, thật không may đây là thanh mai trúc mã của thái tử lúc bấy giờ, khi thái thượng hoàng tuổi già truyền ngôi cho thái tử, ban thánh chỉ lập đại tiểu thư tể tướng làm hậu, phong hắn làm Tây vương gia, ngày đại hôn hắn uống thật nhiều rượi rồi ngay hôm sau liền rời kinh vào núi tiếp tục con đường võ học còn dang dở.
Sau ba năm, điên cuồng luyện công rốt cuộc cũng đại công cáo thành tiến vào con đường cường giả. Hôm qua sư phụ muốn hắn trở lại trợ giúp hoàng đế, hắn tức giận cự tuyệt, ông lão không nói gì chỉ tặng hắn một ly trà “cường lực” nói hắn đã có thể xuất sơn tiêu dao thiên hạ, hắn liền đi.
Vừa lúc xuống núi thì trời tối, hắn liền thuê một phòng trọ qua đêm, sáng nay tỉnh dậy phát hiện bản thân đúng là “cường ’’ hơn nhưng lại biến trở lại bộ dạng lúc nhỏ.
Nếu muốn trở về bộ dạng ban đầu, hắn cần Thánh Liên hoa phối dược chế thuốc giải. Mà Thánh Liên hoa ở đâu? Ở ngay hoàng cung của Hoàng đế. Chuyện này chẳng khác nào bắt hắn trở về kinh thành. Lửa giận công tâm và quá cuồng nộ vị Tây vương gia này liền ngã xuống.
Lãnh Phượng thở dài một hơi, may mắn hắn vẫn là “đàn ông” vẫn là "Lãnh Phượng"là được , có điều hắn xuyên qua rồi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện