[Dịch]Vương Gia Ngoan Nào - Sưu tầm
Chương 11 : CHƯƠNG 10
.
"Hai người giải thích cho ta chuyện này là gì".
Giọng lạnh lùng của hắn vang lên xóa ta sự yên lặng trong căn phòng.
"Thiên Vũ con nói trước đi"Hắn dùng giọng nói không mang một chút cảm xúc nào hỏi nó.
Nhìn phụ thân như thế nó rất sợ lắp bắp nói" Phụ thân con...con".
Trông hài tử sắp khóc tới nơi nàng đứng ra trước mặt hắn nói"Có việc gì cứ hỏi ta nè,ngươi làm vậy dạo con rồi".
"Nàng tránh ra ta đang hỏi con, tí nữa sẽ hỏi nàng sau".Hắn hơi to tiếng nói.
Hắn quát nàng,hắn giận cái gì,người nên giận là nàng mới đúng không thể nhịn nổi nàng đứng truơc mặt hắn chất vấn.
"Hừ ngươi to tiếng gì chứ.Người nên giận là ta mới đúng ngươi nói dối ta,lừa ta ta đã làm gì với ngươi chưa ngươi lại còn ở đây quát tháo.Nói yêu ta sao yêu ta mà đã có hẳn một dàn thê thiếp sao.Hừ tình yêu của ngươi e rằng ta không nhận nổi".Nàng dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn.
"không nuơng tử à ta không cố y lừa nàng đâu chỉ là ta không biết nói thế nào ta sợ nàng sẽ bỏ mặc ta"Hắn vội vàng giải thích.
"Đừng gọi ta là nương tử,ta không phải nương tử ngươi là vị trắc phi xinh đẹp động lòng người Hoắc Ngọc đó ngươi cần gì,,,".
Không để nàng nói hết hắn liền nói"Không nương tử của ta chỉ có thể là nàng,kiếp này ta chỉ yêu một người đó là nàng".Hắn khẳng định nói.
Khi nghe lời đó của hắn nàng thật sự rung động nhưng vẫn muốn chỉnh hắn nàng vẫn buông lời"Ta tin được ngươi sao?Nếu yêu ta thì khi nhìn thấy ta ngươi đã chạy tới ôm ta,hỏi ta có khỏe không?những ngày qua ta thế nào chứ không phải quát ta.Có lễ chúng ta cần suy nghĩ kỹ lại hết tất cả".
Lướt qua hắn nàng mang theo Thiên Vũ ra ngoài.Lâu lắm hai người cũng chưa ra ngoài.Hắn ngây ngốc ngồi một mình trong phòng,hắn tự trách mình sao lại có thể hồ đồ ngu ngốc như vậy.
"Thuộc hạ tham kiến tiểu thư"Hắc y nhân cúi đầu trước Hoắc Ngọc.
"Ngươi hãy cho người đi trừ khử Thiên vũ cho ta.Tốt nhất đừng để nó quay về đây.Nó là vật cản đường của ta không thể để nó sống">Nàng ta ác độc nói.
"Vâng thuộc hạ đã rõ,người hãy yên tâm">Hắc y nhân nói xong liền phi thân rời đi.
"Mẫu thân ngươi đừng giận phụ thân nhé"Nó rất sợ mẫu thân giận.
"Hài tử ngốc ta không giận cha con đâu ta chỉ đang giúp hắn ngoan một chút".Nàng nháy mắt nói với hài tử.
"Hi Hi ngươi chỉnh phụ thân".Hóa ra mẫu thân không giận,như vậy nó an tâm rồi.
"Ta phải cho phụ thân con biết thế nào là nhất nương tử,nhì hài tử con có hiểu..."
Dừng chân lại,nàng cảm nhận có sát khí đang nhằm vào hài tử xem ra nàng ta đã không thể chờ nổi rồi ra tay nhanh thật.Nắm chặt tay hài tử bước tiếp.
Bỗng trước mặt xuất hiện mười mấy tên hắc y nhân.Tên cầm đầu bước ra lớn giọng nói"Hừ tiểu tử hôm nay là ngày chết của ngươi".hắn có hình xăm con bọ cạp trên tay.
"Các huynh đệ giết tên tiểu tử này chúng ta sẽ có 1000 lượng rồi có thể thoải mái.Các huynh đệ giết"
"Hừ muốn giết ta xem ngươi có bản lĩnh không?Mẫu thân hôm nay con sẽ dùng những gì người dạy dạy chúng".Thiên Vũ thích thú nói, cuối cùng có thể thử rồi.
Tung mình về phía hắc y nhân nó xoay người từng động tác dứt khoát uyển chuyển nối tiếp nhau cứ thế từng tên từng tên một bị hạ một tên..hai tên.. ba tên...Giao đấu một lúc nó cũng dần mệt đi.
Đứng ngoài quan sát thấy hài tử có vẻ mệt nàng liền tung về phía bọn chúng độc Vô hồn.Độc này chỉ cần ngửi phải sẽ khiến con người ta mệt mỏi tâm trí rối loạn đứt mạch rồi chết.Từng tên một ngã xuống chết một cách không hề đau đớn.
"Mẫu thân đám người này là ai?Liệu có phải là..."Nó ngập ngừng nói.
"Đúng ta không nghĩ nàng ta ra tay nhanh thật"Ánh mắt nàng hiện lên sự lạnh lùng nàng ta cư nhiên dám động vào hài tử nàng sẽ khiến ả ta phải trả giá.
"Hài tử con lăn vài vòng trên mặt đất đi".nói xong nàng bèn lấy dao rạch rách y phục quệt lên trên đó một chút máu.
Hai mẫu tử mỉm cười dắt tay nhau về.nàng muốn xem hắn xử sao với người muốn giết mẹ con nàng,cũng muốn xem kết cục nàng ta.
"Vương gia người làm vương phi giận sao người mau đi xin lỗi đi"Vô Ngân biết chuyện liền chạy tới.Sao trong chuyện tình cảm vương gia nhà hắn lại ngu muội vậy.
Cửa Thư phòng đột nhiên mở kèm theo tiếng khóc lớn.bóng dáng nhỏ bé lao vào lòng hắn bắt đầu kể khổ
"Phụ thân có người muốn giết mẫu thân và hài tử,người phải giúp con."Ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn phụ thân.
Hắn giật mình ai?kẻ nào muốn giết nàng và hài tử?Nhất định phải giết chúng.
Vô Ngân Ảnh Vệ ngạc nhiên kẻ nào có gan làm vậy,muốn chết sao.
Ánh mắt hắn ánh lên lửa giận nhìn nàng và hài tử khuôn mặt lấm lem, quần áo lấm lem rách từng mảnh vết máu hằn trên y phục hắn thật muốn giết hết tất cả bọn chúng.Chỉ tại hắn nếu không thì chuyện này cũng không xảy ra.Hắn thật hận chính mình.
"Nương tử chỉ tại ta không tốt làm nàng giận,đều tại ta từ nay ta sẽ bảo hộ nàng và hài tử sẽ không để ai làm hại tới 2 người"Ôm nàng,hài tử trong tay hắn tự nhủ sẽ tận tay giết kẻ đó.
Không nỡ nhìn hắn tự trách nàng an ủi"Hi đừng lo bọn ta không việc gì đâu chỉ là đang diễn kịch cho người ta xem thôi"
"Đúng đó phụ thân người đừng lo"
Nhìn 2 người nháy mắt cười với hắn lòng hắn đỡ lo hơn
"Thôi mẫu thân hài tử hai người mệt rồi về nghỉ ngơi tắm rửa đi ta sẽ bảo người làm chuẩn bị đồ dùng bữa"Dặn dò hai người hắn còn chuyện muốn nói với thuộc hạ.
"Được chúng ta về phòng đây"
"À trên người sát thủ có hình xăm bọ cạp trên tay".Trước khi đi nàng không quên nhắc nhở hắn
Haha ta sẽ chờ xem ngươi bị chàng xử lí như thế nào Hoắc Ngọc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện