[Dịch]Vương Gia Này, Ta Muốn - Sưu tầm
Chương 11 : Nhìn kìa, máy bay!!
.
Một cỗ kiệu, bốn kiệu phu, ba người hộ vệ. Đoàn người của Mộ Dung Lưu Quang cứ như vậy như vậy xuất phát từ Vương Phủ đi thẳng đến Hoàng Thành. Vương Phủ cách Hoàng Thành không có xa, chỉ trong chốc lát mấy người đã theo cửa hông đi vào Hoàng Thành.
Trong ấn tượng của Tiểu Vũ, bên ngoài hoàng cung chính là dát vàng rực rỡ, trang nghiêm mà tráng lệ. Nhưng lúc này tâm tư của Tiểu Vũ không có ở đặt ở kiến trúc tinh xảo mỹ lệ của hoàng cung mà là hết sức chăm chú nhìn mỗ hoàng đế cả người mặc một bộ trường bào (áo dài) màu vàng (nguyệt: chắc là long bào ấy ^^) đứng cách đó không xa.
Không đợimỹ nam nhà nàng đến gần (nguyệt: anh Quang là của tỷ khi nào vậy?? *mặt khinh bỉ*; mỗ Vũ: *hếch cằm* hứ, trước khi ta nhày vào luân hồi tiểu Quang quang là người của ta còn gì?; nguyệt: *cười nhếch mép* nhưng bây giờ không phải, anh ấy là vương gia cao cao tại thượng, còn ngươi chẳng là gì cả; mỗ Vũ: *tức giận* của ta sẽ vẫn là của ta, không thể thay đổi được. . . *quay mặt sang mỗ Quang mặt nịnh nọt* lão đại ngươi sẽ không bỏ rơi ta đúng không??; mỗ Quang: *mặt như hồ ly* còn chưa biết được; mỗ Vũ: *đập bàn* lão nương không cho phép, đợi khi nào về địa phủ ta sẻ cho ngươi biết tay; mỗ Quang: đợi đến lúc đó xem ai hơn ai; mỗ ngọc đế đang ở trên trời nhìn: *cười điên cuồng*cãi nhau đi, cãi nhau to vào để tâ còn có việc để xem; mỗ Quang: *lạnh lung liếc ngọc đế* hừ lão già cứ đợi đấy, sau khi vè taa sẽ cho lão biết tay; nguyệt: *lau mồ hôi* chuyện nhà người ta không nên xen vào, không nên xen vào *ôm dép lủi đi mất dạng*), mắt của mỗ hoàn đế đã phát sáng chạy lên tiếp đón. Đi theo phía sau Lưu Quang, mỗ Vũ không thèm để ý cái gì gọt là tôn ti cứ như vậy sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm người đang đi tới.
Ở trong suy nghĩ của Tiểu Vũ, hoàng đế không ngoài hai loại. Một loại là hình tượng minh quân, yêu nước thương dân, một loại khác là hôn quân hoang dâm vô độ không màng chính sự, là một lão đầu đáng khinh. Dù sao nói trắng ra là một loại tốt một loại xấu. Theo như trong sách nói hai loại kia chỉ cần liêc mắt cũng nhìn ra!
Nhưng vị vua trước mắt này. . . . . . Nhìn thế nào cũng là một tiểu chính thái (nguyệt: bé trai dễ thương) đáng yêu. . . . .
"Tam ca! Ngươi đã đến rồi!"
Tiểu hoàng đế có khuôn mặt chính thái tươi cười nhẹ nhàng tiêu sái đi đến bên người Mộ Dung Lưu Quang, mở miệng lên tiếng chào hỏi trước. Mộ Dung Lưu Quang thoáng chắp tay xoay người.
"Thần. . . . . ."
Nói còn chưa nói xong, thắt lưng còn chưa kịp cong mười lăm độ, đã bị tiểu hoàng đế vội vàng nâng dậy.
"Tam ca! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, về sau thấy ta không cần hành lễ! Chúng ta là thân huynh đệ, không cần câu nệ tiểu (nguyệt: để ý nhưng việc nhỏ, ý của tiểu hoàng đế ở câu này là không muốn Lưu Quang phải hành lễ mỗi khi thấy hắn) tiết như vậy!"
Tiểu hoàng đế nói rất thành khẩn, Lưu Quang cũng chỉ cười nhạt gật gật đầu. Tiểu Vũ vụng trộm nhìn sườn mặt của hắn, trong lòng theo bản năng nhảy ra một cái ý nghĩ trong đầu.
Ai. . . . . . Cũng có thể giả vờ. . . . . .
Lúc này, ánh mắt của tiểu hoàng đế đột nhiên chuyển qua trên người nguyệt Tiểu Vũ. Cẩn thận liếc mắt nhìn nàng một cái, trong con ngươi hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng lướt qua cũng rất nhanh, ngược lại nổi lên hứng trí nồng đậm.
"Vị này là? . . . . . ."
Vẻ mặt Mộ Dung Lưu Quang lạnh nhạt, "Là hộ vệ mới thuê của quý phủ. Ai cũng có sở trường riêng, đều cực kì cao cường! Lần này mang đến cùng, cũng là muốn giúp bệ hạ giải sầu."
"Oh?" Tiểu hoàng đế nghe vậy đuôi lông mày chau lại, có chút thú vị tiến tiền từng bước, thẳng đi đến bên người Nguyệt Tiểu Vũ.
"Không biết vị hộ vệ này tinh thông cái gì? . . . . . ."
Tiểu hoàng đế vừa nói ra lời này, xung quanh hoàn toàn im lặng. Tiểu Vũ nháy mắt mấy cái, ánh mắt nhìn về phía mỗ mỹ nam đầu đầy nghi hoặc. Bất đắc dĩ người phía sau hoàn toàn không quan tâm đến nàng, đầu quay về phía khác.
Trong nháy mắt, nàng hiểu rồi! Mỹ nam là cố ý ! Ách. . . . . . Tuy nhiên cái này có phải là khảo nghiệm của mỹ nam dành cho nàng không? Muốn nhìn xem khả năng tùy cơ ứng biến của nàng như thế nào?
Tròng mắt của Tiểu Vũ xoay chuyển lập tức đưa ra quyết định. Nàng quay đầu cười tủm tỉm, rất mực cung kính chắp tay với tiểu Hoàng Đế nói: "Hồi bẩm bệ hạ, sở trường của tiểu nhân chính là. . . . . . nói láo!!. . .
"? ? ?"
Đầu mọi người nhảy ra nhiều dấu chấm hỏi nhỏ, Nguyệt Tiểu Vũ không chút hoang mang giải thích: "Vừa rồi Vương gia nhà chúng ta không phải đã nói rồi sao! Lần này tiến cung chính là vì giải sầu cho bệ hạ. Giải sầu là như thế nào? Chính là thay bệ hạ đi trừ đi phiền não, không còn phiền lòng. Biện pháp giải trừ phiền não có rất nhiều loại, tuy rằng võ công của tiểu nhân không cao, nhưng có thể chọc cho bệ hạ thoải mái cười. Có phải cũng có thể tính là một biện pháp giải sầu hay không ?"
Con ngươi của tiểu hoàng đế lóe lên, rõ ràng là nổi lên hứng thú.
"Vậy trước tiên ngươi nói về cái gì buồn cười cho ta nghe thử xem! Nếu nói tốt trẫm sẽ ban thưởng cho. Còn nếu nói không tốt, hắc hắc. . . . . ."
Tiếng cười cuối cùng kia, làm cho mỗ Vũ một trận mao cốt tủng thiên (nguyệt: sở tóc gáy, sởn gai ốc). Tuy nói là mặt chính thái, nhưng có thể ngồi lên vị trí hoang đế này, chắc hẳn cũng không phải là dễ chọc chủ. . . . .
Điều này làm Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước bọt, ở dưới anh mắt nửa phần xem cuộc vui nửa phần đồng tình của mọi người, nàng nhắm mắt lại, mạnh mẽ đưa một tay lên chỉ.
"Nhìn kìa! Máy bay!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện