[Dịch]Vương Gia Muốn Xuất Giá - Sưu tầm
Chương 16 : Không phải Mộ Lan của nàng.
.
Kinh thành Tề Phượng quốc.
Trên đường dày đặc những khách điếm, tửu lâu, hàng quán có tiếng, cứ cách vài tiệm lại có những gánh hàng rong nhỏ.
Tiếng rao chào hàng của những người đi buôn.
Người dân áo vải qua lại tấp nập, thỉnh thoảng lại có những cỗ kiệu hay xe ngựa sang trọng chạy ngang qua, từng cặp công tử mang mạng che mặt cùng với nô bộc đi dạo giải khuây…
Khung cảnh vô cùng phồn hoa thịnh vượng…
Tại Ngũ Thính Phòng – một tửu lâu đang nổi danh gần đây rất được những tiểu thư công tử tại kinh thành ưa thích thường xuyên ghé đến.
Trong một căn phòng riêng biệt.
Ngồi ở vị trí chủ vị trên bàn lúc này là Phượng Thanh La, bên tay trái nàng là Vân Khinh, còn bên phải theo thứ tự là Bạch Mặc Ngôn, bạch y thiếu niên và Bạch Tư Thành. Có thể thấy rõ ba người Bạch Mặc Ngôn tuy chỗ ngồi có chút chật chội nhưng vẫn cố ngồi nép lại với nhau chứ nhất quyết không chịu chuyển sang ngồi bên vị trí còn trống cạnh Vân Khinh đối diện.
Rõ ràng đây là đang chia bè kéo cánh mà, Phượng Thanh La bị kẹp ở giữa trộm lau mồ hôi. Cuối cùng đành ho khan lên một tiếng phá vỡ không khí trầm mặc ngượng ngùng.
“Khụ! Hiện tại ta sẽ bắt đầu giới thiệu cho mọi người nhận biết nhau một chút.”
“Đây là muội muội kết nghĩa của ta – Vân Khinh” đưa tay hướng nhóm Bạch Mặc Ngôn nói.
Vân Khinh khóe môi khẽ nhếch cố nặn ra một nụ cười hướng ba người kia gật đầu coi như thay lời chào hỏi. Dù sao thì họ cũng là người quen của A La nên nàng không muốn A La rơi vào tình thế khó xử, ít nhất cũng phải cư xử lịch sự một chút, nếu không thì nàng cũng lười phản ứng.
Mở đầu thuận lợi, Phượng Thanh La thầm thở phào lại hướng Vân Khinh lần lượt giới thiệu “Còn đây là biểu muội của ta – Bạch Mặc Ngôn, hai người này là đệ đệ của nàng, theo thứ tự là biểu đệ Bạch Mộ Lan và biểu đệ Bạch Tư Thành.”
“Có thể nói tất cả đều là người quen cả. Trước đây có chuyện gì không hay thì chúng ta cùng ngồi nói chuyện giảng hòa. Mọi người làm quen với nhau đi…”
Mộ Lan… Từ lúc Phượng Thanh La nói ra hai từ này, sau đó Vân Khinh dường như đều không nghe lọt được vào tai chữ nào tiếp theo. Chỉ một mực ngưng thần quan sát ‘Mộ Lan’ mang mạng che mặt ngồi đối diện như đang cố tìm ra điều gì đó.
Đôi mắt trong trẻo tựa nước mùa thu dịu dàng, nhưng lúc này tựa như bị tác động bởi ngoại cảnh khiến mặt nước mùa thu vốn nên tĩnh lặng khẽ dao động, ánh mắt như thẹn thùng, như né tránh vô cùng lay động lòng người.
Nhưng… tuyệt không phải là đôi mắt nâu nhạt trong suốt như thủy tinh mà nàng vẫn đang tìm kiếm…
Hắn… không phải Mộ Lan của nàng.
Vân Khinh cười khổ, biết rõ không phải là hắn, nhưng trong lòng lại không ngừng nuôi hy vọng…
Người kia không dấu hiệu báo trước rời đi, cũng không nói một lời từ biệt, chỉ để lại một lá thư viết vội vỏn vẹn mấy chữ “Ta rất nhanh sẽ trở về. Chờ ta.”
Lúc ấy nàng mới chợt bàng hoàng nhận ra, ngoài cái tên Mộ Lan ra, nhà của hắn ở đâu, thân phận của hắn như thế nào… cái gì nàng cũng đều không biết.
Cái ‘rất nhanh’ của hắn cũng đã qua năm năm thời gian rồi. Hắn nói chờ hắn, nên nàng đã rất nghe lời chờ đợi năm năm qua. Nhưng cuối cùng một chút tin tức hay một lá thư gửi đến cũng không có.
Nói dối, gạt người… Mộ Lan, ngươi gạt ta…
Trái tim trong lồng ngực chợt run rẩy…
Như Ý Cát Tường cũng giật mình khi nghe thấy cái tên phủ bụi từ rất lâu vô tình được nhắc đến, mặc dù không cùng chỉ một người. Hai tỷ đệ có chút lo lắng nhìn Vân Khinh.
Ai ở Huyết Nguyệt lâu cũng biết thiếu niên kia cùng thiếu chủ lúc nào cũng như hình với bóng, quan hệ khá thân thiết gần gũi. Trong khoảng thời gian hai năm đó Như Ý Cát Tường còn bị hắn tước đoạt luôn tư cách thủ hạ riêng bên người của thiếu chủ. Chỉ đến một ngày hắn bỗng vô tung vô ảnh cứ thế biến mất, nhìn thiếu chủ ngoài thời gian bù đầu trợ giúp Phượng Thanh La trong cuộc chiến năm ấy ra, còn lại hầu như là điên cuồng đi tìm hắn đến quên ăn quên ngủ. Nhưng một chút manh mối nho nhỏ cũng không tra được, giống như một người đang sống đột nhiên tan biến trong không khí vậy.
Lúc này bọn họ mới biết quan hệ giữa thiếu chủ và người kia sớm đã không chỉ dừng ở mức chủ tớ bình thường. Không biết từ lúc nào hai người họ đã phát sinh loại tình cảm kia…
Bạch Mộ Lan có chút hoảng loạn tránh né ánh mắt chăm chú của Vân Khinh. Đột nhiên hắn lại có cảm giác phượng mâu hút hồn kia như đang nhìn xuyên suốt qua con người hắn. Tuy khó hiểu nhưng trong lòng lại cảm thấy vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng.
Thấy Vân Khinh dám ngang nhiên ‘bắn mị nhãn’ đối với đệ đệ mình, Bạch Mặc Ngôn tức giận giơ tay lên dùng tay áo dài rộng ngăn lại “Vị muội muội này, ngươi cứ nhìn chằm chằm tiểu đệ của ta như vậy dường như không được hay lắm?” Dù sao thì đối phương cũng là muội muội kết nghĩa của thái nữ biểu tỷ, nàng cũng không thể không nể mặt mà nặng lời với người ta.
Vân Khinh lúc này mới bừng tỉnh, khẽ cúp mắt điều chỉnh lại tâm trạng đang rối loạn một chút, đoạn mới hướng Bạch Mặc Ngôn nói “Đã thất lễ rồi. Chỉ là Vân mỗ cảm thấy công tử đây có cái tên rất đẹp.”
“Mong công tử thứ lỗi, thực sự ta không hề có ý gì khác.” Lại hướng Bạch Mộ Lan nói.
Ngụy biện! Bạch Mặc Ngôn bằng mặt nhưng không bằng lòng mắng thầm, ngoài ra cũng chẳng thể làm gì được. Tại sao thái nữ biểu tỷ lại đi kết giao với loại người háo sắc xảo ngôn thế này chứ?
Chẳng lẽ bị những lời nói đường mật xảo trá của nàng ta nhất thời mê hoặc ư? Nhưng thái nữ biểu tỷ đâu phải là người có thể bị ảnh hưởng bởi mấy câu nịnh bợ hoa mỹ mà tùy tiện kết giao bằng hữu? Không những thế, chỉ bằng việc thái nữ đích thân tự mình ra đón người thôi cũng có thể thấy nàng có bao nhiêu coi trọng hắc y thiếu nữ này.
“Không sao.” Bạch Mộ Lan đáp, ánh mắt lảng tránh khẽ cúp xuống.
Nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau dưới gầm bàn phản ánh tâm trạng bất thường của chủ nhân chúng lúc này, Bạch Tư Thành nghi hoặc thầm quan sát Nhị ca nhà mình, nhưng lúc này nửa gương mặt của hắn đã bị che khuất nên cũng chẳng thể nhìn ra điều gì.
Nghĩ nghĩ một chút, bèn chuyển nghi vấn lên người Vân Khinh lên tiếng hỏi “Xin hỏi, giữa Vân tiểu thư và Nhị ca của ta là như thế nào vậy? Chuyện Tiểu Hà nói lúc nãy có đúng là sự thật không?”
“Thành nhi!” Bạch Mộ Lan hoảng hốt khẽ kéo tay Bạch Tư Thành. Ngượng ngùng nhìn Vân Khinh ngồi đối diện. Ngẫm lại chuyện đã xảy ra, chính hắn cũng không hiểu nổi bản thân lúc đó tại sao lại không thể kiềm chế được loại cảm xúc kỳ quái đột ngột bùng phát như vậy.
Có thể nói cuộc sống của hắn rất hạnh phúc, gia đình thì có phụ mẫu đau lòng sủng ái, có đại tỷ bảo hộ cưng chiều, có đệ đệ yêu thương gần gũi, ngoài ra còn có cả một sư phụ vô cùng lợi hại người người ngưỡng mộ… Cuộc sống viên mãn vô lo vô ưu, từ trước đến nay chưa vì chuyện gì hay vì bất cứ ai mà rơi lệ. Tuy mới gặp qua hai lần nhưng nữ tử xa lạ này lại có thể khiến hắn không kiềm chế nổi bản thân như vậy. Nàng là người đầu tiên mang đến cho hắn những cảm xúc vô cùng khó hiểu.
Nghe Bạch Tư Thành nhắc đến chuyện này, Bạch Mặc Ngôn mới chợt nhớ ra mục đích ban đầu của mình, cũng chuyển tầm mắt lên người Vân Khinh muốn nghe rõ sự tình.
Phượng Thanh La là người duy nhất mờ mịt không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lúc đến đón Vân Khinh tại cổng thành, nàng đã cảm nhận được không khí có chút căng thẳng giữa hai bên Vân Khinh và Bạch Mặc Ngôn như đang sắp giương cung bạt kiếm đến nơi. Dường như hai người họ có xích mích liên quan tới Bạch Mộ Lan thì phải? Vậy là Vân Khinh và Bạch Mộ Lan có quen biết sao?
“Vân mỗ cùng Bạch Nhị công tử chỉ mới gặp qua thôi. Còn về chuyện kia thì… công tử nên hỏi Nhị ca của mình thì sẽ rõ.” Vân Khinh lười giải thích dài dòng không chút khách khí ném củ khoai nóng cho Bạch Mộ Lan. Dù sao thì trong chuyện đó hai bên đều có lỗi, nàng cũng đã nhận lỗi rồi, chuyện đã giải quyết xong không can hệ gì đến nàng cả.
Bạch Tư Thành nghi hoặc quay sang nhìn Bạch Mộ Lan, ánh mắt đầy tò mò nghi vấn.
Bạch Mộ Lan khẽ lắc đầu giữ im lặng.
Nghe câu trả lời của Vân Khinh, Bạch Mặc Ngôn có chút gặp ý muốn. Chỉ mới gặp qua mà nàng ta có thể làm cho đệ đệ khóc ư? Thân là tỷ tỷ của hắn nàng hiểu rất rõ, Nhị đệ từ nhỏ tính cách dịu dàng ôn hòa nhưng tuyệt không nhu nhược, điển hình ngoài mềm trong rắn, hoàn toàn khác biệt với những công tử khuê phòng bình thường khác, cộng thêm một thân võ công cao cường. Ai có thể làm cho hắn khóc chứ? Thậm chí ngay cả người thân trong nhà cũng chưa bắt gặp qua hắn rơi lệ bao giờ. Trong lòng Bạch Mặc Ngôn lúc này là vô số những nghi vấn. Về nhà nhất định nàng phải gọi riêng Tiểu Hà để hỏi làm rõ chuyện này mới được.
Ngồi được một lúc nữa, Bạch Mặc Ngôn mới đứng dậy hướng Phượng Thanh La nói “Thái nữ biểu tỷ, Lan nhi hiện tại vừa mới trở về, có lẽ mẫu thân cùng phụ thân ở nhà còn đang chờ. Bọn muội xin phép cáo lui trước. “
“Ừ, vậy thì ta cũng không giữ nữa, tránh để Bạch thúc chờ lâu lo lắng.”
“Hai người cứ ngồi nói chuyện tiếp. Không cần tiễn.”
Ba người Bạch Mặc Ngôn cúi chào Phượng Thanh La, sau đó cũng hướng Vân Khinh nói lời chào rồi rời đi.
Phượng Thanh La lúc này mới hỏi “Đúng rồi, Khinh Khinh, muội đến kinh thành đã tìm được nơi nào trú chưa? Hay là qua chỗ ta đi?”
Vân Khinh mỉm cười lắc đầu “Không cần đâu, chỗ ở muội đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.”
“Ừ, vậy cũng được.” Ngừng một lát, Phượng Thanh La lại bâng quơ hỏi tiếp “Lần này đến kinh thành chỉ có mình muội thôi sao?”
“Muội đi trước, còn phụ thân và sư phụ còn đang giải quyết nốt một số chuyện sẽ đến sau.”
“Ồ…” Phượng Thanh La gật gật đầu. Đoạn nâng ly trà đưa lên môi khẽ nhấp che đi đôi mắt có chút mờ mịt thẫn thờ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện