[Dịch]Vương Gia Lạnh Lùng, Vương Phi Bướng Bỉnh - Sưu tầm

Chương 15 : Vào cung(1)

Người đăng: 

Ngồi ở trong xe ngựa xa hoa, Liễu Thiên Lạc đang tức giận bừng bừng hận không thể giết chết người đang cưỡi ngựa ngoài kia tên Hiên Viên Sở Phong đáng ghét. Dựa vào gì mà sai khiến Lan nhi của nàng ở nhà còn không cấp cho nàng một cái nha hoàn để vào cung chứ? Bây giờ nàng thật muốn ngửa mặt lên trời gầm rú mà phát tiết, nhưng bất quá không thể rống lên bây giờ được thôi! “Tỷ tỷ, ha ha, hôm nay lần đầu tiên vào cung cũng không nên mò mẫm đi nha, sứ giả Gia Luật được hoàng thượng rất coi trọng ” Đỗ Lan Nguyệt ngồi đối diện với nàng châm chọc nói. Bên cạnh nha hoàn ra sức quạt cho nàng, trong mắt chứa đầy hèn mọn. Thiên Lạc vẫn còn đang tức khí bừng bừng không có chỗ nào để xả thì đột nhiên đưa đến tận cửa thì tội gì không nhận, lạnh lùng cười nói: “Như thế nào, tỷ tỷ làm việc rất không tin tưởng sao? Chẳng lẽ mọi chuyện đều phải do muội muội? Không nên quên xuất thân của ta ” nàng cố ý tăng thêm hai chữ xuất thân. Quả nhiên, thời điểm nghe hai chữ này, Đỗ Lan Nguyệt trên mặt rõ ràng đen một nửa, người nào cũng biết, nàng là nữ tử ở thanh lâu, tuy nói chính là bán nghệ không bán thân, nhưng suy cho cùng vẫn là kỹ nữ. Đỗ Lan Nguyệt “hừ” một tiếng, giọng mũi bên trong toát ra tiếng khinh thường, kỹ nữ thì thế nào? Người nào cũng biết, nàng so với nàng ta được sủng ái hơn! Đối với sự khinh thường của nàng ta, Thiên Lạc tự nhiên biết có ý tứ gì, giả giọng quan tâm nói:“Muội muội làm sao vậy? Chẳng lẽ bị viêm mũi? Như thế nào cứ luôn luôn hừm hừ, làm ơn , tuy rằng bây giờ là buổi tối, nhưng ngươi cũng nên chú ý một chút, đến lúc đó nếu ở trước mặt hoàng thượng, ngươi hừ hừ ân ân nga nga, người không biết còn tưởng rằng ngươi phát xuân muốn câu dẫn hoàng thượng nha ” nàng có lòng‘ hảo tâm ’ nhắc nhở. “Ngươi. . . . . .” Bị nàng vừa nói như vậy, Đỗ Lan Nguyệt rõ ràng tức giận không nhẹ, nha hoàn Tiểu Thanh bên cạnh thấy thế nói gấp: “Vương phi, ngươi vẫn là chăm sóc tốt cho chính mình đi” nói xong còn liếc nàng một cái. “A, tốt lắm, tốt lắm rất to gan nha, chủ tử đang nói chuyện đến khi nào một nô tì như ngươi chen vào được, bổn vương phi tuy rằng không thường đến hoàng cung cần người chỉ dẫn, nhưng không cần hai người các ngươi chỉ trỏ, nếu không, hừ . . .chớ có trách ta không khách khí, rõ chưa?” Ngữ khí của nàng đột nhiên lạnh như băng , quỷ dị nhìn chằm chằm nha hoàn quát lớn, này ánh mắt cương quyết làm nha hoàn hoảng sợ. Thời gian trôi qua chưa đầy một khắc “Ai, thật buồn nha, muội muội nghe nói ngươi thực rất thông minh?” Liễu Thiên Lạc đột nhiên lại bắt đầu khôi phục bản tính, ha ha cười cười, hơn nữa cực kỳ nhàm chán bắt đầu đùa Đỗ Lan Nguyệt. Đỗ Lan Nguyệt nghe vậy lông mày cùng mắt nhíu lại, biểu tình giống như đang nói…, ngươi bây giờ mới biết được a? “Ai, muội muội, ta vẫn có một vấn đề muốn hỏi ngươi một chút, không bằng, ngươi giải thích cho tỷ tỷ đây nghe nha” nàng nói trong mắt còn hiện lên đầy ý cười. Đỗ Lan Nguyệt nhìn như không có chuyện gì thì cũng thong thả nói một tiếng ân,:“Nói đi” Hừ, cái gì gọi là nói đi, nữ nhân chết tiệt này, giọng điệu này nghe tựa như đang phái người hầu giống nhau, nàng cố nén lại chút bất mãn trong lòng, tươi cười nói: “Muội muội biết vì sao tỷ tỷ thích chó không?” Ân nàng thử hỏi câu hỏi này bởi vì nàng thực sự rất thích chó nói hơn là nàng thích động vật nó rất là trung thành với chủ nhân. Mà nghe Lan nhi kể lúc trước ở phủ tướng quân nàng có nuôi một con chó nhưng chẳng may chết mất và nàng còn khóc rất nhiều thì phải. Đỗ Lan Nguyệt thấy nàng hỏi vậy che miệng cười:" Ha ha tỷ tỷ thật biết nói đùa, tỷ tỷ làm sao thích chó thì làm sao muội muội đây biết được chứ." Nói xong lại không quên liếc nàng bằng cái ánh mắt khinh rẻ. Liễu Thiên Lạc thấy thế cười nói “Không có, muội muội không biết là phải, lúc trước ta có một con chó nhưng nó đã chết, chính là, ta có cảm giác sâu sắc tiếc hận a, rất nhiều người cũng không biết ta vì cái gì lại thích chó” nàng làm bộ dạng thở dài. “Sao? Chẳng lẽ con chó đó cùng tỷ tỷ còn có một đoạn chuyện xưa gì đó nhưng không thành?” Đỗ Lan Nguyệt nghe thấy Liễu Thiên Lạc nói vậy đột nhiên có hứng thú hỏi tới. Liễu Thiên Lạc nghe thấy nàng dính câu liền cười nói: “Đó là, bởi vì ta cùng người tiếp xúc thời gian càng dài, ta liền càng thích chó, chó vĩnh viễn vẫn là chó, người có đôi khi không phải người! Muội muội ngươi nói đi?” (dung lete: ha ha Lạc tỷ quá cao tay ; Liễu Thiên Lạc: đó là đương nhiên rồi.) Đỗ Lan Nguyệt nghe vậy, lập tức lửa nổi lên khuôn mặt, oán hận nhìn nàng, Liễu Thiên Lạc đắc ý nhíu mày nhìn nàng cười, trông nàng nổi giận phi thường hài lòng . “Vương Phi đã đến hoàng cung. ” thị vệ phía ngoài đột nhiên nhắc nhở.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang