[Dịch]Vương Gia Lạnh Lùng, Vương Phi Bướng Bỉnh - Sưu tầm
Chương 12 : Chương 12
.
Còn về phần Hiên Viên Sở Phong và Đỗ Lan Nguyệt sau khi hai người trở về phòng, Hiên Viên Sở Phong liền ôm lấy Đỗ Lan Nguyệt nằm trên giường, trong đầu bỗng hiện lên bóng hình hung hãn ngạo mạn của ai đó, khóe miệng liền giựt giựt, chết tiệt sao lại nghĩ đến con tiện nhân đó kia chứ!
"Vương gia. . ." Giọng nói nhu nhược mềm mại gieo giắt bên tai.
Mỗ vương gia lắc đầu thu hồi lại suy nghĩ trở về hiện thực, nhìn nhìn người trong lòng như con mèo nhỏ cọ quậy:" Nguyệt nhi có chuyện gì sao?"
Mảnh mai, nhẹ nhàng như vậy mới giống nữ nhân chứ, nào đâu có giống với người đàn bà đanh đá Liễu Thiên Lạc kia chứ! Hừ, tại sao lại nghĩ đến nữ nhân đó nữa kia chứ!
"Nguyệt nhi không có gì, chỉ là thấy vương gia ngẩn người nên Nguyệt nhi mới. . ."
" Ta đang nghĩ làm sao để cho Nguyệt nhi được vui đây!" Câu nói như vậy nhưng trong lòng thì lại khinh bỉ hàng ngàn hàng vạn lần.
Đỗ Lan Nguyệt vui như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn ra vẻ thanh tao thùy mị mỉm cười nhẹ:" Chỉ cần vương gia yêu Nguyệt nhi là Nguyệt nhi thấy vui rồi!"
Đôi mắt lạnh lẽo hiện lên ánh sáng lạnh , chớp lóe lướt qua, làm cho người ta bắt giữ không tới. Lập tức chọc cái mũi Đỗ Lan Nguyệt :" Ta chỉ yêu có một mình Nguyệt nhi thôi, chẳng lẽ nàng còn không tin ta."
" Nguyệt nhi cũng chỉ yêu có mình vương gia, nếu Nguyệt nhi bảo người làm việc gì, người cũng đều sẽ làm sao?" Đôi mắt cố làm ra vẻ đơn thuần tràn đầy nhu tình chân thành nhìn người lạnh lùng kia , hỏi lại.
Hiên Viên Sở Phong cười: "Đó là tự nhiên." Giấu đầu lòi đuôi liền muốn lộ ra sao?
Đỗ Lan Nguyệt cúi đầu, trên khuôn mặt tinh thuần như thiên sứ quét xuống ý cười đầy tự hào , Vương gia người là của nàng, chỉ có thể là của nàng! Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời nói của phụ thân trước khi xuất giá , nhất định phải để cho Vương gia vì nàng thần hồn điên đảo, có cái gì khó ? Nàng đây không phải dễ dàng liền làm được sao?
Biểu tình của nàng làm cho người bên nàng thu nhập đáy mắt, đôi mắt lạnh lẽo của nam tử hiện lên khinh trào, vốn cho rằng Đỗ Lan Nguyệt vẫn có chút đầu óc, có chút thưởng thức, không nghĩ tới đúng là đánh giá cao nàng rồi !
Nếu không phải vì hoàng huynh cứ bắt cưới phi, nữ tử như vậy hắn chẳng muốn nhìn nhiều liếc mắt một cái!
Có thể xứng đôi với Hiên Viên Sở Phong ta , chỉ có. . . . . . Chợt , trong đầu lại toát ra gương mặt muốn ăn đòn của Liễu Thiên Lạc kia , oán hận lắc đầu, thật sự là gặp quỷ! Hôm nay bị tiện nhân kia làm cho tức điên , cư nhiên một lát đã nghĩ đến nàng!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Còn đâu đó trong hoàng cung
"Ra ngoài! Đổi Mai phi thị tẩm!" Khuôn mặt ôn nhuận của người nào đó đều là thần sắc tức giận .
Nguyệt phi lưu luyến nhìn đế vương liếc mắt một cái, cắn môi dưới, khóc nức nở đi ra ngoài. . . . . .
Tổng quản gấp đến độ mồ hôi đều đã xuất hiện , bệ hạ hôm nay làm sao vậy, đều đã thay đổi mấy người , đều là phi tử gần đây được thánh sủng , như thế nào vẫn lại bất mãn! Bệ hạ tính tình luôn luôn vô cùng tốt, hôm nay nhưng là mặt rồng giận dữ, ài. . . . . . Thở dài đi mời Mai phi. . . . . .
Đúng, đây chính vua của đất nước Hiên Viên triều này, cũng tức là hoàng huynh của của Hiên Viên Sở Phong, Hiên Viên Sở Thiên là người ban hôn cho Hiên Viên Sở Phong với Liễu Thiên Lạc. Ngày hôm nay vì bận lí do nào đó mà không dự hôn lễ của đệ đệ được.
Chỉ chốc lát sau, một nữ tử áo trắng khí chất thanh nhã , bước sen nhẹ nhàng, bước vào trong điện, còn không có tới kịp hành lễ đối với nam nhân mà nàng yêu , đã bị hắn ôm vào trong lòng. . . . . .
Trong đôi mắt của nữ tử nhiễm lên điểm vui sướng, tiếp theo lại bị người nọ đẩy ra: "Ra ngoài!"
"Hoàng thượng. . . . . ." Mai phi không dám tin nhìn hắn.
" Cút ra ngoài cho trẫm !" Một tiếng gầm lên.
Mai phi ngơ ngác thối lui ra ngoài, một giọt thanh lệ từ khóe mắt chảy xuống, nàng thật sự không nên, không nên đem một mảnh thâm tình đưa cho hắn, tự giễu cười, nhất vô tình là Đế Vương a!
Không đúng ! Cũng không đúng! Đế vương từ trước đến nay ôn nhuận bình tĩnh tức giận tóm lấy tóc mình mà giật , hôm nay ôm các nàng vậy mà một chút cảm giác đều không có, vấn đề này tới cùng là sai từ đâu?
Tổng quản không yên bất an đi vào: "Bệ hạ, tiếp theo. . . . . ."
"Tối nay không cần người thị tẩm rôi !" Thanh âm khí phách mang theo tức giận.
" Vâng !" Tổng quản lập tức thối lui ra ngoài, có chút không hiểu.
Cửa phòng đóng lại, Hiên Viên Sở Thiên không hiểu sao dạo này mình lại như vậy nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện