[Dịch]Vương Gia Khờ Dại! - Sưu tầm

Chương 69 : NIỀM TIN KHÔNG BAO GIỜ TẮT ...

Người đăng: 

Ngày đăng: 19:46 14-06-2018

Nỗi sầu kẻ si tình . Đêm càng về khuya đêm càng lạnh giá . Là hơi đêm mang đến hay chính lòng người đang rất cô quạnh đơn côi ? Đã được bốn canh giờ , Thời gian không dài , nhưng đủ làm cho một người đang mòn mỏi chờ đợi thêm nỗi ưu phiền . Kẻ đang khờ khạo chờ không phải là đêm mau trôi qua mang ánh bình minh đến ,mà là một sự thức tỉnh của một con người . Nếu không thể thức tỉnh thì chỉ xin đêm hãy cứ ở mãi tại đây , và thời gian cũng đừng vô tình trôi qua như thế ! Thiên Doanh ngồi trong đêm vắng , ánh mắt thủy chung nhìn ngắm một giai nhân đang chìm sâu trong giấc ngủ . Nàng ngủ trông thật xinh đẹp , kiều diễm và bình an . Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng , đôi mày thanh cùng hàng mi cong vút , đôi mắt nhung huyền , chiếc mũi cùng đôi môi anh đào ... tất cả thuộc về nàng đều rất hoàn mỹ . Ngón tay hắn di chuyển đến đâu, ánh mắt cùng nụ cười của hắn hiện rõ sự yêu thương dịu dàng , âu yếm cùng sủng nịnh chỉ dành riêng cho một người . Bất chợt ngón tay hắn khựng lại , Rồi hắn lại ngước mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ . Nước long lanh trong đáy mắt , hắn cười chua xót hoài niệm nói _ Nương tử ! Nàng thấy không ? Trăng đêm nay rất sáng . Ta nhớ những đêm trăng sáng , nàng thích cùng ta thưởng trà ăn điểm tâm ngắm trăng suốt đêm . Ta cười nàng không phải người cổ đại lại có thú vui chán ngắt như vậy . Nàng chính vì những lời nói đùa đó mà không thèm nhìn ta suốt mấy ngày liền . Ta còn nhớ điệu bộ giận dỗi đó của nàng , cái liếc mắt , cái lườm cùng giọng điệu không chút cảm tình của nàng . Nhưng ta nhớ nhất nụ cười tươi như hoa của nàng khi ta đưa nàng lên mái ngói ngắm trăng ( bó tay .. ) .... ta thực sự nhớ ... thực sự rất nhớ ... – Tiếng nói của hắn nhỏ dần , thầm thì một mình mi mắt cụp xuống che đi tâm sự trong đôi mắt màu hổ phách . Từng hình ảnh về nàng chậm chầm trôi qua trong suy nghĩ của hắn . Nhưng tại vì sao những hình ảnh ấy càng lúc càng trở nên nhạt nhòa trước mắt hắn ? Mắt hắn nhòa đi vì có một màn sương mỏng bao lấy . Ánh mắt thất thần mờ mịt nhìn nàng . Rồi hắn lại cười , nụ cười không còn sự ấm áp dịu dàng nữa mà chỉ còn lại một nỗi chua xót dâng trào . Tại sao , những điều tưởng chừng rất giản đơn , nhưng đến lúc này, hắn lại có cảm giác xa xôi đến thế này ? Hắn có thể nhìn thấy những điều giản đơn ấy nữa không ? Đau lòng ... xót xa ... tiếc nuối ... chờ mong ...hy vọng ... _ Nương tử ! Nàng có phải đang giận ta đúng không ? - Hắn nắm lấy bàn tay nàng áp vào gương mặt mình , thì thào giọng nói trầm thấp khàn đục của mình nói vang lên the thé như tiếng muỗi kêu giữa gian phòng rộng lớn .- Nàng giận vì ta không nghe theo nàng mà giúp đỡ Kỳ Lân , vì ta đã kéo nàng vào cuộc chiến chốn hoàng cung , vì ta đã làm cho nàng hao tổn tâm tư và còn có cả chuyện ta không thể giữ lời hứa với nàng ... có đúng không ? Xin lỗi nàng , nương tử ! Thật sự ta đã biết lỗi của mình rồi . Nếu nàng giận ta , xin nàng hãy trách móc ,đánh mắng , bắt ta hít đất , bắt ta trồng chuối , dù là bất cứ hình phạt nào , ta cũng cam tâm tình nguyện chịu phạt. Chỉ xin nàng đừng làm ngơ , đừng bỏ rơi ta một mình , đừng nằm im lặng như thế này thêm nữa . Nương tử ! Nàng hãy tỉnh lại nhìn ta có được hay không ? Hắn đau xót nhìn nàng , hơi thở nàng vẫn đều đều nhưng lại trái tim hắn không khỏi quặn lên từng cơn . Những lời thú tội ấy hắn không thể không nói ra. Mọi chuyện thành ra thế này đều là lỗi của hắn. Nếu nàng không thể tỉnh lại ... chính hắn ... chính hắn là kẻ gây ra ... Cảm giác như kẻ tội đồ đè nặng tâm can , hắn tự trách , hắn đau đớn , hắn khổ sở , hắn hối hận và hắn không thể tha thứ cho bản thân . Đôi mắt hắn trống rỗng một thứ cảm xúc hỗn loạn nhìn nàng . Nàng vẫn im lặng ,không đoái hoài đến lời cầu xin của hắn . Hắn cố ngăn những cảm xúc đang cố chực trào ra khỏi hốc mắt . Lời hắn như nghẹn ngào như tha thiết , môi hắn giật giật không thốt nổi nên lời . _ Nương tử ! Nàng có biết không ? Mẫu hậu nói , ngày mai ... nếu ngày mai nàng không thể tỉnh lại ... ta sẽ thật sự mất nàng . Chỉ cần nghĩ đến điều đó , ta đến không thể sống nổi mất . Ta nguyện giảm tuổi thọ của mình chỉ để nhìn thấy nàng tỉnh lại . Nương tử ! Nàng biết không ? Hiện tại ... Ta thật sự rất sợ .... thật sự rất sợ ... ta sợ bình minh của ngày mai sẽ đến . Ta sợ nàng sẽ bỏ rơi ta mãi mãi . Nương tử ! Nàng nghe thấy không ?– Cầm tay nàng đặt nơi vị trí ngực mình , nơi trái tim đang đập lên từng hồi , hắn mím môi nghẹn lời nói – Trái tim ta ... nó vẫn luôn đập vì nàng ... Nhưng lúc này ... nó đang run rẩy ... Nếu như nàng không thể tỉnh lại ... liệu nó có càng đập nữa hay không ? – Lời hắn yếu ớt , ánh mắt mông lung nhìn , không biết đang nói nhảm hay đang thề với đất trời . Bàn tay như thêm lực hắn siết chặt tay nàng ấn chặt vào lồng ngực , bờ vai hắn run run lên bần bật , hắn cúi mặt che giấu đi khuôn mặt đang nhăn nhó kiềm nén ,đôi môi đang mím sâu , một lần nữa , hắn cố ngăn đi những dòng cảm xúc sắp tuôn trào khỏi hốc mắt . Hắn không được khóc . Không thể khóc lúc này . Hắn sợ , thật sự rất sợ những dòng nước mắt yếu đuối kia rơi xuống ,bản thân hắn sẽ gục ngã mất thôi . Lúc này ,hắn phải thật trấn tĩnh , phải giữ vững tinh thần . Niềm hy vọng mỏng manh hắn đang xây dựng là thứ duy nhất giúp hắn gắng gượng đến lúc này . Vì thế , hắn không thể để bản thân buông xuôi . Tay hắn đan chặt vào tay nàng trầm ấm lên tiếng . _ Nương tử !Ta biết, nàng đang nghe được những lời này . Ta sẽ ở đây với nàng , ta sẽ người lính trung thành canh giữ giấc ngủ cho nàng , ta muốn nàng có những giấc mộng đẹp về ta , về hài tử của chúng ta . Nhưng hứa với ta , tỉnh lại vào sáng mai nhé ! Hắn cúi người đặt làn môi khô và lạnh ngắt run rẩy lên vầng trán nàng một cách thật nhẹ nhàng yêu chiều . Hắn cười , nụ cười nhạt nhợt nhìn ngắm nàng thêm giây lát . Không khí chợt lặng đi . Gió rít từng cơn ngoài kia , rồi gió lành lạnh cả gan thổi vào trong gian phòng , gió không nể tình vây lấy một thân ảnh kẻ si tình đang ngồi bất động và gió cũng vô tâm đóng băng trái tim ấy . Trăng cũng vô tình soi rọi rõ gương mặt hốc hác , ánh mắt thiết tha bám chặt lấy từng hơi thở của kẻ ngủ mê . Thiên Doanh lại một lần nữa rơi vào trầm mặc . Thời gian trôi đi trong lặng lẽ . Ở nơi khác , Cũng có một kẻ đang nhìn ánh trăng trên cao mà thẩn thờ . Tâm tư âu sầu , muộn phiền thì trăng có trở nên hữu tình hay không ? Trăng mang một màu ảm đạm . Tòa lầu Vọng Nguyệt , Kỳ Lân thân ảnh cô đơn đứng nơi lầu cao , ánh mắt chỉ nhìn về một hướng xa . Là hướng về Hoàn Ly cung .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang