[Dịch]Vương Gia Khờ Dại! - Sưu tầm

Chương 67 : Tiểu Doanh nhi ....

Người đăng: 

Ngày đăng: 19:46 14-06-2018

HÃY CỨU NƯƠNG TỬ TA ! ! ! Hoàn Ly Cung , Vừa đặt Song Nhược lên giường , cũng là lúc thái y được triệu đến nơi . Vị thái y họ Từ , vừa nhìn thấy vương gia quần áo bê bết máu , hơi thở gấp gáp sắc mặt khẩn trương nhìn chằm chằm mình , Từ thái y có chút e dè . Từ thái y chưa kịp nói gì đã bị Thiên Doanh đem đến giường bệnh , không chút khách khí ra lệnh chữa trị cho vương phi . Dù vương gia không ra lệnh thì với y đức của mình , Từ thái y cũng không cho phép chậm trễ cứu chữa người bệnh . Từ thái y sau khi hỏi qua tình hình của Song Nhược , Từ thái y có chút đăm chiêu suy tư nhìn sắc mặt của nàng , có chút khó nghĩ . Từ thái y muốn mời Thiên Doanh rời khỏi để có thể chuyên tâm cứu chữa nhưng không thể thay đổi ý định của hắn nên đành phải để hắn đứng bên cạnh . Từ thái y trút một viên đan nhỏ từ bình nhỏ màu trắng được lấy ra từ hòm thuốc Từ thái mang đến cùng . Sau khi để Thiên Doanh cho Song Nhược uống , Từ thái y mới bắt đầu bắt mạch cho nàng . Thiên Doanh đứng một giường bên lo lắng . Hắn bồn chồn , lòng dạ như bị lửa đốt hết nhìn Từ thái y bắt mạch rồi lại nhìn Song Nhược đang hôn mê hơi thở yếu ớt .Nhìn rồi , lòng hắn càng thêm rối rắm và đau lòng . Sắc mặt nàng càng lúc khó coi với một màu trắng xanh không chút sức sống , hắn mím môi nắm chặt bàn tay lại , không đủ dũng khí để tiếp tục nhìn thấy cảnh tượng đau lòng như vậy . Hắn lại đưa tầm mắt về hướng Từ thái y , hắn muốn mở miệng hỏi ,muốn biết tình hình của nàng lúc này . Nhưng hắn lại không cho phép bản thân lỗ mãng . Không thể ảnh hưởng đến quá trình chuẩn mạch của thái y . Hắn phải giữ bình tĩnh , phải giữ yên lặng và phải chờ đợi . Tim hắn đập từng nhịp , từng nhịp theo những biểu tình ,trên gương mặt của Từ thái y . Đã được vài phút . Sao Từ thái y vẫn chưa có phản ứng gì ? Thiên Doanh như ngồi trên đống lửa . Thời gian sao lại trôi qua chậm thế này ? Cảm giác cứ như là đang trải qua mấy trăm năm . Gía mà ngay lúc này có mẫu hậu ở đây . Ít nhất mẫu hậu có thể cho hắn biết tình trạng của nàng , giúp nàng không phải chịu đau đớn nhiều như vậy . Nhưng giờ nói điều đó còn có ý nghĩa gì nữa chứ ? Hắn phải tin . Phải tin vào Từ thái y . Tin nàng sẽ không sao . Tin hài tử của hắn bình an . Hắn tin . Hắn nhất định phải tin . Nhưng ... Hắn không thể kiên nhẫn đứng nhìn thêm nữa . _ Từ thái y ! Tình hình thế nào ? Từ thái y vừa nghe thấy tiếng Thiên Doanh liền khẩn trương đặt tay Song Nhược xuống , vội vàng đứng hơi cúi người chắp tay . _ Bẩm vương gia . Lão phu vừa bắt mạch cho vương phi . Vương phi vì bị té ngã, khiến tâm chấn động cộng với việc cơ thể suy yếu do mất máu quá nhiều , mạch đập rất yếu và rối loạn , khí thiếu làm cho huyết khó lưu thông ...(ta ko rành cái khoản nỳ ... thong kủm..) _ Ta chỉ cần biết tình trạng của nương tử cùng hài tử ? Những chuyện khác , không cần nói .Mau nói , nương tử ta tại sao vẫn chưa tỉnh lại ? Và cả hài tử , tại sao ông không nói . Mau nói cho ta biết . –Thiên Doanh mất kiên nhẫn lắng nghe cắt ngang lời nói của Từ thái y . Nhìn bộ dạng khẩn trương của Thiên Doanh , Từ thái y thái độ có chút khó xử , không biết phải nói nhưng thế nào . Cúi người Từ thái y trầm giọng nói . _ Bẩm vương gia ! Đây chính là việc lão phu muốn nói với Ngài . Tình trạng của vương phi hiện tại không tốt cho việc thể giữ lại thai nhi . Mong vương gia đưa ra quyết định . _ Không ... Không thể giữ lại ? – Thiên Doanh trợn mắt nhìn chằm chằm Từ thái y mấp máp môi một hồi mới thốt ra nổi những từ đau đến tận tâm can . Không thể giữ ... Không thể giữ . Hắn như nghe sét đánh ngang tai , tâm hoàn toàn chấn động . Tại sao lại như thế ? _ Ân . Vừa lúc nãy , lão phu đã cho vương phi dùng đan dược đặc trị , nên đã giúp ngăn chặn tình trạng băng huyết . Nhưng dược này chỉ có tác dụng trong chốc lát . Nếu không nhanh mang thai nhi ra khỏi cơ thể vương phi .Chỉ e .. chỉ e ... _ Chỉ e làm sao ? – Thiên Doanh thất thần , ánh mắt vô hồn hỏi . _ Xuất huyết đến chết . _ Xuất huyết đến chết ??? Thiên Doanh lặp lại lời nói của Từ thái y với giọng nói thoảng thốt , kinh hoàng . Hắn đau khổ nhìn nàng đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh , trái tim hắn như ngừng đập . Hắn đã hứa với nàng sẽ không để nàng cùng hài tử xảy ra chuyện gì . Nàng không sao ... nàng nhất định sẽ không sao . Hắn nhất định không để nàng có chuyện gì . Nhưng hài tử ... Hài tử của bọn hắn phải làm sao đây ? Phải bỏ đi sinh linh chưa tượng hình này ư ? Hắn phải nhẫn tâm đưa ra quyết định này sao ? Hắn có thể sao ? Rồi khi nàng tỉnh lại , hắn biết phải mở miệng như thế nào để thốt ra những lời đau đến thắt lòng với nàng đây ? Hắn không biết .Hắn không dám nghĩ đến . Hắn không thể làm điều tàn nhẫn này , hắn không thể . Nhưng ... nếu hắn không nhanh đưa ra quyết định thì hắn sẽ mất cả hai người bọn họ cùng một lúc . Mất hài tử . Hắn có thể đau đến chết đi sống lại. Nhưng hắn vẫn còn có nàng . Hắn sẽ lại có những tiểu Doanh nhi khác . Nhưng ...nghĩ đến mất đi nàng dù chỉ trong suy nghĩ , tim hắn như ngừng đập,đến thở cũng không thông . Mất nàng . Hắn sẽ mất đi tất cả . Hắn sẽ không sống nổi mất . Hắn không thể chậm trễ thêm nữa . Nàng đang đợi hắn .Hắn phải đưa ra quyết định ngay lúc này . Nhắm chặt hai mắt , mặt ngẩng lên , lòng hắn thầm cầu nguyện Tiểu Doanh nhi ! Thứ lỗi cho ta . Dù rất đau lòng khi mất đi con , nhưng ta không còn cách nào khác đành phải từ bỏ con để cứu mẫu thân con . Con có muốn oán hận hay trách cứ thì hãy đổ lên đầu ta nhưng hãy vì tình yêu của mẫu thân con đã dành con trong suốt thời gian qua , giúp mẫu thân con mau chóng khỏe lại . Hãy tin tưởng rằng tình yêu của ta cùng mẫu thân con dành cho con là sự thật . Và hãy trở lại làm hài tử của chúng ta một lần nữa con nhé ! Hít một hơi thật sâu , cố giữ cho giọng nói mình đừng trở nên run rẩy , Thiên Doanh lạc cả giọng , khó khăn thốt ra từng lời . _ Hãy ... cứu nương tử ta . Từ thái y muốn hắn quyết định . Hắn hiểu rõ ,đây không chỉ đơn giản là muốn tham khảo ý kiến của hắn , mà là một sự thông báo . Với tình huống nguy kịch thế này , cứu thai phụ là điều hiển nhiên khi thai nhi mới hơn bốn tháng tuổi . Nhưng ... Nỗi đau đến đột ngột sẽ khiến người ta không kịp tiếp nhận . Với lương tâm của một vị thầy thuốc , Từ thái y muốn hắn chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận sự thật đau lòng này . Hắn hoàn toàn hiểu dụng ý của Từ thái y . Và hắn thật sự cảm kích . Hắn nhìn Từ thái y với ánh mắt biết ơn cùng van xin như muốn nói “ Hãy giúp ta cứu nàng “ . Từ thái y không khỏi cảm thán trước thái độ chân thành cùng vẻ tuyệt vọng đau khổ của vương gia , Từ thái y lắc đầu thở dài một hơi ,quay mặt đi bước đến hòm thuốc lấy thuốc ra . Thiên Doanh lặng người đi ánh mắt vô hồn hướng nhìn nàng . Bàn tay nắm chặt thành quyền , hắn mím môi nuốt một ngụm đắng cay khó khăn xuống cuống họng . Chỉ cần nàng sống , chỉ cần nàng khỏe mạnh trở lại và chỉ cần nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn , hắn tin bản thân có thể cùng nàng chịu đựng nỗi mất mát này . Thiên Doanh không dám bước đến gần giường , càng không dám chạm đến nàng dù chỉ là muốn biết nàng có lạnh hay không . Hắn đã đưa ra quyết định và hắn sợ . Hắn sợ bản thân sẽ không thể giữ nổi bình tĩnh nếu chạm tay vào nàng . Hắn có lỗi với nàng . Là hắn không giữ nổi lời hứa . Hắn có lỗi với hài tử . Là hắn bất tài không thể bảo vệ con mình , không thể chiếu cố tốt cho mẹ con nàng .Tất cả là lỗi của hắn . Làm sao hắn còn tư cách làm tướng công làm phụ thân của người ta nữa cơ chứ ? Hắn chỉ dám đứng đây nhìn nàng nhợt nhạt với hơi thở yếu ớt . Có phải nàng đang muốn giày xéo tâm can của hắn hay không ? Trong cơn mê man , ý thức không rõ ràng , nàng vẫn trăn trở về hài tử . Giọng nói mỏng manh tựa như một sợi tơ nhỏ thều thào không an tâm , như đánh một quyền vào tâm của hắn . _ Tướng công ... bảo vệ hài tử ... bảo vệ tiểu Doanh nhi ... tướng công ... Tim hắn như muốn bị bóp nghẹt . Hắn nhăn nhó nhíu chặt hàng mày ép chặt hai dòng nước mắt đang cố trào ra . Tại sao ? Tại sao cho đến lúc này, nàng vẫn thủy chung tin vào lời hứa của một kẻ bất tài như hắn chứ? Trong khi hắn lại đang làm gì đây ? Hắn đã hứa nhưng chưa bao giờ hắn thử cố gắng thực hiện lời hứa này . Hắn đã buông xuôi trong khi nàng đang cố gắng . _ KHOAN ĐÃ ! Tiếng nói kiên quyết ngăn cản vang lên khi Từ thái y chuẩn bị cho Song Nhược dùng dược , khiến Từ thái y ngừng động tác , ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của Thiên Doanh đang nhìn . Từ thái y khó hiểu trán nhăn , giọng có chút khẩn trương trước tình hình của vương phi . _ Vương gia ... nếu không cho vương phi dùng thuốc ngay bây giờ , chỉ e là không ... _ Ta biết .- Hắn kiên định nói . Khi hắn bước đến, Từ thái y vội vàng đứng dậy , khum người bên cạnh chờ đợi . Hắn ngồi bên giường , nắm lấy bàn tay nàng ánh mắt ngập tràn yêu thương . _ Ta tin vẫn còn cách cứu nương tử cùng hài tử ta .Đúng không ? Ánh mắt hắn tràn ngập hy vọng ngước lên nhìn Từ thái y và chờ đợi . Từ thái y khó xử không biết phải nên làm thế nào . Dù sao Từ thái y cũng không phải Hoa đà tái thế . Đối với trường hợp này , tuy đã gặp qua nhiều , nhưng chưa bao giờ phải khó xử như vậy . Từ thái y lúng túng mấy giây toan ấp úng mãi không dám mở miệng nói . _ Vương ... vương gia ... Chuyện này , e là ... _ TẤT NHIÊN LÀ ĐƯỢC . (bravo ... tèn tén ten ...nv ta nói đây ) Giọng nói nữ nhân tự tin vang lên khắp gian phòng khiến mọi người giật mình quay nhìn . Chỉ riêng Thiên Doanh ánh mắt lóe sáng , bộ dạng mừng rỡ như bắt được vàng , giọng hân hoan . _ MẪU HẬU . Như đứa trẻ lạc mất phương hướng , nay lại tìm được hướng đi đúng đắn , Thiên Doanh vui mừng chạy đến ôm lấy thái hậu . Bà ấy cũng rất vui khi gặp lại hài tử của mình , nên dang rộng vào tay cho Thiên Doanh nhào vào trong lòng mình ( caca lớn rồi mà còn nhõng nhẽo , ăn đậu hũ nga ~! ) . Bà biết , nó thật sự rất khổ sở và bất an khi phải gặp tình huống đau lòng như thế này . Cho dù là một nam nhân đi chăng nữa , đứa nhỏ này vẫn cần một người để dạy bảo nó , trấn an nó , và làm điểm tựa những khi nó yếu đuối nhất . Người ta nói , nuôi con trăm tuổi , lo đến chín mươi chín tuổi . Lần này trở về là vì tin con dâu mang thai , một mặt giúp nàng dưỡng thai bảo toàn tốt thân thể chờ ngày khai hoa nở nhị , mặt khác thăm hài tử của mình , sẵn tiện trông coi Kỳ Lân một thời gian . Dù nguyên nhân nào đi chăng nữa , bà cũng không ngờ lại xảy ra sự tình như thế này . Vừa vào đến cung đã nghe thấy vương phi bị té ngã , thái hậu lo lắng vội vàng chạy đến đây . Chỉ mong là đến kịp lúc . _ Tham kiến thái hậu .Thái hậu ... Lời thỉnh an của tất cả những người trong phòng bị thái hậu xua tay cắt ngang vẻ mặt không hài lòng . _ Miễn lễ .Miễn lễ hết đi ! _ Mẫu hậu . Người đã trở về . Thật tốt quá . – Thiên Doanh vui mừng nắm lấy tay thái hậu . – Người mau cứu nương tử của con . Hãy giúp con cứu nàng . Cầu xin người .- Thiên Doanh nắm chặt tay của thái hậu khẩn thiết cầu xin khiến kẻ làm mẹ cũng cảm thấy xót xa . Thái hậu cười dịu dàng vỗ vỗ tay hắn . _ An tâm đi Doanh nhi ! Trước khi đến đây , ta đã có nghe kể qua mọi chuyện . Ta tức tốc đến Hoàn Ly cung cũng vì việc này . Trước hết hãy để ta xem cho nàng trước đã . Không nói nhiều lời , thái hậu bước chân đến bên giường Song Nhược ,ánh mắt chăm chú ngắm nhìn sắc mặt của nàng , tay cầm lấy tay nàng bắt mạch . Thái độ nghiêm túc , mắt vẫn dán chặt vào người Song Nhược, thái hậu nghi vấn lên tiếng . _ Nàng được dùng dược ? _ Mẫu hậu . Nàng không sao chứ ? _ Không sao . Cũng may là đã dùng dược ngăn chặn băng huyết . – Thái hậu chậm rãi nói , ánh mắt vẫn đang suy nghĩ – Mặc dù vậy cũng chỉ là tạm thời . Tình huống này , ta chỉ có một cách có thể cứu hai mẹ con nàng . _ Có cách là tốt rồi ,. Mẫu hậu . Người hãy mau thực hiện – Thiên Doanh thúc giục .- _ Doanh nhi ! Con bình tĩnh lại . Việc này không thể khẩn trương được .- Thái hậu không vui nhắc nhở _ Mẫu hậu . Việc này làm sao con không khẩn trương được chứ ? Nương tử cùng hài tử của con đang rất nguy kịch . Nhìn thấy họ đau đớn , con không thể giúp gì ngoài việc đứng đây trơ mắt nhìn và đau lòng . Người nói xem , con có nên khẩn trương hay không ? Thiên Doanh bức xúc không thể một mạch nói ra suy nghĩ cùng những khúc mắc trong lòng . Thái hậu không hề giận , chỉ khi nghe hắn nói xong , gật đầu , cười hài lòng nói . _ Hảo . Doanh nhi . Nói ra được là tốt . Ta chỉ lo con mãi tự trách , không thể vững dạ giúp đỡ ta . Hoàn hảo . Mang kim châm đến đây . _ Ân . Thái hậu . Đây ! – Từ thái y vội vàng đưa lên một túi vải nhỏ . Thái hậu mở nút thắt , bày ra những cây kim châm dài đủ loại , ánh mắt tập trung suy nghĩ . _ Mẫu hậu . Người muốn làm gì ? – Thiên Doanh ngạc nhiên nhìn lên tiếng hỏi . _ Trước hết , tất cả hãy ra ngoài , chỉ cần một mình Doanh nhi lưu lại . Thái hậu vẫn tập trung không nhìn bất cứ ai , chậm rãi rút vài cây kim châm ra quan sát , lên tiếng phân phó . _ Ân . Lão phu xin phép cáo từ . _ Nô tì / Nô tài xin phép cáo lui . Từ thái y tay không cùng một tốp người hầu nhanh chóng rời khỏi gian phòng . Trước khi ra khỏi phòng, họ còn giúp Thiên Doanh đóng cửa lại . Thiên Doanh vẫn một mực không hiểu mẫu hậu muốn làm gì , chỉ im lặng chờ đợi mẫu hậu phân phó . Trải qua vài giây im lặng , tiếng thái hậu chậm rãi vang lên như dặn dò như cảnh cáo đối với Thiên Doanh . _ Doanh nhi ! Con đã quyết định , thì nhất định phải cùng nàng ấy kiên trì đến cùng .Trong lúc ta châm cho nàng , con hãy dùng chân khí truyền vào người nàng , dùng ý chí của con thông truyền đến suy nghĩ của nàng .Khi châm , sẽ có những đau đớn hành hạ nàng . Chỉ có tâm cùng một hướng ,con mới có thể giúp nàng không bị dao động và khi thân cùng một chỗ , con sẽ giúp nàng gánh chịu được những đau đớn kia . – Thái hậu nói đến đây nhìn Thiên Doanh với ánh mắt nghiêm túc hỏi .-Sẽ không như con nghĩ . Con chịu được chứ ? Thiên Doanh kiên quyết nhìn thẳng vào mắt của mẫu hậu , không chút sợ hãi ý chí kiên định nói. _ Chỉ cần cứu được mẹ con nàng . Con tin mình làm đc .. Con tin nàng cũng sẽ nghĩ giống con - Hắn nhìn nàng âu yếm nói rồi nhìn thái hậu - Cả nhà ba người chúng con nhất định cùng cố gắng .Mẫu hậu . Con tin tưởng vào người . _ Hảo . Vậy ta sẽ bắt đầu .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang