[Dịch]Vương Gia Khờ Dại! - Sưu tầm

Chương 60 : BÀN CỜ CÓ 64 Ô ....

Người đăng: 

Ngày đăng: 19:46 14-06-2018

THUYẾT PHỤC Nghi Lệ Xuân , Tình hình là sau khi Thiên Doanh trở về Oa Nghiêm phủ đã mau chóng chạy về phòng để tường thuật lại những chuyện đã xảy ra tại đại điện cho nàng Song Nhược nghe . _ Nương tử ! Mọi chuyện là như vậy . Nàng nghĩ thế nào ? Kể xong , Thiên Doanh vuốt vuốt mái tóc nàng , hắn cẩn trọng đặt câu hỏi . Nói thật , hắn cũng không muốn mang phiền muộn đến cho nàng , nhất là trong người nàng giờ đang mang hài tử của bọn họ . Hắn biết những chuyện rắc rối này sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm trạng của nàng cũng như hài tử . Nhưng ... tình hình lúc này thật không còn cách nào khác . Nằm trong vòng tay ấm áp của hắn , nàng trầm ngâm giây lát . Nàng đẩy nhẹ hắn ra , nhìn hắn rồi điềm đạm nói như chuyện không liên quan đến mình ( chính xác ) . _ Chuyện đã nghe xong . – Nàng nhìn hắn rồi nhíu mày tra hỏi – Đừng nói với ta là ngươi chỉ đơn thuần là kể chuyện cho ta nghe đó chứ ? Hắn nắm lấy tay nàng cười khan mấy tiếng , sủng nịnh nói . _ Ha ha ... Nương tử ! Nàng thực thông minh a ~! Thật ra .... ta .. _ Ta không giúp . Chưa để hắn nói hết câu ,nàng đã lạnh lùng chặn họng phán một câu khiến hắn sững sờ giây lát . _ Nương tử ! Nàng có cách ? _ Ân .Ta có cách . _ Vậy ... Không để hắn nói thêm nữa , nàng lại nói tiếp ngữ khí cho thấy không thể thỏa hiệp . _ Ngươi đừng nói nữa ! Tên Kỳ Lân đó hại phu thê chúng ta không ít lần , lần này , ta không giậu đỗ bìm leo phá cho tên Hán Kỳ Lân thối tha đó là phước cho hắn lắm rồi . Muốn ta giúp hắn ? Nằm mơ đi ! Nàng không thèm nói với tướng công mình thêm nữa , hất tay hắn qua một bên rồi chọn vị trí tốt đặt lưng nằm xuống nghỉ ngơi an thai . Thiên Doanh ngây ngốc nhìn nàng rồi chỉ biết cười khổ . Kỳ Lân ơi là Kỳ Lân ! Thiên Doanh thầm than trời giùm hoàng huynh của mình . Người xưa nói có sai đâu , đắc tội với tiểu nhân còn được , ai kêu ngươi đắc tội với nữ nhân làm gì ? Nhất là ngươi lại đi đắc tội với nương tử ta làm gì ? Có trách chỉ nên trách ngươi mọi lần làm quá nhiều chuyện tốt nên lần này phải chịu chút hậu quả đi . Nhưng ... Không thể vì tư thù cá nhân mà để ảnh hưởng đến chuyện quốc gia đại sự . Thiên Doanh hắn cảm thấy nếu không giải quyết tốt chuyện lần này , chuyện gươm đao là khó tránh khỏi . Lúc ấy chỉ tội cho bá tánh Hán Long quốc . Nghĩ đến đó , không còn cách nào khác , hắn phải thuyết phục nàng . Thiên Doanh từ từ nằm xuống bên cạnh , vòng tay ôm từ đằng sau , cằm tựa vào hõm vai của nàng , ôn nhu nói . _ Nương tử ! Nàng ngủ rồi sao ? _ Hừ ! – Nàng hừ nhẹ một cái không đáp , hất nhẹ vai ý muốn tống khứ cái cằm kia đi chỗ khác . _ Nương tử ! Nàng có thể nghe ta nói vài câu không ? _ Không . _ Nương tử à ! Nương tử ! Nàng nghe ta nói ! Nương tử ! Nương tử .... Biết nàng chỉ nói cứng vậy thôi , chứ nàng bản tính vốn thiện lương , lại hay mềm lòng nên hắn đành phải giả làm oa nhi nũng nịu với nàng một chuyến . Thấy nàng không trả lời lại nằm im không nhún nhích , hắn nhẹ giọng thủ thỉ bên tai . _ Nương tử à ! Ta biết , nàng có lý do của nàng .. Ta cũng biết nàng thấy khó chịu khi phải giúp kẻ thù của mình . Bản thân ta cũng có cảm nhận như nàng . Nếu có thể , ta cũng không muốn giúp tên Kỳ Lân kia đâu . Nhưng mà nương tử . Nàng nghĩ lại xem , chuyện lần này không phải là chuyện của riêng hắn cũng phải của riêng bất cứ một thể nhân nào . Mà là liên quan đến an nguy của một quốc , an nguy của con dân trăm họ . Nàng cũng biết , Kiều quốc luôn tìm cớ để danh chính ngôn thuận xâm chiến Hán Long quốc chúng ta . Nếu lần này Hán Long quốc không cho họ một câu trả lời thỏa đáng , Kiều quốc sẽ mượn cớ gây chiến tranh , và những cảnh đau thương là khó tránh khỏi . Nương tử . Chắc nàng cũng không muốn thấy những chuyện như vậy xảy ra đâu . Nương tử ! Nàng xem như giúp ta cũng như giúp con dân Hán Long quốc đi ! Nương tử ! Lời hắn chân thành dù trái tim sắt đá đến mấy cũng phải động lòng . Nàng cũng không phải kẻ nhỏ nhen ích kỷ như vậy . Nếu là chuyện quốc gia đại sự , dù nàng không muốn quan tâm cũng không thể quay mặt làm ngơ được . Xem như nàng nhân nhượng lần này . Nàng chậm rãi xoay người hướng hắn , ngắm nhìn đôi mắt màu hổ phách kia, nàng giả vờ buông tiếng thở dài , giả vờ bất đắc dĩ lắc đầu nói . _ Haiz ... Ngươi đã nói đến thế thì ta còn cách nào khác . Được rồi . Vì ngươi , ta sẽ giúp hắn . Á ! Nàng chưa nói hết câu đã bị hắn ôm ngay vào ngực , vui vẻ kêu lên . _ Tốt quá ! Nương tử ! Ta biết nàng sẽ giúp mà . Ta biết nương tử của ta tốt nhất mà . Nương tử ! Ta hảo yêu nàng nga ~! _ Hảo ! Hảo . Ta biết ta tốt nhất rồi . Không cần ngươi khoa trương lên như thế . – nàng cố gắng gỡ con bạch tuộc quấn chặt lấy nàng , trừng mắt khó chịu lên tiếng . _ Lần này là lần đầu cũng là lần cuối ta giúp tên khốn kiếp kia . Có chuyện gì xảy ra đừng có mà hối hận . _ Chuyện xảy ra ? Nàng nói vậy là ý gì nương tử ? Hắn lấy làm khó hiểu trước câu nói của nàng , nhưng thấy nàng không trả lời , hắn cũng chẳng mảy may suy nghĩ nhiều thêm nữa . Chỉ cần giải quyết được chuyện lần này là ổn rồi . AI THÔNG MINH HƠN ? Dọc theo con đường từ bên ngoài vào cung , đèn hoa kết giăng sáng rực cả một khoảng trời kinh thành Hán Long quốc . Nghe nói , nhân dịp sinh thần của mình , Hán Kỳ Lân ngoài việc miễn thuế một năm cho dân chúng , hắn còn hạ lệnh cho các quan viên trong quốc ban phát lương thực cho dân nghèo . Những điều Hán Kỳ Lân làm , khiến cho con dân Hán Long quốc đều vui vẻ hân hoan . Mọi người tự tổ chức cho mình những buổi tiệc để vui chơi , ca hát mừng sinh thần của hoàng đế Hán Long quốc . Có lẽ vì thế , ngồi trên kiệu vào cung , ta đã nghe thấy văng vẳng khắp nơi tiếng cười đùa trò chuyện hân hoan của người dân . Thầm nghĩ , có lẽ quyết định của ta là đáng . Vào cung , ta và Thiên Doanh được một tiểu thái giám dẫn vào trong . Đến nơi , đợi tiểu thái giám thông truyền , phu thê chúng ta mới được phép đi vào bên trong . Thực hiện xong mấy cái nghi lễ rườm rà cùng với những câu chúc tụng hoa mỹ , ta mới cùng Thiên Doanh ngồi vào vị trí dành riêng cho mình . Nhìn lướt qua một lượt , hình như có điều gì đó rất kỳ lạ . Không thấy được nét mặt vui vẻ cũng chẳng nghe thấy tiếng cười nói , bàn luận sôi nổi , chỉ thấy một màu ảm đạm , vẻ căng thẳng hiện lên khuôn mặt của mọi người có mặt trong này . Mặc dù họ tỏ ra bình thường nhưng lại càng khiến không khí trở nên gượng gạo mất tự nhiên . Nhìn lên vị trí cao cao tại thượng kia , kẻ nên vui vẻ lại đang tỏ ra bình thản nhưng con ngươi đang phủ lên một tầng phiền muộn . Dù biết rõ nguyên do nhưng ta cũng không tránh khỏi tự hỏi mình có phải hay không vào nhầm chỗ ? Ta đưa mắt nhìn sang kẻ làm khó Hán Long quốc . Đó chính là công chúa Kiều quốc tên gọi Thiên Diệp Mộc Lan sao ? Giờ ta đã hiểu vì sao hoàng đế Kiều quốc phái nữ nhi mình đến đây mà không phải một hoàng tử hay một nam tử hán nào khác . Nàng công chúa Mộc Lan thoạt nhìn ôn nhu , thanh tao nhưng ngắm kỹ càng ,các đường nét trên cơ thể đều góc cạnh lại có phần chắc khỏe mang đến cho người nhìn một cảm giác cá tính thêm phần cường ngạnh , khó tiếp cận . Vả lại , trong con người nàng ta lại toát ra khí khái mà ta tin chắc rằng nam nhân bình thường khó lòng sánh kịp . Nàng công chúa này là dạng người cần ôn nhu sẽ có ôn nhu nhưng khi gặp khó khăn sẽ bộc lộ bản chất kiên cường khó thỏa hiệp . Nhưng nhìn thái độ nhìn người chỉ bằng nửa con mắt của Mộc Lan nàng ta , thực khiến người khác khó chịu lẫn phòng bị . Nếu nữ nhân bình thường nào cũng đều giống nàng công chúa Mộc Lan này , thì nam nhân không có đường ngóc đầu lên nổi . Chả trách nàng ta kiêu ngạo như thế ... Ta mãi lo quan sát rồi nhận định mà không hay biết rằng mình đang làm một chuyện hết sức phi lễ . Người bị ta phi lễ cũng không lấy làm hài lòng . Tay nâng chun rượu uống nhưng hàng mày Mộc Lan khẽ chau lại , ném cho ta một cái nhìn khó chịu .Lúc này ta mới sực tỉnh, cười giã lã vì sự thất lễ của mình , lấy trà tha rượu kính nàng ta một chun rồi tự mình uống chịu phạt . Nàng công chúa phớt lờ ta nhưng không vì thế khiến ta cảm thấy phiền lòng . Đúng là ngựa non háo đá , mặc kệ nàng ta vậy . Trà ta vẫn uống , và tự thưởng cho mình mỹ vị của buổi tiệc ngày hôm nay vậy . Ca vũ cũng đã xem , rượu thịt cũng đã dùng xong , đã đến lúc bàn đến việc chính . Nàng công chúa đặt ly rượu với lực khá mạnh tạo nên âm thanh khá lớn khiến mọi người bắt buộc phải tập trung ánh mắt về phía nàng ta . Lúc này ,Mộc Lan công chúa cười nhạt , con ngươi đen đảo một vòng lộ ra tia giảo hoạt hướng về phía Kỳ Lân , điệu bộ cẩn trọng ướm hỏi nhưng thực ra đang thúc ép . _ Hoàng thượng ! Hôm nay thực vinh dự cho Kiều quốc thần thiếp được dự buổi yến tiệc này . Thật ngưỡng mộ , ngưỡng mộ quý quốc . Nhưng cho phép thần thiếp được thất lễ . Lời hoàng thượng lúc trên đại điện , không biết hoàng thượng còn nhớ chứ ? _ Ân ... Ta vẫn nhớ . – Kỳ Lân bình thản trả lời . _ Hảo . Vậy thì thần thiếp cũng xin nói thẳng . Yêu cầu của Kiều quốc chẳng hay hoàng thượng đã có câu trả lời chưa ? Mộc Lan nhếch mép cười khi nhìn thấy Kỳ Lân khẽ giật mình , tuy rằng hắn giấu bộ dạng khó khăn của mình khá hoàn hảo nhưng không thể qua được cặp mắt gian xảo kia . Không khí căng thẳng bao trùm cả không gian , không ai dám nhúc nhích hay mở miệng nói bất cứ điều gì . Im lặng đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi . Kỳ Lân đảo mắt một lượt khắp gian phòng , cố tìm kiếm một kẻ nào muốn bày tỏ ý kiến . Thực đáng tiếc , hắn đã nuôi một lũ ăn hại , lúc này ai nấy cũng đều cúi mặt giữ thể diện của bản thân . Thất vọng tràn trề không thể giấu nổi trong ánh mắt hắn. Mặc dù hắn thực không còn mặt mũi nào nhờ nàng cùng hoàng đệ trực giúp nhưng tình thế này , hắn chỉ có thể hy vọng . Hắn đưa mắt nhìn về phía phu thê họ nhưng chỉ nhận được ánh mắt không quan tâm đến khiến hắn càng thêm thất vọng . Chẳng lẽ không còn cách nào khác ? Hắn nắm chặt thành quyền , ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra bình thản như không nhưng trong tâm lại nổi sóng ba đào . (chém nữa ! ) Hình như Kỳ Lân im lặng khá lâu , mọi người im lặng thấp thỏm chờ đợi hắn mở lời vàng ngọc , không khí cũng vì thế trầm xuống . Ta nhìn bộ dạng chật vật của Kỳ Lân , cũng thấy thỏa mãn phần nào . Thầm nghĩ , làm hoàng đế như hắn thật chẳng có lợi gì . Ai bảo làm hoàng đế là sướng , là có mọi thứ trong tay ? Chỉ có ở trong hoàn cảnh thế này mới biết thế nào là làm hoàng đế cũng có lúc phải bất lực , không thể làm được gì . Có tâm trạng lại không thể giãi bày ra ngoài mặt, âm thầm chịu đựng . Xem như ta đồng cảm cho hắn . Có lẽ lòng kiên nhẫn của Mộc Lan không bằng dân Hán Long quốc , chưa qua một khắc (15’) , nàng ta đã cất lời nhắc nhở giọng điệu nửa bất mãn nửa cợt đùa . _ Hoàng thượng ! Xin hoàng thượng cho ta một câu trả lời thích đáng ! ( nắm đằng chuôi nên đổi cách xưng hô ròy ) _ Phải ... Chuyện này ... Ta ... – Kỳ Lân khó khăn lên tiếng , từ ngữ trở nên nặng nhọc khó thốt ra khỏi miệng , hàng mày rậm cũng vì thế nhíu lại bộ dạng chật vật lúng túng . Nhìn thấy bộ dạng của hoàng đế một nước bị mình làm khó , thật khiến nàng công chúa này hài lòng , nhếch mép cười mỉa mai chờ đợi . _ TẤT NHIÊN . (nữ chính của ta đã lên sàn . kà kà. vỗ tay ) Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc vang lên . Tiếng nói nửa đùa nửa lạnh lùng lại mang thêm phần kiên định khiến cho mọi ánh mắt một lần nữa đổ dồn tìm kiếm nơi phát ra thanh âm đó . Tất nhiên ... Những ánh mắt kinh ngạc sửng sốt ngay cả ánh mắt không dám tin của Kỳ Lân cùng những ánh mắt xem thường của những kẻ đến từ Kiều quốc là tập trung về phía ta . Thật chẳng khó để làm bản thân nổi bật . Ta cười khẽ đáp lại những ánh mắt hâm mộ kia . Thiên Doanh mặc dù biết trước tình hình nhưng cũng không khỏi làm cho giật mình rồi trở nên bối rối . Nàng công chúa hình như hơi xem thường tiếng nói của nữ nhi ( ủa ? Nàng ta không phải nữ nhi à ? kaka ) thì phải . Khi nghe được tiếng nữ nhi lên tiếng ,nàng ta đã dành cho ta một cái nhìn nửa con mắt xem thường , xác định được kẻ lên tiếng là người đã phi lễ nàng ta thì cả nửa con mắt nàng ta cũng chẳng thèm nhìn ta . Một điều sỉ nhục bổn cô nương . Nàng ta nhất định trả giá . _ Hoàng thượng ! Chuyện này , ta có thể thay mặt giải quyết hay không ? Ta trực tiếp hỏi Kỳ Lân . Hắn hết nhìn ta rồi đưa mắt nhìn sang công chúa Kiều quốc phân vân . _ Không được . Chưa để Kỳ Lân trả lời , nàng ta đã lên tiếng cắt ngang , ngữ khí không thể thỏa hiệp . _ Tại sao lại không được ? Mộc Lan công chúa , nàng có thể cho ta một lý do hay không ? – Ta hỏi. _ Chuyện này là quốc gia đại sự , hậu cung không thể xen vào . Huống chi vương phi chỉ là nữ nhi thường tình, làm sao có thể thay mặt hoàng thượng quyết định . _ Thật vậy chăng ? – Ta cười nhạt đáp lời – Hình như Mộc Lan công chúa cũng là phận nữ nhi như ta thì phải ? Ta lấp lửng ánh mắt như dò xét khắp thân thể nàng ta khiến nàng ta chột dạ , muốn lên tiếng phản bác liền bị ta chặn ngang . _ Vả lại , chuyện quốc gia đại sự , một khi ta phận nữ nhi không thể xen vào , vậy công chúa lấy quyền gì ở đây làm loạn . Ta một câu nói ra quyết không nhân nhượng nhìn thẳng mắt nàng ta tranh tài cao thấp . Nàng ta nhất thời cứng họng không gì đáp trả , nhìn chằm chằm ta . Mãi có một tì nữ theo hầu cận nhắc nhở , nàng ta mới bình tâm lại , liếc xéo ta ,rồi hướng mắt về phía Kỳ Lân , giọng điệu trách cứ không hài lòng . _ Hoàng thượng . Nếu Ngài không thể đáp ứng yêu cầu của Kiều quốc ta .Thì cũng không cần phải dùng cách này để làm khó dễ ta . Chuyện này là không thể chấp nhận được . Kỳ Lân nhìn ta cầu cứu . _ Chuyện này ... _ Mộc Lan công chúa ! Hình như nàng đã quá lời . Chuyện dù sao cũng chỉ là ta cùng nàng cùng là thận nữ nhi nói chuyện phiếm với nhau , sao nàng lại nói Hán Long quốc chúng ta làm khó nàng ? Tội này ta e là kham không nổi . Nhưng mà ... trước thân phận nữ nhi , ta cũng là con dân của Hán Long quốc . Thiết nghĩ , con dân một nước có thể cống hiến một chút tài hèn để giải quyết phiền muộn cho hoàng đế cũng không phải là tội đáng chết đấy chứ , công chúa ? _ Chuyện này ... – Mộc Lan cảm thấy khó xử trước luận điệu này . _ Nếu như có thể đáp ứng yêu cầu của Kiều quốc thì ai ra mặt giải quyết đâu thể gọi là vấn đề . Trừ phi ... - con ngươi liếc một cái , ẩn ý ta nói - ... có người muốn làm khó . _ Ngươi .... Ngươi đang ám chỉ ta ? – Công chúa Mộc Lan trừng mắt tức giận nói . _ Đúng vậy . Nếu công chúa nhất định không đồng ý để ta giải quyết chuyện này , sự thật rõ ràng , nàng đang cố ý làm khó Hán Long quốc chúng ta . Thế nào ? Ta nhướn mày lời nói mang đầy tính khiêu chiến . Nếu không phải đoán được bản chất nàng công chúa này là kẻ hiếu chiến , chỉ được cái thông minh nhưng lại suy nghĩ hơi nông cạn , thì ta không dại gì khiêu chiến nàng ta . Giờ chỉ còn chờ nàng ta mắc bẫy nữa thôi . _ Hảo . Ta đồng ý . – Nàng ta cười gian xảo nói – Nhưng nàng đừng nói với ta là đáp ứng yêu cầu của Kiều quốc ta bằng cách bắt ta đếm đủ số hạt giống kia nhé . Ta không đủ kiên nhẫn đâu . _ Không hề .Không hề . – Ta xua tay cười giã lã nhưng thực ra đang thầm khinh bỉ hồ ly cáo già kia . Con bà nó ! Chưa chi đã ra điều kiện . Nhìn cái mặt hất kênh kiệu tiểu nhân đắc ý kia thực tức chết ta mà ! Ta không tin bổn cô nương không xử lý được nàng ta . Thực ra cách nàng ta vừa nói , ta cũng từng nghĩ đến . Nhưng ta cũng nghĩ qua , nếu nàng ta đến đây , ắt đã có sự chuẩn bị , đáp án đó chắc chắn sẽ rất dễ nghĩ ra . Nên ta đã dự phòng vài cách khác . Lần này xem nàng ta thông minh hay là ta cao tay ấn đây ? Gạt bỏ suy nghĩ qua một bên , ta mỉm cười gật đầu . Vỗ nhẹ tay ba cái ra hiệu , một lúc sau bên ngoài truyền vào một người hầu trên tay mang một vật được phủ vải Mọi người xầm xì bàn tán , ánh mắt chờ đợi . Vật đã được mang đến ,ai nấy cũng tò mò , chỉ riêng nàng công chúa kia là không đủ kiên nhẫn , mở miệng chế nhạo . _ Đừng nói với ta là một bàn cờ ! Vương phi ! Nàng đang đùa mọi người sao ? Ta cười đáp . _ Công chúa nàng thực thông minh . Đoán đúng rồi . Miệng vừa nói , tay ta vừa mở cẩn thận miếng vải ra . Một bàn cờ phủ đầy những hạt giống . Những con mắt chữ A và miệng rộng chữ O xuất hiện . Ta cười trừ không đáp , chờ đợi câu hỏi từ phía kẻ lắm chuyện kia . _ Đây ... Đây ... Là ý gì ? – Mộc Lan hơi ngạc nhiên nhìn bàn cờ rồi nhìn ta hỏi . _ Bẩm hoàng thượng . Như Ngài cùng bá quan văn võ , cùng công chúa Kiều quốc đang nhìn thấy , đây là một bàn cờ phủ đầy hạt giống . Theo ta được biết , đây chính là yêu cầu mà công chúa Kiều quốc đưa ra . Không biết công chúa thấy thế nào với đáp ứng của Hán Long quốc chúng ta ? _ Vương phi . Nàng đang trêu đùa Kiều quốc ta chăng ? _ Ta nào dám . Có phải công chúa từng nói xin hoàng thượng giúp nàng lấp đầy bàn cờ bằng hạt giống ? _ Phải . Vậy thì sao ? _ Chẳng phải ta đã đáp ứng đúng yêu cầu đó ? – Ta dùng ánh mắt không phục thêm phần ngây thơ vô ( số ) tội nhìn nàng ta . _ Đúng vậy . Đó chính là yêu cầu ta đưa ra . Nhưng mà – Nàng ta không phải dễ đối phó thế , trừng mắt nói – Vương phi ! Nàng là nghe không rõ hay là kẻ truyền đạt lại ý ta cho nàng nghe không đầy đủ ? Ta cần lấp đầy bàn cờ với số lượng hạt giống theo điều kiện ta đặt ra . Nếu Hán Long quốc không đủ khả năng đó thì xin nói thẳng ra , đừng giở trò lãng phí thời gian của đôi bên . Nàng ta thẳng thừng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn một lượt tất cả con người trong gian phòng . Hình như bị khí phách của nàng ta bức nên ai nấy cũng tỏ ra bộ dạng đáng thương đến đáng giận cả . Thật đáng giận mà . Xem thường bổn cô nương thế là cùng . Ta cười lạnh ,không thèm đếm xỉa đến câu nói trách cứ của nàng ta , làm bộ dạng xua nịnh , giọng điệu cầu hòa nói . _ Nào có ! Nào có . Ta nghe rõ đó chứ . Chẳng qua là Hán Long quốc chưa dám chắc đáp ứng điều kiện của Kiều quốc nàng thôi . Dù sao , đó cũng là một con số khổng lồ . Ta e dè lời nói cẩn trọng . Nàng ta cười khinh , bộ dạng tiểu nhân đắc ý nói . _ Vẫn là không muốn đáp ứng . Vậy thì thôi đi . _ Ấy ! Ấy ! Công chúa . Đừng nóng vội . Ta nói là chưa dám chắc , chứ không hề nói là không đáp ứng nha ~! Nếu công chúa đã không kiên nhẫn , ta cũng tránh vòng vo . Ta lấy lại bộ dạng nghiêm túc , uy nghi , ánh mắt âm trầm nhìn thẳng nàng ta cao giọng nói . _ Ta muốn xác nhận lại một lần nữa . Có đúng , Kiều quốc nàng là Hán Long quốc dùng hạt giống lấp đầy bàn cờ 64 ô với lượng hạt giống là ô đầu tiên 1 hạt , ô thứ 2 là 2 hạt , những ô tiếp theo hạt giống sẽ gấp đôi ô phía trước ? Ta nheo mắt hỏi . Nàng ta không khỏi chột dạ , một chút lúng túng hiện lên trên mặt , thanh âm có chút run sợ trả lời . _ Đúng . Đó là yêu cầu ta cần . Một hạt cũng không được thiếu . _ Hảo . Không thiếu một hạt . Nhưng mà ... – Ta cười nham hiểm nói trong khi mọi người đang đổ mồ hôi hột chờ đợi – ... để thực hiện đúng yêu cầu của Kiều quốc , ta mong Kiều quốc có thể đem đến đây bàn cờ với diện tích tương đương với số lượng hạt giống Hán Long quốc cấp . Công chúa , nàng thấy thế nào ? Một lời nói làm vỡ lẽ mọi chuyện . Nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của mọi người cũng đủ biết tình thế đã bị ta đảo ngược như thế nào . Nhìn về Thiên Doanh, hắn đang nhìn ta cười tự hào , nháy mắt như muốn nói “ Nương tử ! Nàng là tuyệt nhất “ . Ta nhướn mày , hất mặt như đáp lại “Tất nhiên “ . Kỳ Lân hắn cũng dùng ánh mắt như cảm tạ ta nhưng ta lại không muốn đáp lại , vẻ mặt thản nhiên liếc hắn một cái rồi nhìn sang kẻ đang mặt đỏ bừng bừng tức nghẹn không nói nên lời kia . Mộc Lan công chúa sau khi nghe xong câu nói của ta , không thể nuốt trôi cục tức trong lòng , phừng phừng lửa giận nhưng không thể làm gì ta nên chỉ biết trừng mắt sắc như dao hướng về phía ta . Cái gọi là giận quá mất khôn thật chẳng sai . Nàng ta chẳng suy nghĩ gì liền ngang bướng lên tiếng . _ Tại sao Kiều quốc phải làm theo ý ngươi ? Hán Long quốc ngươi vì không thể đáp ứng Kiều quốc ta nên cố giở trò . Ta quyết không chấp nhận . _ Công chúa ! Xin nàng tự trọng . – Kỳ Lân không khỏi tức giận lên tiếng . Dù sao nàng công chúa này cũng đang sỉ nhục đến tự tôn của một quốc không thể vì giao hảo mà nhịn . – Nàng có thể không đồng ý cách nói của vương phi , nhưng không thể loạn ngôn hàm hồ . Hán Long quốc không cho phép chịu đựng sự sỉ nhục này . _ Ta nói không đúng sao ? – Mộc Lan không cam tâm chịu thua , rống tiếng cãi lại – Chính các ngươi giở trò . _ Nàng .. _ Hoàng thượng ! – Ta hướng mắt nhìn Kỳ Lân cảnh cáo – Chuyện này từ đầu là do ta giải quyết . Mong Ngài đừng xen vào ! _ Hảo ! Theo ý vương phi vậy . – Kỳ Lân dù không phục nhưng cũng phải chịu lui bước . Lúc này ta mới nhìn sang phía công chúa , giọng điệu kẻ trên nói . _ Công chúa ! Nàng nên nhớ cho rằng . Chính miệng nàng xác nhận , Kiều quốc nàng yêu cầu số lượng hạt giống phải lấp đầy bàn cờ . Hạt giống Hán Long quốc ta có thể cấp nhưng bàn cờ có thể chứa hết số lượng hạt giống kia , không có trong yêu cầu . Vì thế , nàng nói chúng ta giở trò , chẳng những là điều vu khống trắng trợn mà còn là điều sỉ nhục đến tôn nghiêm của một quốc gia . Nói nàng tức giận hàm hồ hay cố tình làm khó Hán Long quốc ta đây ? _ Thế ... thế nên nói là các ngươi không đáp ứng ? – Nàng ta nghi hoặc hỏi . _ Sai . Hán Long quốc sẽ đáp ứng chừng nào Kiều quốc có bàn cờ như thế . Một lời đã định . Ta kiên quyết trả lời , phất tay cao ngạo trở về ghế ngồi , đón lấy chun trà Thiên Doanh, nhàn nhã uống một ngụm thanh giọng . Công chúa đứng im như tượng , bộ mặt không chút khí huyết . Vì thế chẳng có ai dại gì lên tiếng lúc này , cứ đưa mắt trộm nhìn nàng ta chờ đợi . Mãi một lúc sau, nàng ta mới cử động, chắp tay trước mặt hơi cúi đầu nói . _ Hoàng thượng . Đối với yêu cầu lần này , xem như ta chưa từng đề cập đến . _ Hảo . Quyết định vậy đi . Công chúa có điều gì mong muốn , xin cứ đưa ra yêu cầu . Nếu thực hiện được , ta nhất định không từ chối . _ Đa tạ hoàng thượng quan tâm . Ta thấy hơi mệt . Xin phép được cáo lui . _ Hảo . Công chúa đi thong thả . _ Cáo từ . Nói xong , nàng ta phất tay áo nghiêm mặt bước đi , theo sau là một tốp tì hầu cũng bộ dạng như Trương Phi . Toán người Kiều quốc vừa rời khỏi , trong này lại một phen thở phào nhẹ nhõm . Chuyện đã giải quyết xong , ta cũng chán ở nơi đây nên muốn cùng Thiên Doanh rời khỏi . Lúc đầu , Kỳ Lân có ý muốn giữ phu thê chúng ta lại nhưng ta lại nhất quyết từ chối nên hắn chẳng thể nào làm khó nên cho người đưa chúng ta về phủ . Lên kiệu ta cũng đã thấm mệt , tựa hẳn vào tướng công ngủ một giấc .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang