[Dịch]Vương Gia Khờ Dại! - Sưu tầm

Chương 52 : CẢNH CÁO KỲ LÂN

Người đăng: 

Ngày đăng: 19:45 14-06-2018

_ ĐỢI ĐÃ ! Bước chân của Thiên Doanh khựng lại . Âm thanh “ quen thuộc “ này làm sao Thiên Doanh có thể quên được ? Tên nam nhân này cũng muốn đến góp vui hay sao ? Thiên Doanh không cười nhưng khóe mắt khẽ nheo lên nhìn kẻ vừa mới lên tiếng kia . Nàng cũng vì thế bị làm cho giật mình , mi mắt mở ra nhìn kẻ phá đám kia . Là Kỳ Lân . Hắn đang nhìn nàng bằng ánh mắt chan chứa yêu thương xen lẫn xót xa . Dáng vẻ của nàng lúc này trông đáng thương vậy sao ? Nàng hừ lạnh khi có cảm giác người khác đang thương hại nàng vậy . Nhất là kẻ nàng không hề muốn gặp này .Định giở trò mèo khóc chuột ư ? Nét mặt nàng trở nên khó coi , hai mày khẽ nhíu lại , nhưng sau đó lại bình thản tựa như không .Nàng ôn nhu nói . _ Thiên Doanh . Tuy có chút không hài lòng với ánh nhìn của Kỳ Lân dành cho nàng nhưng hắn căn bản hiểu được nàng đang muốn gì . Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống , nhưng một tay vẫn giữ eo nàng đứng sát ngay mình , đôi con ngươi màu hổ phách như muốn chuyển màu , vẻ mặt hắn biểu hiện thật không dễ nhìn chút nào , con mắt khẽ nheo lại nhìn chằm chằm Kỳ Lân . Kỳ Lân không hề để ý đến Thiên Doanh đang có biểu tình như thế nào , ánh mắt hắn chung thủy nhìn nữ nhân trước mắt . Nhìn xem ... Gương mặt diễm kiều đã hằn lên những vết thương và những vệt máu chưa khô kịp ,dù bề ngoài nàng tỏ ra không sao , nhưng sắc mặt của nàng lại không như thế . Nó nhợt nhạt và mệt mỏi vô cùng . Quần áo nàng xộc xệch đầu tóc trở nên rối bời . Nhìn dáng vẻ nàng , trong lòng hắn chợt dâng lên niềm cảm xúc . Đau lòng có . Xót xa có . Tức giận có . Và có những hối hận . Là hắn đến trễ . Nếu không ... Tên khốn Lam Phong sẽ không có cơ hội đụng đến nàng . Chắc nàng đã phải chịu khổ nhiều lắm . Hắn nắm chặt tay thành quyền , con ngươi đen lại ,như muốn phát hỏa khi nghĩ đến những điều Lam Phong đã làm với nàng . Ngoài hắn ra , không cho phép kẻ nào được phép đụng đến nàng , dù là một sợi tóc . Hắn nhất định sẽ không tha thứ . Lão già chết tiệt Lam Long , bản thân đã khiến hắn căm phẫn. Hắn hận là không thể đem lão ra băm làm trăm mảnh vì không ít lần làm khó hắn , muốn vượt quyền làm rối loạn triều cương . Giờ lão lại dạy dỗ tiểu tử làm điều xằng bậy . Thù cũ nợ mới . Vì nàng ... mà cũng chính vì bản thân hắn . Nhất định ... lần này ... hắn sẽ không nương tay . Nhưng ... Dòng suy nghĩ trong lòng chợt khựng lại ... Nhắc mới nhớ ... Nàng ở đây . Vậy Lam Phong đâu ? Và tại sao nàng lại thoát được tay của Lam Phong ? Là ai đã nhanh tay hơn hắn ? Câu hỏi nhanh chóng được giải đáp khi tầm mắt hắn di chuyển vào con người đang đứng ngay cạnh nàng . Một phút sửng sờ nhìn kẻ trước mặt . _ Hoàng đệ ... Ngươi ... Ngươi ... Dù bề ngoài Kỳ Lân tỏ ra bình thản nhưng trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc . Đây là vương gia ngốc nghếch sao ? Dáng vẻ này ...Ánh mắt đó ... Nét mặt kia .... Và cả khí chất tỏa ra nữa ... Thật chẳng gì có thể sánh nổi ... Không ... không thể nào ... Sao lại có thể ? Chẳng lẽ hắn nhìn nhầm ? Không có lý đó . Kẻ trước mặt đó chính là nhị vương gia Hán Kỳ Thiên Doanh , hoàng đệ của hắn , không sai được ... Nhưng ... chuyện gì đã xảy ra ? Chẳng lẽ ... phán đoán của hắn là đúng ... Vậy thời gian qua ... Kỳ Lân hừ lạnh nhìn Thiên Doanh như kẻ thù không đội trời chung , cao ngạo lạnh lùng nói . Nụ cười nửa miệng , Thiên Doanh đáy mắt nửa cười chế nhạo nửa thách thức , con ngươi âm trầm sâu thăm thẳm không thể cho người ta biết mình đang nghĩ gì . _ Hoàng huynh . Ngươi tự cho là mình thông minh . Sao không tự tìm hiểu lấy ? Kỳ Lân có chút chấn động . Ngay sau đó ,liền bình tâm lại , cười trong tâm trạng không thoải mái nhưng cố tỏ ra là sảng khoái . _ Ha ha ha ... Hảo hảo ... Lừa hay lắm . Gỉa ngốc hay lắm . Hoàng đệ ! Ngươi thật tài tình ... Không chỉ ta , ngươi còn khiến bá quan văn võ cùng bá tánh Hán Long quốc này tin tưởng ngươi là si ngốc . Ngươi giỏi lắm . Hoàng đệ ! Vất vả cho ngươi rồi . Kỳ Lân không thể nén đi cơn giận trong lòng khi nghĩ rằng bản thân mới là kẻ ngốc thật sự , bị Thiên Doanh lừa dối bấy lâu nay .Ánh mắt không thiện cảm , nói đúng hơn là đầy sát khí trừng trừng nhìn như muốn giết chết ngay kẻ trước mặt . Như kẻ khiêm tốn khi được khen , Thiên Doanh cười nhếch mép , mắt nheo lại con ngươi âm trầm nói . _ Đa tạ hảo ý của hoàng huynh . Nhưng ... thiết nghĩ ... cũng nhờ phần phước của hoàng huynh ban cho . Nên bất đắc dĩ ta phải làm điều mình không hề muốn . Đã khiến hoàng huynh chê cười , thật thất lễ . Lời nói của Thiên Doanh nghe qua có vẻ dễ chịu nhưng thực ra , người hiểu ý sẽ thấy được sự mỉa mai , và tức giận trong ngữ điệu của hắn nói ra . Kỳ Lân cười nhạt thầm đánh giá biểu tình của Thiên Doanh, vì căn bản ngoài vẻ mặt bình thản đến mức bất cần của mình , Thiên Doanh không hề để lộ ra chút phản ứng gì . Kỳ lạ một nỗi .Kỳ Lân không hề cảm thấy tức giận . Ngược lại , hắn lại thấy có chút thú vị . Nếu như đối với kẻ ngu ngơ ngốc nghếch vô hại trước kia , hắn luôn cảm thấy khinh thường và nhàm chán thì kẻ trước mặt đây , lại cho Kỳ Lân hắn có chút tán thưởng , thích thú và có chút hứng thú với hắn hơn . Có được một kẻ đối đầu thông minh như Thiên Doanh quả thực là một điều đáng để vui mừng . Dù kẻ này rất nguy hiểm , nhưng lại có tính thách thức và khơi dậy lòng hiếu kỳ và hiếu thắng trong lòng Kỳ Lân hắn . Chưa bao giờ khao khát được chiến thắng trong lòng hắn lại dâng lên mạnh mẽ như thế . Hắn nhất định phải thắng và nắm giữ lấy cả quyền lực lẫn mỹ nhân tuyệt sắc kia . Một lần nữa , ánh mắt hắn không tự chủ mà nhìn vào nàng , chan chứa yêu thương sủng nịnh , hắn nhẹ nhàng hỏi . _ Nàng không sao chứ ? Từ nãy giờ , nàng không lên tiếng , một phần vì mệt mỏi trong người , một phần vì cảm thấy không nên mở miệng . Thiên Doanh hắn cần chính thức đối mặt với Kỳ Lân . Bây giờ , Kỳ Lân đã lên tiếng , chẳng lẽ nàng lại im lặng . Nàng gượng gạo cười , mi mắt nửa cụp xuống , lãnh đạm nói . _ Đa tạ hoàng thượng quan tâm chiếu cố . Cũng may là vương gia đến kịp lúc , nên ta không hề gì . Nếu không ... Sẽ khiến tiểu nhân đắc ý . _ Song Nhược . Nàng ... _ Hoàng thượng . Ta là vương phi , là thê tử của vương gia . Xét ra , ta cũng là hoàng muội của Ngài . Ngài gọi ta thân mật như thế , sẽ khiến mọi người hiểu lầm và khiến vương gia không vui . – Nói đến đây , nàng đưa mắt yêu thương nhìn Thiên Doanh rồi nói tiếp - Mong hoàng thượng cẩn trọng lời nói . Ngài có thể gọi ta là vương phi hoặc hoàng muội nếu muốn . _ Có lý đó sao ? – Kỳ Lân cười mỉa mai đáy mắt có chút thất vọng buồn bã vì bị nàng từ chối thẳng thừng như vậy, nhất là trước mặt Thiên Doanh . _ Ân ... Ta chẳng chấp nhất cách gọi nếu người gọi là một người xứng đáng . Còn với Ngài ... – Nàng cười nửa miệng - ... KHÔNG XỨNG . Nàng nhấn mạnh ánh mắt không nể nang nhìn thẳng vào mắt Kỳ Lân , tức giận xen lẫn khinh bỉ . Thiên Doanh cười lạnh trong khi Kỳ Lân giật mình ,rồi tức giận không nói nên lời . Người hắn rung lên , tay nắm thành quả đấm ,ánh nhìn như muốn nảy ra lửa . _ TO GAN ... Thay mặt Kỳ Lân , kẻ đứng phía sau nãy giờ im lặng , nghe hết toàn bộ sự tình . Kỳ Lân chưa cho phép , y không thể lên tiếng . Nhưng ... tình hình như thế này ... Y không thể im lặng nữa . Hắc Thanh tức giận trừng mắt nhìn hai kẻ to gan lớn mật kia , nói như cảnh cáo . Nàng có chút giật mình khi nhìn thấy kẻ đó . Sao nhìn hắn có vẻ gì đó rất quen mắt ? Hình như nàng đã trông thấy hắn nơi nào rồi ? Nhưng làm sao nàng lại không thể nhớ ra thế này ? Thật ra ... nàng đã gặp hắn ở đâu nhỉ ? Thắc mắc , nàng ngẩng lên nhìn Thiên Doanh cầu cứu . Thiên Doanh khẽ nhếch mép , không nhìn nàng mà gián tiếp giải thích . _ Hắc Thanh ! Đã lâu không gặp ngươi . Vẫn trung thành như vậy ư ? – Ý cười trào phúng , Thiên Doanh nhìn kẻ kia nói . Hắc Thanh ? Hắc Thanh ... Nàng nhìn chằm chằm kẻ có tên Hắc Thanh nheo mắt như muốn nhớ ra hắn . Hắc ? Bạch ... A ! Đúng rồi ... Nếu thay y phục hắc y nhân kia ,chỉnh sửa một số nét trên khuôn mặt ... Chẳng phải ra Bạch Thanh hay sao ? Nàng tròn mắt vì phát hiện này . Một lần nữa , nàng nhìn lên Thiên Doanh chờ câu khẳng định . Thiên Doanh ý cười nơi đáy mắt như muốn nói “ Nàng đoán đúng rồi đấy “. _ Đa tạ vương gia quan tâm . – Hắc Thanh kính cẩn nói . Dù sao Thiên Doanh cũng là nhị vương gia của Hán Long quốc, Hắc Thanh không có quyền thất lễ . _ Vậy là ngươi vẫn đi theo hoàng huynh ta đến tận bây giờ ? – Thiên Doanh hỏi . _ Bẩm vương gia . Đó là số phận của thuộc hạ . Và trách nhiệm của thuộc hạ là không để người khác tổn hại đến hoàng thượng . Vậy mong vương gia cùng vương phi cẩn trọng lời nói . Nếu không ... – Hắc Thanh nhấn mạnh với ngữ điệu kiên định ,có chút lạnh giọng - ... thuộc hạ sẽ không nương tay . _ Vậy sao ? – Thiên Doanh cười trào phúng , tặc lưỡi tiếc rẻ . – Trung thành là tốt . Nhưng tiếc là con đường ngươi lựa chọn ... _ Hoàng đệ . Đừng nhiều lời . – Lúc này , không đủ kiên nhẫn nghe tiếp những lời Thiên Doanh nói , Kỳ Lân lên tiếng cắt ngang và ra lệnh - Hắc Thanh . Không được xen vào . _ Nhưng ... _ Không nghe ? _ Ân . Thuộc hạ tuân lệnh – Hắc Thanh không phục nhận lệnh cúi đầu im lặng lùi xuống . Kỳ Lân khôi phục lại trạng thái cao ngạo có phần lạnh lùng của mình , cười ngạo nghễ nói . _ Hoàng đệ . Ngươi như thế này, khiến ta thật hứng thú đấy . _ Đa tạ hoàng huynh khen ngợi . Ta cũng lấy làm hứng thú với âm mưu của ngươi đấy . _ Ngươi ... – Kỳ Lân giật mình hỏi lại -... muốn nói gì ? _ Hoàng thượng . Ngài chắc đã hao tổn không ít tâm tư cho ta thì phải ? Nàng như trêu như đùa mở miệng trả lời thay Thiên Doanh . Nụ cười của nàng như tán thưởng như mỉa mai dành cho Kỳ Lân . Dù rất thích nàng mỉm cười , nhưng lần này , nụ cười ấy lại khiến Kỳ Lân chột dạ . Cẩn trọng , hắn hỏi lại . _ Ý nàng là gì ? _ Hoàng thượng .Ngài hình như mau quên nhỉ ? Chuyện ta mới nhắc nhở Ngài ... Mới đây Ngài đã quên ... – Nàng lắc đầu , tỏ ý cảm thông - Thảo nào , ngay cả chuyện mình dày công bày ra ... Quên là đúng ... quên là đúng . _ VƯƠNG PHI !!! – Kỳ Lân không đủ kiên nhẫn nữa , hắn gầm lên trong khi cả hai người kia cười đắc ý ( hai vợ chồng dã man ) - ĐỪNG NHIỀU LỜI ! _ Hảo ! Thấy Ngài nóng vội như vậy ... Ta cũng không vòng vo nữa ( tỷ này có bà con với lão Cù Trọng Xoay nà ) . Muốn tặng Ngài một món quà . Mời Ngài vào trong ! Kỳ Lân hơi phân vân khi nghe lời nửa đùa nửa thật của nàng . Trong lòng có chút đắn đo . Bước chân của hắn cũng trở nên cẩn trọng theo chân của hai người họ . Giật mình khi nhìn thấy kẻ mà hắn muốn trừng trị đã bị người khác trừng trị thảm thương như vậy . Nếu còn đôi mắt , chắc chắn cái thủ cấp kia sẽ trợn mắt chết dọa chết người thôi . Nhưng nhìn vẻ mặt thì cũng đủ biết , Lam Phong chết thê thảm và đau đớn thế nào . Tự dưng sống lưng Kỳ Lân thấy lạnh . Tuy rằng hắn hành xử tàn nhẫn nhưng chưa bao giờ trực tiếp ra tay . Nhìn kẻ đáng thương kia cũng biết được nỗi căm giận của kẻ ra tay phải như thế nào khi ra tay tàn nhẫn đến như thế . Tự dưng Kỳ Lân thấy sống lưng lạnh . Hắn giữ dáng vẻ bình thản tuy nhiên lời nói ra không được tự nhiên lắm . _ Là các ngươi làm ra chuyện này ? _ Ân – Thiên Doanh cao ngạo trả lời . – Hắn đáng chết – Thiên Doanh nghiến răng ánh mắt chưa hết tức giận khi nghĩ đến cảnh nàng bị Lam Phong ức hiếp . _ Ngươi ... Các ngươi muốn gì khi cho ta thấy cảnh này ? – Kỳ Lân không muốn đôi co . Vì căn bản , vào tay hắn Lam Phong cũng có kết quả tương tự . _ Hắn chết không phải vì ức hiếp ta . Mà vì ... – Nàng nhìn Kỳ Lân nửa cười nửa dò xét – ...Trước khi hắn chết đã kịp để lại một số bí mật hay ho . Ngài có muốn biết không ? – Nàng dò xét hỏi . _ Ta không hứng thú .- Kỳ Lân ánh mắt nhìn ra ngoài , thờ ơ trả lời mặc dù trong lòng có chút rối loạn . Chắc chắn liên quan đến hắn nên nàng mới như thế . _ Ngài thực không hứng thú ? – Nàng hỏi lại âm trầm lạnh lẽo . _ Ân ! _ Hoàng huynh . Ngươi không muốn nghe chuyện của nương tử ta kể . Thì cũng nên nghe một câu nói của hoàng đệ này chứ . Xem như là lời khuyên nhủ cũng như lời cảnh cáo . – Thiên Doanh ngoài mặt cười nhưng lời nói lạnh lùng . _ Ngươi ... – Kỳ Lân nhíu mày nói không ra lời . _ Âm mưu của ngươi và lão tể tướng Lam Long ... ta đã rõ . Ta muốn ngươi nhớ kỹ lời này . Người không phạm vào ta ... Ta tức nhiên không đụng vào người . Dù không ham cái ngôi vị kia ... nhưng ...Nếu đụng đến ta ... ta chắc chắn sẽ không để ngươi yên ổn ngồi trên long ngai . Nhất là ... ĐỪNG NGHĨ ĐẾN CHUYỆN ĐỤNG ĐẾN NỮ NHÂN CỦA TA . HẬU QUẢ .... NGƯƠI CÓ THỂ NHÌN THẤY . Thiên Doanh sắc mặt lạnh như băng , sát khí tỏa ra ngùn ngụt , trừng mắt nhìn Kỳ Lân rồi nhìn vào thi thể đáng thương nằm co ro trên nằm đất lạnh giá kia . Lời nói của Thiên Doanh một lần nữa , như lời phán quyết cuối cùng của tòa án, cũng như lời tuyên thệ cuối cùng cho kẻ kia . Không để Kỳ Lân nói lời nào , Thiên Doanh lạnh lùng nói . _ Nếu như đã rõ mọi chuyện . Hoàng thượng ! Cáo từ . Và một lần nữa , không để Kỳ Lân ân chuẩn , Thiên Doanh trở lại dáng vẻ ôn hòa cầm lấy tay nàng kéo sát vào người nhìn nàng cười sủng nịnh ôn nhu nói . _ Nương tử ! Chúng ta về phủ thôi . _ Ân – Nàng mỉm cười nhẹ nhàng với Thiên Doanh . Lúc đi ngang qua Kỳ Lân , nàng liếc nhẹ một cái giọng điệu nửa trêu chọc nửa quan tâm . _ Hoàng thượng . Ngài bảo trọng . Cáo từ . Kỳ Lân như lặng người đi , mắt âm trầm u tối , không chút phản ứng với câu nói của nàng . Nàng cũng chẳng quan tâm hắn như thế nào . Nàng mải nhìn tên tướng công của mình thôi . Hôm nay , tuy là ngày nàng phải chịu không ít thương tổn , tủi nhục . Nhưng bù lại , nàng lại được hắn , tướng công ngốc nghếch này , hết lần này đến lần khác vì nàng làm rất nhiều chuyện . Nàng không những không ghê sợ hắn mà còn cảm thấy an tâm khi bên cạnh hắn . Sau này nàng không lo người khác ức hiếp mình nữa . Nàng nhìn hắn cười , khen ngợi . _ Tướng công ! Hôm nay ngươi làm ta ngạc nhiên lắm nga ~! _ Đương nhiên . Ta là ai chứ . – Hắn hất mặt kiêu căng nói - Tướng công này sẽ khiến nàng ngạc nhiên nhiều lắm đấy . _ Hảo . Ta sẽ đợi . Bây giờ , giúp ta về phủ . – Nàng nũng nịu ra lệnh vì căn bản nàng mệt đến không còn sức để đi bộ về phủ rồi . _ Hảo ! Ta giúp nàng . Hắn cười sủng nịnh rồi hạ thấp người bế nàng lên . Nàng choàng hai tay qua cổ hắn , ngả đầu vào người hắn , cười hạnh phúc thì thầm nói điều gì đó khiến hắn chợt cứng ngắc rồi phá lên cười sảng khoái . Tiếng cười của Thiên Doanh, lời trách yêu của nàng vang vọng như từng nhát dao , từng đả kích vào kẻ đang đứng như tạc tượng bên trong . Hắc Thanh lo lắng gọi Kỳ Lân . _ Hoàng thượng ! _ Hồi cung . – Kỳ Lân nói không nên lời vẻ mặt lạnh tanh nhưng đôi mắt như muốn phát hỏa . Lời nói ra , hắn phất tay áo rời đi , Hắc Thanh cũng mau chóng đi theo sau . Hai thân ảnh khuất dần ... chỉ còn lại nơi này một mảng u ám ... Im lặng không tiếng động ... Cảnh vật thê lương ... Những ngọn gió heo hắt mang theo những thứ mùi khó ngửi tràn ngập khắp căn phòng và gió như muốn mang đi lan tỏa khắp nơi . Người ta thường nói ...gieo nhân nào .gặt quả ấy ... Người đã đi , chỉ còn những kẻ đáng thương ngậm ngùi thương tiếc .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang