[Dịch]Vương Gia Khờ Dại! - Sưu tầm

Chương 47 : BỊ HÃ.M HẠI . ...

Người đăng: 

Ngày đăng: 19:45 14-06-2018

Ngày hôm sau , Một đạo thánh chỉ được truyền đến phủ Oa Nghiêm . Đúng như yêu cầu của nàng . Kỳ Lân bãi bỏ hôn sự giữa vương gia Hán Kỳ Thiên Doanh và Chu Ân Đồng với lý do là Chu Ân Đồng không đủ phẩm hạnh để trở thành trắc phi của Thiên Doanh . Thế là xong ,nhẹ cả người . Tên Kỳ Lân đúng là rất đê tiện ... nhưng được cái giữ chữ tín . Nói lời giữ lời . Bất quá hắn cũng là một mẫu nam nhân lý tưởng . Nếu không phải hắn có “ lòng riêng “ với tướng công , thì ta nghĩ cũng có thể kết giao bằng hữu với hắn . Nhưng ... làm bạn với vua chẳng khác nào là làm bạn với hổ . Vả lại con hổ này lúc nào cũng nhăm nhe đòi xơi sống mình , thì tốt nhất là không nên dính líu đến . _ Không ! Ta không muốn . _ Đi mà ! Đi cùng ta đi mà ! Nha nha ! Đi nha ! _ Ta nói lần cuối cùng . TA KHÔNG ĐI ! _ Ngươi ... – Nàng tức tối trừng mắt nhìn hắn , nói không nên lời . Chuyện gì chứ ? Ta chỉ muốn hắn đi cùng gặp Gia Mạnh huynh thôi mà . Chẳng qua là lúc nãy , có một lá thư chuyển đến cho ta . Xem qua là thư của Gia Mạnh huynh . Nội dung đại khái là huynh ấy muốn mời ta một bữa ăn . Lý do thì thư viết để gặp mặt , huynh ấy sẽ giải thích rõ cho ta nghe . Ta coi Gia Mạnh như caca , cũng như hảo bằng hữu . Vậy lý do gì lại không ra gặp chứ ? Đưa thư cho Thiên Doanh đọc qua , hắn không những không muốn đi cùng , lại còn không cho phép ta rời khỏi phủ nữa chứ . Thật độc tài mà . Biết rằng là hắn không thích , vả lại còn ăn dấm chua . Nhưng ... có gì đâu chứ ? Ta đã giải thích cho hắn rõ mối quan hệ giữa ta và Gia Mạnh rồi mà . Hắn không tin thì kệ hắn . Không đi , ta đi một mình . Không cho , ta nhất định phải đi . _ Hảo ! Vậy ngươi cứ ở đó mà chơi đi ! Ta đi ! Nói xong , ta mở cửa đi ra ngoài , sau đó đóng sầm cửa lại . Người bên trong mặt mày tức tối , đỏ bừng bừng , nắm chặt lá thư trong tay nhíu mày nói . Nhưng một chút thoáng qua , hắn lấy lại bình tĩnh . Không được . Để nàng một mình đi ra ngoài thực không an toàn . Hắn lo cho nàng gặp nguy hiểm . Hắn hiểu rõ tính tình của Kỳ Lân . Kỳ Lân không phải loại người bỏ qua dễ dàng như vậy . Nàng đi như thế thực nguy hiểm . Nghĩ là làm , hắn mau chóng ra ngoài , chạy theo nàng . _ Nương tử ! Cuối cùng hắn cũng đuổi kịp , nắm lấy tay nàng kéo lại khiến nàng không thể bước tiếp . Quay lại nhìn hắn chau mày , ta hỏi . _ Chuyện gì ? Không phải ngươi nói không muốn đi mà ! Ra đây làm gì ? _ Nương tử ! Nàng đừng giận ! Ta chỉ nói đùa với nàng thôi . Ta đi cùng nàng Không để nàng trả lời , hắn cười sủng nịnh rồi kéo tay nàng bước đi . Tửu lầu KIM SỰ , Một gian phòng yên tĩnh nằm trên tầng một của tửu lầu , được Gia Mạnh trả tiền bao trọn nơi này . Gia Mạnh dáng vẻ thư thái , ánh mắt tưởng chừng nhìn chằm chằm vào ly rượu trên bàn , nhưng thực ra trong đáy mắt lại hiện lên sự đăm chiêu , suy nghĩ . Gia Mạnh đang chờ một người . Nói đúng hơn là một nữ nhân . Nàng đã khiến y bao đêm trằn trọc không thể nào chợp mắt . Nàng khiến y tương tư ,sầu nhớ . Y không lúc nào là không nguôi nhớ đến nàng . Càng nhớ lại càng buồn . Càng buồn lại thêm sầu .. Y đã khắc cốt ghi tâm hình dáng ấy . Dù nàng đã là hoa có chủ . Nhưng ... dù không phải như vậy ... y cũng không xứng để nghĩ đến nàng thêm nữa . Có một điều trong lòng khiến y không đủ tự tin và cảm thấy hổ thẹn khi nghĩ đến nàng . Y thực sự không xứng . Dù tướng công của nàng chỉ là kẻ ngu ngốc ... nhưng ít ra ...người đó sẽ không như y . Sẽ không lừa dối nàng .... Gia Mạnh cười chua chát . _ Khách quan ! Người khách quan chờ đã tới . Tiếng tiểu nhị vang lên phá tan dòng suy nghĩ của Gia Mạnh . Y nhẹ nhàng lên tiếng . _ Ân ! Ta biết rồi . Trong lòng có chút mong chờ . Y đưa mắt nhìn về phía cánh cửa chờ mong . _ Ân ! Mời hai vị - tiếng tiểu nhị tiếp tục nói , hình như là nói cùng với hai người phía bên ngoài . Nghe được điều này ,khiến ánh mắt của y chợt thoáng buồn . Nàng có người đồng hành . Cánh cửa được mở ra , một thân bạch y khẽ khàng bước vào . Nàng vẫn thế . Vẫn yêu kiều , diễm lệ , thanh tao thoát tục nhưng cũng không mất đi nét vui tươi tinh nghịch hiện lên trong đôi mắt đen sâu ấy . Nhìn thấy nàng , tâm tư y không ngừng xao động . _ Gia Mạnh huynh ! Nàng gọi làm y giật mình tỉnh . Biết mình quá thất lễ khi cứ chăm chăm nhìn nàng như thế , nhất là nhìn thấy người đi cùng nàng , khiến y hơi bối rối . _ Ân ... Lam muội . Muội đã đến . _ Ân ! Muội nhận được thư của huynh liền đến ngay . Muội chỉ lo là mình đến trễ khiến huynh đợi thôi . Huynh đến lâu chưa ? Nàng cười nhìn y hỏi han quan tâm . Y cảm thấy có chút vui trong lòng . Y cười hiền nói . _ Không lâu . Không lâu. Chỉ cần muội đến là được rồi . – Nói đến đây , Gia Mạnh có chút ngại ngừng khi nhìn thấy Thiên Doanh . Nàng như hiểu ý vội cười xòa lý giải . _ À ! Vương gia , chàng ấy cũng muốn ra ngoài chơi nên muội dẫn theo cùng . Huynh không ngại chứ ? _ Chào ca ca ! - Thiên Doanh cười ngô nghê rồi mau chóng ngồi vào bàn , vẻ mặt hí hửng nhìn thấy những món ăn trên bàn , cầm đũa lên và gắp ăn . Gia Mạnh không lấy làm ngạc nhiên , cười nhạt nhìn nàng nói . _ Ân ! Ta không ngại . _ Ân ! Vậy thì tốt rồi . Ơ nhưng mà ... – Nàng như nhớ điều gì đó , nhìn Gia Mạnh hỏi – Huynh tìm muội có việc gì không ? _ Ân ... Thì là ... ta ... ta ... – bị hỏi bất chợt như thế khiến y trở nên lúng túng , ngượng ngập . Nhưng chỉ vài giây sau lại , y lấy lại bình tĩnh nói thật rõ ràng , ánh mắt chân thành nhìn nàng - ... Ta chỉ muốn cùng muội dùng một bữa cơm xem như là lời tạm biệt . _ Tạm biệt ? ? ? – Nàng tròn mắt nhìn , thái độ hoàn toàn ngạc nhiên – Huynh sẽ đi xa ? _ Ân ! Ta muốn rời khỏi kinh thành . Ta không biết đến khi nào mới trở lại nơi này . Ở đây ta chỉ quen biết một mình muội nên ... ta không biết không từ mà biệt muội . Nào ! Ta mời muội một chun . Gia Mạnh nói với tâm trạng không vui vẻ mấy , lại thoáng chút buồn bã . Y kính rượu nàng rồi tự mình đưa lên uống cạn . Nàng dù không biết chuyện gì xảy ra , nhưng nếu như Gia Mạnh đã lựa chọn thì nàng cũng không muốn hỏi nhiều . Nâng chun rượu trên tay nàng kính Gia Mạnh rồi đưa lên môi uống cạn . _ Đa tạ muội ! _ Không ... không c..ó... g...ì ....T...a ... t...a ... l..à...m ...s...a...o ...t...h...ế...n...à...y ? Lời ta vừa dứt thì Gia Mạnh đã gục mặt xuống bàn , chun rượu cũng vì thế đánh rơi xuống đất nghe “ Xoảng “ một cái . Nàng giật mình , nheo mắt nhìn phía trước , mọi vật trở nên mờ nhạt dần , mọi thứ như ẩn như hiện , nàng lại còn có cảm giác choáng váng , say sẩm mặt mày . Nàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, lắc đầu mấy cái để tỉnh táo lại . Chợt nhớ ra Thiên Doanh . Gắng chút sức lực nhìn lại Thiên Doanh . Hắn đã gục trên bàn . Nàng cố lay lay người Thiên Doanh gọi . _ Tướng công ! Dậy ... dậy ... đi ! Doanh ... nhi .... mau ... dậy ... Nhưng gọi mãi , Thiên Doanh vẫn nằm im không nhúng nhích . Nàng không thể gắng thêm . Gục mặt lên bàn rối ngất đi . Sau khi nàng ngất đi ,cánh cửa bị một sức khá mạnh tay , mở toang ra . Một giọng nói nam nhân vang lên với nụ cười sảng khoái . _ Hảo ! Hảo ! Ngất hay lắm ... Ngất hay lắm .... ha ha ha ....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang