[Dịch]Vương Gia Khờ Dại! - Sưu tầm

Chương 44 : TRỪNG PHẠT CHU ÂN ĐỒNG

Người đăng: 

Ngày đăng: 19:45 14-06-2018

Một thung lũng đầy nắng và gió . Không hiểu vì sao , thời điểm này cũng đã trưa rồi , nhưng tại nơi này , nắng lại không quá gắt gao và gió cứ nhè nhẹ man mơn như đang trêu đùa cùng những ngọn cỏ lau . Không khí trong lành và mát mẻ đem đến cho người ta một cảm giác thật dễ chịu và thoải mái . Và nhất là khi được nằm trong vòng tay ấm áp của người mình yêu thương , thực chẳng còn gì tuyệt vời hơn thế này nữa . Nếu như có một điều ước … chỉ mong thời gian sẽ ngừng trôi và không gian sẽ mãi lắng đọng với những hạnh phúc ngọt ngào như thế này . Nhưng … đó mãi chỉ là mơ ước . Cuộc sống cho phép chúng ta được ước mơ , được khao khát để chúng ta vươn lên , sống tốt hơn , chứ không phải để chúng ta mãi mơ mộng viển vông . Dù ta không ham vinh hoa ,không mê quyền vị … nhưng … ta biết mình chưa có đủ khả năng để thoát khỏi chúng . Liệu hắn có để cho bọn ta được ra đi dễ dàng như thế sao ? Ước mơ của ta … của bọn ta … sẽ có lúc … chúng ta sẽ thực hiện được . Nhưng là bao giờ ? Ta thầm tự hỏi bản thân và bất giác buông tiếng thở dài . _ Nàng đang nghĩ gì vậy nương tử ? Một giọng nói ôn nhu mang đầy vẻ quan tâm vang lên khiến ta mau chóng thoát khỏi mớ suy nghĩ thường tình kia . Nàng nằm trong vòng tay hắn . Nàng mải suy nghĩ nên sẽ không hay rằng , hắn đã âm thầm quan sát từ nãy đến giờ . Ánh mắt nàng nhìn xa xăm như ẩn chứa nhiều phiền muộn , đôi mày thanh chốc chốc lại chau nhau , biểu tình ấy khiến hắn cũng cảm thấy bất an . Nàng là đang nghĩ điều gì ? Thân là tướng công , nhưng … nhìn sâu vào đôi mắt đẹp đó , hắn là không thể hiểu được hết tâm tư của nàng ? Vì hắn bất tài hay là vì nàng quá bí hiểm ? Dù thế nào … không hiểu được nàng … cũng là một cái lỗi của hắn . Hắn như mang đá nặng trong lòng . Nhưng lại không muốn phá hỏng tâm tư của nàng … Hắn đã không hỏi … để rồi … khi nàng buông tiếng thở dài … hắn là không thể cầm lòng … lên tiếng hỏi . _ Không có gì ? Chỉ là … đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo . _ Vậy à ? – hắn là có chút thất vọng với câu trả lời này của nàng . Nhưng cũng mau chóng quên , có lẽ nàng không muốn hắn lo lắng …. Rồi họ hàn huyên tâm sự với nhau rất nhiều . Nàng cũng kể cho hắn nghe hết những gì đã xảy ra khi nàng vào cung gặp Kỳ Lân . Dù biết trước tình hình, nhưng hắn cũng không khỏi kinh ngạc khi nàng lại mạnh miệng như thế . Hắn tin chắc nàng là có cách , nhưng làm thế nào ? Lòng hắn dâng lên một niềm hoài nghi hòa với sự tò mò , ngoài ra , trong tâm cũng có cảm giác không lành về điều nàng sắp làm . Ánh mắt hắn nhìn , không phải ta không biết hắn đang suy nghĩ điều gì . Mà vì ta muốn hắn vận dụng đầu óc thông minh của mình để tìm ra lời giải . Ta cười thâm thúy , lời nửa đùa nửa thực . _ Ngươi muốn hỏi ta điều gì đúng không ? _ Nàng ? – Hắn cười thẹn như bị bắt quả tang làm việc xấu , tránh né ánh mắt như soi vào tận tâm can của nàng đang nhắm vào hắn .- Qủa thực là ta cũng có ý muốn hỏi nàng . Nhưng chưa gì … để bị nàng nhìn thấu rồi . _ Sao ? Ngươi muốn tự đoán … hay là nghe ta đưa ra đáp án ? – ta cười thách thức nhìn hắn . _ Ta … kỳ thực , ta là không thể hiểu hết được những ý định quỷ quái của nàng . _ Ngươi đang thưởng thức hay đang chế nhạo ta đấy ? – Ta lườm hắn một cái khiến hắn giật mình rồi nhanh chóng cười giảng hòa . _ Ta … ta … _ Thôi . Không đùa ngươi nữa – Nàng xua tay , lắc đầu chu mỏ làm ra vẻ chán nản – Ta chỉ hỏi ý kiến ngươi một chuyện thôi . Nếu người tán thành thì ta mới hành động . Còn không thì … – một nụ cười gian trá _ Thì sao ? – Hắn thấy chột dạ . _ Thì vẫn hành động , thế thôi – Ta nhún vai làm ra vẻ chẳng có gì to tát , sự thật quá hiển nhiên . Hắn cứng họng cười khổ với nàng . Vậy hỏi ý kiến để làm gì ? _ Ta nói để người biết trước đặng không làm hỏng kế hoạch của ta thôi . Chứ cho ngươi mười cái lá gan , ngươi cũng chẳng dám từ chối . Đúng không tướng công ? – Ta cười nham nhở ánh mắt gian ác nhìn hắn , còn hắn thì nuốt vội ngụm nước bọt . _ Ta … ta … Nhất định là thế rồi . – Hắn cười khổ sở , mặt nhăn nhó đến cực độ . Ta lấy làm khoái chí với biểu tình này của hắn , cố nín tràng cười trong lòng , vẫn giọng điệu đe dọa ta hỏi . _ Về phủ … ta sẽ làm một số chuyện … làm tổn hại đến Chu nhi của ngươi . Hỏi trước xem , nơi này của ngươi – vừa nói ta vừa đưa ngón trỏ ấn ấn vào ngực hắn hỏi – có thấy xót không ? _ Nương tử ! – Hắn một lần nữa cười khổ với nàng , thực chẳng hay ho gì khi để nữ nhân ghen tuông . Hắn tự nghĩ , đùa gì cũng được . Đừng bao giờ chạm vào trái tim mỏng manh , yếu đuối của nữ nhân , làm các nàng ghen lên thì nam nhân là người khổ sở nhất thôi . ( cái suy luận này chỉ dành cho mấy caca sợ vợ như caca thôi . Quơ đũa cả nắm , kẻo bị ném đá nhá caca ! kaka ) . _ Nàng nói vậy thật oan cho ta . Ta nào có – Hắn nhanh chóng nắm lấy bàn tay nàng cười sủng nịnh nói lời thanh minh . _ Hảo ! Biết thế là tốt . Đừng để ta biết , tâm tư ngươi có điều khác . Nếu không … - cười gian ác - … đừng trách bổn cô nương làm cho ngươi thất truyền ( cái này là ta chế ra . Đúng nghĩa là tuyệt tử tuyệt tổn đó . Kaka ) _ Nương tử ! – Hắn nhăn nhó đến cực độ . Hắn biết nương tử hắn quỷ quái . Nhưng không ngờ đến nước này . _ Thôi ! Cũng không còn sớm ! Về CHƠI thôi ! – Nàng đã đứng dậy từ lúc nào , đưa tay ra định kéo hắn lên kèm theo nụ cười gian không thể nổi . Hắn ngậm ngùi đứng dậy nhưng trong lòng thầm than và cầu phúc cho người đang có mặt trong phủ vương gia đc bình an . Thế là hắn cùng nàng theo đường cũ trở về vương phủ . Hắn và nàng phải tạm ly khai đặng không làm người khác nghi ngờ . Nàng đường đường chính chính vào cổng trước , còn hắn thì theo con đường cũ đi vào mật thất để trở vào bên trong . CÙNG THỜI GIAN ĐÓ , Có một người đang làm loạn cả vương phủ lên . Chính là Ân Đồng . Ả lấy tư cách là trắc phi tương lai , chủ tử tương lai của phủ vương gia , dùng thái độ cao ngạo , kiêu căng hách dịch của mình , hết c.h.ửi gà mắng c.h.ó rồi hành hạ bọn gia nhân a hoàn trong phủ . Mọi người bị ả đem ra làm bao cát trút giận . Ả tức vì bị tên nam nhân lúc nãy không xem trọng lại còn tổn hại đến mình . Ả đã cho triệu tập hết gia nhân a hoàn ra ngoài sân để tìm tung tích của tên nam nhân lúc nãy . Tìm mãi không ra , và xem thái độ của mọi người trong phủ không hề hay biết , lại có vẻ không phục ả ( cho vàng ta cũng chẳng nghe ) , càng khiến ả như điên tiết lên ( sắp lên cơn đó mà ) , ra sức quát mắng , lại còn sai người đánh đập những kẻ khả nghi . Cả đám gia nhân a hoàn đều hết sức căm phẫn , tức giận nhưng phận nô tài , dù thế nào đi nữa , chủ tử đã trách phạt , há dám không tuân theo ? Mọi người chỉ còn biết cúi đầu , dáng vẻ khúm núm chốc chốc lại run lên khi từng tiếng roi vang lên phá tan bầu không khí nặng nề này . Ai nấy cũng mang trong lòng một tâm trạng là lo lắng và sợ hãi ,nhưng lại có chung một cảm nhận một suy nghĩ . Bọn họ thầm nghĩ , vương phi nương nương , trách phạt vụ tiểu Ý và tiểu Kha có hơi tàn nhẫn thật , nhưng trộm nghĩ , hai người bọn họ là sai trước nên mới chịu hậu quả như vậy . Ngoài vụ ấy ra , thì nương nương chưa bao giờ đụng chạm , giận chó mắng mèo ( caca lãnh hết rồi còn gì ) hay dùng thái độ khinh người hạ nhân như ả này . Thiết nghĩ , nương nương của họ cũng là hảo chủ tử , vẫn hơn ả này gấp trăm gấp ngàn lần . ( SN * nhảy mũi * ách xì … ách xì … *lầm bầm * : ai nói xấu ta thế nhở ? ) . Họ thầm than trời khi nghĩ đến cái ngày vị cô nương kia sẽ trở thành chủ tử của mình . Họ chỉ mong ngày ấy không bao giờ đến và bây giờ … Họ thầm mong nương nương quay trở về phủ mau chóng để họ thoát khỏi nanh vuốt của ả Ân Đồng này . Ân Đồng từ trên cao nhìn xuống thấy cả đám gia nhân đều có dáng vẻ sợ sệt , liền cảm thấy hài lòng , thỏa mãn . Có như thế chứ ? Biết sợ là tốt . Ả phải khiến đám người này nhất nhất nghe theo . Ả tự thưởng thành công của mình bằng một nụ cười đầy khoái trá ( ngu mà tỏ ra nguy hiểm ) . Một thanh âm vang lên khiến bầu không khí nặng nề trở nên dễ chịu hơn . Tiếng thở phào nhẹ nhõm của hàng tá con người làm nên một âm thanh kỳ lạ như trêu ngươi kẻ điên trên kia . _ Vương phi nương nương hồi phủ ! Ả trợn mắt khi nhìn thấy đám người này đang có vẻ mong ngóng người sắp xuất hiện càng thêm giận dữ , ra lệnh cho người đánh mạnh hơn kẻ đang chịu phạt . Dù gì đối với ả , chẳng có gì phải sợ cả . Nhìn dáng vẻ ung dung tự đắc của cô nương phía trên , bọn người hầu vừa thắp được tia hy vọng liền bị dập tắt đi nhanh chóng . Dù gì , lúc nãy , nương nương còn phải chịu nhún nhường trước ả , vậy thì còn hy vọng gì nữa . Đành cam chịu số phận nô tài , nô tỳ của mình thôi . Lại đồng loạt thở dài . Chẳng mấy chốc một thân lam y từ ngoài tiêu sái đến gần nhẹ nhàng thanh thoát ,dáng vẻ cao ngạo , khí chất hơn người , mặt ngẩng cao , khuôn mặt thanh tú hiện lên nét thâm trầm , khóe môi khẽ nhếch lên kèm theo ánh mắt lạnh lùng như băng khiến người nhìn không rét mà run . Nhìn qua sơ lược , kẻ đứng run người nằm chịu phạt , dáng vẻ đều rất đáng thương và tội nghiệp , còn kẻ phía trên đang dương dương tự đắc , ta cũng phần nào hiểu ra chuyện . Hảo ! Ta đi chưa đầy một buổi , đã thay mặt ta dạy dỗ bọn người hầu nữa à ? Liếc nhìn một góc sân . Thân ảnh nhỏ bé quen thuộc đang ôm mặt khóc thút thít . Là tiểu Vi . Nhìn xem … từ xa cũng có thể thấy hai má đang sưng đỏ cả lên còn in hằn những dấu tay chằng chịt lên nhau . Ả dám đánh người thân tín của ta . Thật khiến người ta … hảo tức giận mà. Dám diễu võ dương oai nơi của ta . Thực không biết cao thấp là gì ? Bàn tay nắm chặt thành nắm quyền , phát ra tiếng kêu rắc rắc nghe rợn cả người , đôi con ngươi long lên sòng sọc như muốn bay đến đem ả băm thành trăm mảnh . Thực ra , lúc nãy , ả liên tục hỏi tiểu Vi về chuyện hồi phủ của vương phi . Nhưng tiểu Vi trả lời không rõ khiến ả tức giận giáng không ít bạt tay vào má cô bé nên mới thành ra cơ sự này . Ân Đồng thấy biểu tình của Song Nhược có chút hài lòng . Ả cười nhạo báng , chỉ có thể cắn răng chịu đựng , có thể làm gì được ả chứ ? Ả lấy làm sảng khoái . Vương phi sao ? Ả phỉ nhổ cái vương hiệu đó . Chỉ có ả mới có đủ tư cách ngồi vào vị trí đó thôi . Cười ngạo nghễ . Cười sao ? Là đang nhạo báng bổn cung sao ? Muốn chơi ? Hảo ! Ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc đùa với lửa . Nét mặt ôn nhu nụ cười hiền hòa ta nói . _ Chu muội ! Muội đợi ta có lâu quá không ? À ! Muội đang chơi trò gì trông có vẻ vui vậy ? Ta đưa mắt nhìn khắp sân , ánh mắt cùng gương mặt lộ vẻ thích thú . Ân Đồng điểm chút kinh ngạc nhìn thẳng vào ta . Ta cười nhạt khi nhìn thấy biểu tình ấy . Còn đám người kia , dù không nuôi hy vọng nhưng nghe xong câu nói của nàng liền cảm thấy bất bình . Ai nấy cũng giận run cả người . Mau chóng trở lại dáng vẻ kiêu căng , kẻ cả của mình , ả cao giọng nói . _ Ta thiết nghĩ ngươi có hay chăng biết quản giáo hạ nhân , khi có kẻ cả gan mạo phạm đến ta ? Ta thay mặt ngươi hảo dạy dỗ bọn hạ nhân này . Không biết ta có làm gì sai chăng ? _ Hảo ! Hảo dạy dỗ ! Cũng đã lâu ta không được trông thấy cảnh náo nhiệt . Ta không có ý kiến . Nàng cứ việc tự nhiên ! _ Hảo ! Vậy thì … - Nụ cười nửa miệng của ả hàm ý mỉa mai vị vương phi trước mặt - … Đánh tiếp cho ta . _ KHOAN ĐÃ ! ! ! Một thanh âm lạnh lùng mang ý ra lệnh mạnh mẽ khiến người nghe bất giác sợ hãi . Ân Đồng quay về phía âm thanh vang lên . Không còn gương mặt nhu nhược với nụ cười hòa hảo nữa , mà thay vào đó là nét mặt , ánh mắt cả nụ cười đều lạnh lùng và tỏa ra sát khí đáng sợ . Ân Đồng trợn mắt nhìn kinh ngạc chưa thể lý giải điều gì đang xảy ra , mắt nhìn chăm chăm nữ nhân trước mặt . Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , ả cao giọng nói nhưng có chút lo lắng . _ Ý ngươi làm sao ? Đã đồng ý … định giở trò à ? _ Giở trò ??? – nhướn mày nhìn lên kẻ to gan kia , trừng mắt nhìn , ngữ điệu âm trầm nói như quát – NGƯƠI THỰC TO GAN ! DÁM NÓI CHUYỆN VỚI BỔN CUNG NHƯ THẾ ? NGƯỜI ĐÂU !!! _ Ngươi ! – Ân Đồng giật mình chỉ tay thẳng mặt ta mặt đỏ bừng _ CÁC NGƯƠI KHÔNG NGHE RÕ À ? BẮT Ả XUỐNG CHO TA ! Lời nói ra lệnh nhanh chóng được thực hiện , ả bị hai gia nhân giữ hai tay kéo xuống phía dưới . _ Ngươi … MAU BỎ TA RA . HẠ NHÂN TO GAN . DÁM BẮT TA . TIỆN NHÂN . DÁM CHO NGƯỜI BẮT TA HẢ ? TA SẼ KHÔNG THA CHO NGƯƠI . Bỏ mặc ngoài tai những lời của ả , ta nhẹ nhàng lên tiếng . _ Những người phía dưới mau đứng dậy cả đi . Mau chóng đem những người bị thương vào trong chữa trị . Những người còn lại lưu lại . Lời vừa nói ra liền có hiệu lực , chẳng mấy chốc cả đám đã dạt sang hai bên , để mình ả bị hai gia nhân giữ vai bắt quỳ xuống sân . Ả vùng vẫy hết sức , miệng không ngừng mắng ch,ửi , nhưng không có kết quả . Hình như hai người này có thâm thù đại hận cùng ả nên dùng hết sức ấn ả , không cho chống cự , còn dùng mắt trừng nhìn ả . _ LAM ƠI ! LAM ƠI ! Tiếng nói trong trẻo vang lên khiến cả đám người bất giác quay lại . Là hắn , đang nhìn dáo dát tìm kiếm “ Lam của hắn “ , ai ai cũng biết nên cũng chẳng quan tâm tiếp , mà mau chóng nhìn lại ả kia . Hình như ả tìm đc vị cứu tinh , liền hướng mắt vùng vẫy , hướng mắt về thân ảnh kia , miệng không ngừng buông lời ngon ngọt . _ Doanh caca ! Thiếp đang ở đây ! Chàng mau đến cứu thiếp ! Doanh caca ! ( trơ trẽn ) Đáp lại giọng nói yêu kiều đó , là thái độ hết sức vui mừng của hắn , nhưng lại dành cho kẻ cao cao tại thượng đang ngồi chễm chệ phía trên . _ Lam đây rồi ! Hắn nhào đến ôm chầm lấy ta , trong khi ả đang nước mắt nước mắt dài , miệng gọi tên không ngơi nghỉ . _ Doanh caca ! Mau bắt ả thả thiếp ra đi ! Chàng xem … bọn hạ nhân đang lăng nhục thiếp này . Doanh caca ! _ Lam ơi ! Tỷ tỷ kia làm sao mà nói năng hồ đồ thế nhỉ ? Ta có quen tỷ tỷ kia không ? – Hắn giả ngây ngô lay lay tay ta hỏi . Hắn cũng biết điều . Dám giúp đỡ ả giống như vụ của tiểu Ý thì chết với ta . _ Doanh nhi ngoan ! Ngồi đây , xem trò vui nga ~! _ Ân ! Ta mau chóng đứng dậy nhường chỗ cho hắn ngồi . Mặc dù tâm hắn không nỡ nhưng … một phần hành vi của Ân Đồng là không thể chấp nhận , một phần không thể làm thê tử giận … hắn đành ngồi yên xem kịch . Chỉ mong nàn cho ả một bài học vừa phải thôi . _ TIỆN NHÂN ! Ngươi mê hoặc vương gia , khiến chàng ấy không còn nhớ đến ta nữa . Hồ ly tinh . Chậm rãi bước xuống , nhìn ả cười âm trầm . _ Tiện nhân ? – Nhẹ đưa tay vuốt má ả - hồ ly tinh ? ? ? – Không nhanh cũng không chậm , tay cầm cằm ả nâng lên nhìn sâu vào mắt mình , ta trừng mắt nói – Ngươi vừa mắng bổn cung ? _ Đúng . Ta mắng ngươi đó . Tiện .. ư ..ư Tay ta siết chặt bóp mạnh cằm ả như thể muốn bóp nát nó đi . _ Thật hỗn xược . Thật chẳng biết quy củ là gì cả . Hảo ! Ta sẽ hảo dạy dỗ ngươi . – Hất mạnh cằm khiến ả muốn ngã sang một bên cũng may có tên gia nhân giữ lại . _ TIỆN NHÂN ! Ngươi dám ? Ta là con gái của tướng quân . Còn là người hoàng thượng ban hôn cho vương gia . Ngươi lấy tư cách gì hả ? CHÁT ! Một âm thanh chói tay vang lên khiến mọi người giật cả mình. Hành động của nàng là quá nhanh , nên không ai có thể nhìn ra kịp . Chỉ thấy là trên mặt ả Ân Đồng đã hiện lên năm dấu tay đỏ chót . Khóe môi còn có một vết máu nhỏ vương ra . Ả đau điếng , “ ***** điên cắn bậy “ , ả trừng mắt quát lên . _ TIỆN NHÂN ! NGƯƠI DÁM ? CHÁT ! Thêm một âm thanh vang lên . Nhưng dường như là to hơn lúc nãy . Chứng minh bằng việc ả suýt nữa ngã sóng xoài xuống đất rồi . _ Ngươi … CHÁT ! _ Ngươi … CHÁT ! CHÁT ! CHÁT ! CHÁT ! CHÁT ! CHÁT ! … Một trận mưa tát cứ liên tục va vào mặt ả ta . Nàng không mở miệng lấy nửa lời . Mỗi khi ả Ân Đồng mở miệng ra là y như rằng âm thanh tiếp theo là tiếng bạt tay nghe rát hết cả tai của nàng dành tặng ả . Tình trạng của ả lúc này hết sức thê thảm . Đầu tóc rũ rượi , ánh mắt đờ đẫn , hai má sưng phồng và đỏ bừng cả lên , lại còn miệng mồm nhễ nhại máu lẫn nước dãi ,hơi thở khó nhọc , nói không ra hơi chỉ thều thào được vài tiếng . Dáng vẻ của ả như chiều sắp ngất đến nơi . Mọi người tuy có giật mình , và sợ sệt nhưng lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng . Nói họ ác cũng không phải , nhưng thấy ả thê thảm như vậy , những tủi nhục lúc nãy cũng đc giải tỏa hết . Lúc này nàng mới thôi trò tra tấn này .Nâng cằm ả lên nhìn ả bằng ánh mắt khinh thường lẫn chút mỉa mai , nói lời cay độc . _ Đây là hình phạt cho việc ngươi không biết quy củ là gì . Nói cho ngươi được rõ ! Ngoài bổn cung ra , bất kỳ ai cũng không được phép dạy dỗ hay đụng vào người trong phủ vương gia này . Ngươi đã phạm vào điều tối kỵ này . Hình phạt này còn là quá nhẹ với ngươi . – Nàng trừng mắt nói tiếp – Ngoài ra , Biết điều thì khắc cốt ghi tâm những gì bổn cung sắp nói đây ! Bổn cung mặc xác ngươi là con của tướng quân hay được hoàng thượng chống đỡ … Lăng nhục bổn cung … dù là ai …. Chỉ có một con đường ….CHẾT – nàng nghiến răng rít qua từng kẽ răng nói lời đe dọa Hất mạnh cằm ả đi , lúc nãy không còn ai giữ nữa , nên ả ngã nhào xuống sân đất . Dáng vẻ đáng thương thê thảm tột cùng . Ả lẩm bầm nguyền rủa điều gì đó , rồi ngất đi ! Nàng nhìn thấy liền nở nụ cười lạnh . _ Mới đó đã ngất rồi sao ? Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu …. Ngươi đâu thể ngất như vậy ? Mất cả hứng … Ta sẽ TRỊ THƯƠNG cho ngươi rồi hảo dạy dỗ ngươi tiếp ! – Nói đoạn này , ta nhìn về hướng đám người hầu , chỉ đại một gia nhân truyền lệnh - Mang nước đến đây ! _ Tuân lệnh ! _ Còn ngươi ! – Ta chỉ tiếp một a hoàn trong đó ra lệnh tiếp – Mau lại đây ! _ Ân ! A hoàn này có vẻ sợ sệt từ chầm chậm bước lại gần . Ta phải hối thúc cô bé mới nhanh chóng bước nhanh lại nhưng lại bước chân run lên bần bật . Ta nói nhỏ vào tay a hoàn này . Lúc đầu cô bé ngạc nhiên mở tròn đôi mắt có vẻ sợ hãi ,người xung quanh cũng lấy làm thắc mắc . Nói xong cô bé mau chóng rời đi , ta cười thâm hiểm , quay người tiêu sái bước lên trên ngồi cùng nam nhân của ta . Ta tựa người vào ghế , dáng vẻ cao ngạo ung dung tự tại nhâm nhi tách trà Bách Hoa Xuân hảo hạn ngát hương . Chốc chốc lại liếc nhìn xuống thân ảnh đang nằm bẹp dí , chổng che trên sân kia , ánh mắt ta không khỏi mỉa mai với nụ cười nhếch môi . Đảo mắt nhìn xung quanh , những ánh mắt khác cũng đang chăm chú nhìn ả . Hình như trong đáy mắt của đám người phía dưới đều hiện lên tia cảm thương cho ả . Dù sao họ cũng là con người , bản tính lương thiện … nhìn người ta thê thảm mà không có cảm xúc … há là động vật máu lạnh ( đang mỉa mai tỷ đó ) … nhưng đó chỉ là cảm xúc nhất thời … Vì nghĩ đến … hậu quả ả phải gánh chịu vì những việc mình làm thì một chút thương cảm đó cũng mau chóng tan biến… thay vào đó là một niềm cảm động vui mừng vì nương nương của họ đã vì họ , vì những hạ nhân thấp hèn mà ra tay trừng phạt ả , một tiểu thư cao quý của bổn tướng quân Chu Tất . Một niềm kính trọng hiện lên nét mặt của tất cả mọi người ở đây . Họ nhìn nàng với ánh mắt hết sức ôn nhu và cực kỳ tôn sùng . Ta thầm cườii khi nhìn thấy thái độ của mọi người nơi đây . Chỉ một điều nhỏ nhoi , cũng khiến họ thay đổi nhanh đến như vậy . Tâm tình con người thật khó hiểu …. Chưa đầy một khắc , gia nhân mà nàng sai đi lấy nước đã quay trở lại cùng với a hoàn lúc nãy . Họ mau chóng đặt những thứ mình mang vào xuống sân . Ta cười nhạt rồi lạnh giọng nói . _ Hất nước cho ả tỉnh !- Ta chỉ vào gia nhân lấy nước lúc nãy . Mệnh lệnh vừa truyền ra , gia nhân đó liền cầm nguyên chậu nước , đổ ào vào người đang nằm co ro dưới sân kia . Nước vào chạm người, ả liền có biểu hiện . Thân người nhúng nhích , cựa quậy , từ từ mở dần mắt rồi ho khan mấy tiếng . Thân ả bây giờ ướt sũng , tóc bết vào cả mặt . Ả trông đã thê thảm nay càng thê thảm gấp bội . Nhưng người ta thường nói “ giang sơn dễ đổi , bản tính khó dời “ . Biểu hiện bằng việc , vừa mới tỉnh lại , ả đã quên đi cả tình cảnh thê thảm của mình ,ả liền men theo hơi sức yếu đuối của mình ngồi dậy nhưng lại hùng hổ miệng mồm quát lớn . _ LÀ TÊN NÀO ĐỔ NƯỚC VÀO NGƯỜI TA HẢ ? TA SẼ CHO NGƯƠI BIẾT TAY ! LÀ TÊN NÀO ? Tiếng của ả làm không ít người giật mình ,không dám mở miệng . _ Là ta ! ả trừng mắt nhìn lên trên liền nhìn thấy nụ cười hết sức mỉa mai của ta dành cho ả . Ả nghiến răng bặm môi trợn mắt, đưa tay chỉ thẳng về phía trước , nói như quát . _ Tiện nhân ! Ngươi phải trả giá về những việc này . Ta sẽ không tha cho ngươi ! Nhớ đó . _ Vậy sao ? – Ta nhướn mày hỏi lại , ý đầy châm chọc – Ta không nghĩ sau trận đòn lúc nãy , mà ngươi vẫn còn miệng mồm như thế ! – Không nhanh cũng không chậm , ta đứng dậy rồi từ từ bước xuống , ánh mắt hững hờ nhìn ả , khuôn miệng luôn thường trực nụ cười nửa miệng . Nhấc nhẹ bàn tay mình lên nhìn ngắm ta khẽ chau mày nói .- Phải chăng bàn tay này là quá nhỏ nhắn …- Lúc nãy ta đã cầm chặt cằm ả tay ,mặc cho ả cựa quậy , ta trừng mắt nói tiếp -… không đủ để dạy dỗ ngươi ? ĐỂ NGƯƠI BIẾT THẾ NÀO LÀ TÔN KÍNH NGƯỜI KHÁC HẢ ? – Ta nghiến răng toàn bộ tức giận trút vào chiếc cằm nhỏ nhắn của ả , khiến ả đau điếng hai mắt long lên sòng sọc mím chặt hai môi lại .- Người đâu ? _ Có nô tài . _ Mang những thứ ta cần lại đây ! _ Ân ! _ TIỆN NHÂN ! NGƯƠI MUỐN LÀM GÌ ? Lúc này ta đã bỏ cằm ả ra nên ả tranh mắng c.h.ửi ta tiếp . Ta chỉ cười nhạt nhìn những thứ mình cần đang nằm gọn trên bàn tay của mình . Cầm thìa khoáy khoáy đều hỗn hợp,ta tỏ ra sáng khoái nói . _ Muội muội . Nhìn xem , đây là thuốc trị thương ta hảo đích thân sai người chuẩn bị cho muội đấy ! Mau chóng muội sẽ trở nên xinh đẹp như cũ thôi . Nào ! Để ta giúp muội thoa lên mặt nào !(ta tự chế , không bík có đúng ko ) _ Không cần . Tránh khỏi người ta . Tiện nhân ! Ả ra sức lắc đầu khiến ta khó khăn cho việc “ trị thương “ của mình . Trừng mắt nhìn lên hai tên gia nhân . Hiểu ngay ý ta , hai tên này giữ chặt lấy đầu ả khiến ả không thể cựa quậy được nữa . Ả trừng mắt nhìn tiếp tục c.hửi mắng . _ Tiện nhân ! _ Tiện nhân ? – Ta cười nhạt rồi trét hỗn hợp lên mặt ả . AAAAAAAAAA Một thanh âm hết sức chói tai vang lên khiến mọi người giật cả mình . Ta vẫn bình thản làm tiếp công việc của mình . _ RÁT QUÁ … ĐAU QUÁ …NGỨA QUÁ … TIỆN NHÂN … RÁT QUÁ . Khựng tay lại nhìn ả , ta cười nhếch mép nói . _ Muội muội ngoan của ta ! Thuốc đắng dã tật . Phải rát … phải đau… phải đau một tí … mới lành được chứ ? Muội ráng chịu xíu nha ! Nói xong ta tiếp tục công việc của mình . Ả tiếp tục mắng trong khi mặt ả nhăn nhúm , tỏ ra đau đớn khôn cùng và lại còn nhúng nhích mặt liên tục như chiều rất ngứa ngáy . Nếu như khuôn mặt bị tát ban nãy đã bớt đi phần nào sưng và đỏ thì bây giờ … sau khi bôi lên thứ thuốc của nàng … mặt ả đã sưng đỏ cả lên lại còn hằn lên lại những dấu tát lúc nãy . Và Dừng tay lại khi ả đã không còn hơi sức lên tiếng nữa, ta cho người buông ả ra . Vừa được thả ra , ả mau chóng đưa tay gãi lấy gãi để khuôn mặt của mình . Nhưng càng đụng vào càng đau , càng làm biến dạng khuôn mặt . ta hảo quan tâm hỏi . _ Muội không sao chứ ? Ả trừng mắt nhìn ta nói không nên lời . _ T..I..Ệ..N… N…H…Â…N…N…G…Ư..Ơ…I …Đ…Ã….L…À…M…G…Ì…TA…? _ Một chén nước mắm hòa với MỘT ÍT ớt … MỘT ÍT tiêu … MỘT ÍT tỏi ….MỘT ÍT muối … thêm MỘT ÍT chanh … và có thêm một tí vỏ khoai môn .- Ta trả lời thành thực dáng vẻ ngây thơ vô tội rồi tròn mắt hỏi lại ả - Thuốc ta bào chế , muội có thấy hảo không ? Lời ta vừa dứt liền ra tiếng ồ lên đồng loạt còn thêm vài tiếng cười khúc khích . Nghe tiếng cười ả thêm điên tiết , trừng mắt về phía ta quát lớn . _ TIỆN NHÂN ! Ả nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống rồi lao vào ta như muốn xé ta ra làm trăm mảnh vậy . Ta cũng mau chóng lùi bước , rồi nhanh tay bẻ tay ả khóa trụ từ đằng sau . Ả đau điếng la lên chói tai rồi cũng bị ta đẩy ra , chúi nhũi ra phía trước , mặt tiếp đất an toàn . Chưa để ả kịp phản ứng , ta đã bước đến từ đằng sau nắm tóc ả giựt ngược ra đằng sau , ta đay nghiến nói tiếp . _ Bổn cung nói ngươi có hay không lỗ tai nên nghe không rõ ? Bổn cung nhắc lại một lần nữa . LĂNG NHỤC BỔN CUNG … CHỈ CÓ CON ĐƯỜNG CHẾT ! Bỏ tóc ả ra một cách thật mạnh bạo khiến ả lần nữa đập đầu vào đất , trên trán bắt đầu chảy máu . Nhìn dáng vẻ thảm hại của ả khiến ta như dịu đi chút tức giận trong lòng. Nhưng như thế là chưa đủ với những gì ả làm . Sỉ nhục đến ta chỉ có thể gánh lấy hậu quả nặng nề nhất . Nhưng lúc vô tình trông thấy ánh mắt của Thiên Doanh nhìn ta ,như muốn nói “ Nương tử ! Đừng làm quá , kẻo tiểu nhân đắc ý ! “ . Ánh mắt của hắn khiến ta như bừng tỉnh . Thực ra … Ta cũng chẳng muốn trừng trị ả làm gì ? Như thế chẳng lợi lộc gì cho ta lại còn gây thù chuốc oán với Chu tướng quân và nhiều người khác nữa . Quan trọng nhất là tên Kỳ Lân sẽ là ngư ông đắc lợi . Không thể được …Nội những việc lúc nãy , ta đã phải suy nghĩ cách để giải trình cùng lão phụ thân của ả rồi . Nhưng …Nếu để nhẹ nhàng như thế thì … Hảo công bằng với ta ? …Không thể được …. Chạm đến lòng tự tôn của ta thì … Không thể dễ dàng bỏ qua như thế … Bất quá … Ta sẽ không để ả xảy ra chuyện là được chứ gì ? Thầm cười nham hiểm , ánh mắt đáng sợ nhìn về phía thân ảnh đáng thương kia . Lăng nhục đến ta ? Không xem trọng hạ nhân ? Hảo ! Ta sẽ để ngươi biết thế nào là cảm giác bị lăng nhục ? Thử xem … Một chút suy tư của ta nhanh chóng bị cắt ngang bởi vì tiếng ****** mắng của ả vang vang bên tai . Thật quá quắt ! Đến nước này còn chưa biết hối cải là gì ? Ta trừng mắt nhìn về phía ả , hét lớn ! _ CÂM MIỆNG LẠI CHO BỔN CUNG ! _ TIỆN NHÂN ! - Ả gân cổ lên mắng tiếp - TA KHÔNG CÂM MIỆNG ,NGƯƠI LÀM GÌ TA ? _ Làm gì ngươi à ? Hảo ? Hỏi rất hay ! – Ta cười nhạt nói – Người đâu ? Mau dùng vải nhét vào miệng ả ! _ NGƯƠI …- ả chưa kịp nói hết thì liền bị một tên gia nhân nhét vải đầy miệng ,người đã bị trói chặt lại khiến ả không thể lấy vải ra , chỉ biết trợn mắt tròng trắng nổi cả những vệt đỏ , nhìn ta đe dọa , miệng phát ra những thứ âm thanh ư ư … _ Im lặng có tốt hơn không ? – ta cười nhạt lời nói như tâm tình - Ngươi có biết vì sao , bổn cung không một đao cấp ngươi cho Âm Tào Địa Phủ không ? Ngươi nghĩ bổn cung có dám không ? Ta chép miệng nói tiếp , mặc cho ả vẫn trợn mắt nhìn nhưng trong đáy mắt lại ẩn lên tia sợ hãi tột cùng . Dù gì từ nãy đến giờ , nàng chỉ hành hạ ả , ả vẫn cảm thấy tính mạng để bảo toàn nên mặc sức mắng nàng . Nhưng nghe đến điều này , khiến ả không ghét mà run . Còn mạng là còn có thể quay lại trả thù . Nhưng … _ Nhưng bổn cung thiết nghĩ . Nếu làm như vậy có phải là hảo cho ngươi có không ? Nếu như con mèo trong trò mèo vờn chuột lại chỉ cần chỉ cần một nhát là có thể khiến con chuột thành bữa ăn của mình .… Như thế thì thật là chán nản . Phải từ từ hành hạ … đến khi ăn mới có hảo cảm giác sảng khoái . Ngươi hiểu ý ta chứ ? Con chuột cống hôi hám xấu xí kia ! ả vẫn trợn mặt ú ớ trong khi họng đầy vải lại còn vùng vẫy phản kháng . Ta bình thản nói tiếp , nửa mỉa mai nửa đe dọa . _ Bổn cung nói … Một con mèo thông minh sẽ không bao giờ ăn một con chuột như ngươi . Nhưng … Hành hạ lại là một hảo ý kiến . – Ta cười lạnh , đôi mi khẽ híp lại che đi đôi mắt đang ẩn lên nét đáng sợ . – Người đâu ? Mang roi và gọi cả những người bị thương lúc nãy ra hết đây ! _ Ân ! Người ả run lên khi nghe lời ta nói . Hai mắt hiện lên tia hoang mang lo sợ , đầu lắc liên tục , miệng phát ra những tiếng ú ớ , mắt nhìn lên phía trên tìm ứng cứu . Nhưng thê thảm . Người mà ả đang hy vọng lại tỏ ra vô tư ăn điểm tâm thưởng trà ,nét mặt hớn hở không để ý đến khuôn mặt đáng thương của ả . ( có cho vàng , caca cũng chẳng dám lên tiếng . kaka ) Chừng nửa khắc , một đám người dáng vẻ trông mệt mỏi , từ từ tiến vào sân .Đứng trước mặt ta cung kính. _ NÔ TÀI / NÔ TÌ ! THAM KIẾN NƯƠNG NƯƠNG ! – bọn họ đồng thanh nói . _ Đứng dậy cả đi ! _ ĐA TẠ NƯƠNG NƯƠNG ! Sau đó , bọn họ dạt qua hai bên đứng cạnh những người hầu cũ, cúi đầu chờ đợi . Và một trong số đó đã dâng roi lên trên . Cầm roi trên tay , ta đánh vào không khí vài cái . Âm thanh vút vút nghe thật chói tay và lạnh cả người . Roi này chuyên đánh kẻ tiểu nhân do hoàng đế những triều đại trước để lại . Nguyên liệu làm thành chiếc roi này là như thế nào , đến nay thì vẫn chưa có ai tìm ra được . Chỉ biết là dù là cái quất nhẹ vào người cũng khiến đau thấu tận xương tủy . Ta chậm rãi đi vòng quanh người ả , nở nụ cười lạnh đến buốt người , lạnh giọng nói . _ Hôm nay . Xem như diễm phúc cho ngươi được thưởng thức vậy gia bảo này . Để ngươi không chịu ủy khuất . Bổn cung sẽ cho ngươi hay nguyên do vì sao lại đánh ngươi . Những cái tát lúc nãy là dạy dỗ ngươi phải biết tôn trọng bổn cung , tôn trọng những người trong phủ vương gia này , dù chỉ là một hạ nhân . Còn … VÚT ! Vừa dứt lời , roi từ trên cao đã quất vào người ả . Mọi người giật mình rồi run lên . Vì bị nhét vải đầy họng nên ả không thể kêu lên . Người ả cũng run lên , mặt biến sắc , gân xanh nổi cả lên ánh mắt long lên sòng sọc . _ Đây là cây roi đầu tiên và cuối cùng cho việc ngày hôm nay . Bổn cung nói rõ cho ngươi nhớ . Hạng người mặt dày như ngươi , ngày trước dám chê bai bổn vương gia . Nay giở thói điêu ngoa muốn trở thành trắc phi à ? Một lần nữa . Khắc cốt ghi tâm câu này . Bổn cung còn ở đây , thì dù đến làm a hoàn thì ngươi cũng không có cơ hội được bước chân vào phủ vương gia nửa bước . Nghe rõ chưa ? Dù đau điếng nhưng ả thấy không phục , giương mắt ra ú ớ tiếp . _ Muốn đem hoàng thượng ra hù bổn cung à ? BỔN CUNG NÓI ĐƯỢC THÌ LÀM ĐƯỢC ! Ta trừng mắt nhìn ả như thách thức, như đe dọa như khẳng định với ả , những lời ta nói là mệnh lệnh là điều không thay đổi , khiến ả run lên bần bật , nước mắt tuôn như mưa . Ta trở lại dáng vẻ cao quý , ngẩng cao đầu từ từ bước lên trên . Khi đã yên vị , ta đảo mắt nhìn một lượt rồi nói dõng dạc xuống . _ Các ngươi nghe rõ đây ! Bổn cung biết các ngươi thấy cách hành xử của ta là tàn nhẫn , không có tính người … Bổn cung cũng chẳng mong các ngươi thông cảm . Nhưng hãy nhớ rằng . Nhân sinh quan của bổn cung rất rõ ràng .Người làm ta một , ta trả người mười . Vì thế … sau này …tốt nhất đừng để bổn cung phát hiện có người làm điều gian dối hay định tổn hại đến những người trong phủ này . Nếu không , đó … – ta chỉ thẳng về phía ả đang đau đớn khóc kia - …sẽ là hình phạt nhẹ nhất . Lời ta nói ra như phán quan , khiến ai nấy cũng bất giác run sợ . Không biết đây là điều đáng mừng hay là niềm đe dọa ?Ai cũng thầm than trong lòng . Nói đến đây , ta nhìn một lượt từng con người rồi nở nụ cười hiền ,ôn nhu nói . _ Các ngươi đừng cảm thấy lo lắng sợ sệt . Chỉ cần làm tốt bổn phận của mình . Bổn cung hứa , sẽ không bạc đãi bất cứ một ai . _ NÔ TÀI / NÔ TÌ XIN NGHE THEO LỆNH CỦA NƯƠNG NƯƠNG ! _ Hảo ! Vậy hôm nay , bổn cung sẽ làm một việc cho các ngươi . Bổn cung sẽ chủ trì công đạo cho tất cả những người bị hại . Những ai lúc nãy bị ả hành hạ mau đứng ra hết đây ! Một chút rụt rè , ngần ngừng , cả đám họ nhìn nhau hỏi ý kiến nhau có nên bước ra hay không . Ta phải nói đến lần thứ hai với ngữ điệu không mấy thiện cảm lắm mới khiến họ líu ríu bước ra . Chừng hơn vài chục người . _ Hảo ! Những người bên dưới nghe kỹ đây ! Những ai bị ả sỉ nhục thì bổn cung cho phép nhổ nước bọt vào người ả . Còn ai bị ả sai đánh đập hành hạ thì có quyền hành xử như thế ! Nếu ai không dám hay không chấp hành mệnh lệnh của bổn cung thì chính tay bổn cung sẽ xử phạt kẻ đó . Nghe rõ chưa ? _ NÔ TÀI / NÔ TÌ NGHE RÕ . _ Hảo ! Mau chóng thực hiện . Một chút suy nghĩ và một chút lo lắng , không dám khiến họ cứ đùn đẩy lẫn nhau khiến ta không khỏi khó chịu . Lên tiếng nhắc nhở mới có người can đảm lên làm đầu tiên . Một cái tát . Rồi một người nhổ nước bọt vào người ả . Rồi hai người , ba người , bốn người … lần lượt tất thảy đều thực hiện nhiệm vụ của mình . Ta ngồi bên trên nhìn xuống , ánh mắt ả nhìn ta đau thương hận thù khiến ta cảm thấy hài lòng . Dĩ độc trị độc . Phải trong cảm giác bị sỉ nhục mới biết thế nào là quá đáng . Hình như không chịu được cú sốc , ả liền ngã lăn ra xỉu , sau khi người cuối cùng thực hiện xong nhiệm vụ ( xỉu cũng ngu nữa là sao ? xỉu trc hổng xỉu .kaka . ta cố tình đó .xỉu trc thì tội mấy người sau ) . Mọi người hốt hoảng kêu lên . Ta không chậm cũng không nhanh , đứng dậy nói . _ Mọi người yên tâm ! Mọi việc sẽ do bổn cung chịu trách nhiệm . Bây giờ … Các ngươi có thể lui về làm việc đc rồi . – Nói xong đoạn này , ta quay sang nói – Hy Bối _ Có nô tài . _ Cho người đem ả trả về phủ tướng quân . _ Nương nương ! Chuyện này ! – Lão Hy Bối có vẻ lo lắng ngại ngừng . Trả về như thế này lão biết giải thích thế nào với tướng quân đây ? _ Yên tâm ! Ông chỉ cần trả ả về . Bảo với tướng quân , mọi chuyện cứ tìm ta sẽ có sự giải thích thỏa đáng . _ Nô tài hiểu . Nô tài xin được phép cáo lui . Nhìn theo dáng lão Hy Bối cùng vài người hộ tống ả đi khuất dạng , ta bất giác thở dài . Phạt ả cho thỏa cơn giận . Nhưng phải đối đầu với cả đống chuyện . Thật chán . Xoay ra kẻ ngồi chơi xơi nước nãy giờ , ta lườm một cái , rồi đưa tay ra nói . _ Có về không thì bảo ? _ Ân ! – Nụ cười tươi rói – Ta về thôi Lam ơi ! Ta cười hiền . Cũng may bên ta vẫn luôn có một nam nhân , luôn yêu thương , luôn ủng hộ ta mọi chuyện , mọi việc ta làm . Cũng may là ta có hắn .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang