[Dịch]Vương Gia Khờ Dại! - Sưu tầm

Chương 35 : Thi tài

Người đăng: 

Ngày đăng: 19:45 14-06-2018

Trong đại điện . Về đến Nghi Lệ Xuân , Thiên Doanh kéo ta vào phòng . _ Nương tử ! Nàng đang làm gì ??? Hắn nhăn nhó nhìn ta nói một cách khổ sở . Ta chậm rãi đi đến giường , thờ ơ nói như ko liên quan đến mình . _ Làm vậy là làm sao ? Chẳng phải ngươi kêu ta tự giải quyết sao ? Ta giải quyết vậy là quá tuyệt rồi còn gì . Vả lại ta cũng mún ngươi đường đường chính chính tự tay hạ tên Hán Kỳ Lân . Chiện còn lại dựa vào ngươi cả thôi . Thôi . Ngươi ở đó chơi đi nga! Ta đi ngủ đây ! - Ta ngáp dài mệt mỏi lên giường để tìm lão Chu đánh cờ _ Ngủ ? Hắn kinh ngạc há hốc ra nhìn nàng đang từ từ nằm xuống giường , bước vội đến gần bên hỏi lại . _ Nàng ngủ thật à ? ? Nương tử ! Trời sáng chưa bao lâu mà . _ Ta bík . Nhưng tên Hán Kỳ Lân kia phá giấc ngủ của ta khiến giờ hai mắt đang biểu tình đây . Thật là bùn ngủ lắm nga! Ngươi nhớ , đừng có mà làm phiền ta đấy ! Nếu ko … - Nàng trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo – … chết với ta . Nói xong nàng mặc kệ hắn làm gì , nàng khép hàng mi từ từ đi vào giấc ngủ . Chẳng mấy chốc nàng đã chìm vào giấc ngủ , nét mặt hiền hòa , hơi thở đều đều . Hắn cười khổ , nhẹ nhàng hôn lên vầng trán kia rồi tiêu sái rời khỏi phòng . Ba ngày sau ,( đi nhanh cho tr nó đỡ dài dòng ) Khi trời vừa hửng nắng thì đã thấy nhát bóng của tiểu Ân Tử có mặt tại phủ vương gia . Tiểu Ân Tử đc lệnh đến đón hai vị chủ tử trong phủ vào cung . Nàng cùng Thiên Doanh đc thông báo nên cũng mau chóng rời khỏi phủ theo chân tiểu Ân Tử vào cung diện kiến .Những ngày qua , mặc cho Thiên Doanh làm hết mọi cách cũng ko thể khiến nàng nói ra mình đang mún làm gì . Nàng chỉ cười trừ rồi nói một câu “ Hum ấy sẽ bík ! “ . Hắn cũng chán nản ko mún hỏi thêm nữa , trong lòng chỉ thầm mong nàng đừng làm gì quá đáng là đc . ĐẠI ĐIỆN , Giữa giờ Thìn ( khoảng 8h sáng nga ~!) , Một thân long bào hình rồng oai vệ ngồi ngạo nghễ trên long ngai ,thần thái tự tin có phần lạnh lùng ánh mắt nhìn bao quát khắp đại điện . Phía bên dưới là các quan đại thần đang đứng hai bên , xếp thành bốn hàng theo chức vị từ thấp đến cao theo chiều từ dưới lên . Theo quy định của Hán Long quốc , quan phục của các quan sẽ theo chức vị của họ mà phân màu . Từ quan cửu phẩm đến quan tứ phẩm , quan phục sẽ là màu tím ,tùy theo chức vị , chức vị càng cao thì quan phục sẽ có màu càng nhạt dần . Những chức vị cao hơn quan tứ phẩm thì quan phục sẽ có màu sắc khác , như , quan tam phẩm quan phục là màu đỏ sẫm , quan nhị phẩm là màu đỏ hồng. Quan nhất phẩm là màu đỏ tươi . Đứng đầu các quan là tể tướng với sắc phục màu đen huyền . ( cái nì là ta bịa ra nga~!) . Ngoài ra các quan võ sẽ mặc võ phục để chầu . _ Hôm nay ! Ta có một chiện muốn thông báo cho chúng khanh gia biết . Ta sắp lập hoàng hậu . Hán Kỳ Lân chậm rãi lên tiếng ngữ khí lạnh lùng , kiên định . Khi lời nói của Kỳ Lân vừa dứt , phía bên dưới đã bắt đầu ồn ào . Dường như tất cả những người có mặt trong triều lúc này đều kinh ngạc với tin này . Tiếng xì xầm bàn tán từ bên dưới liên tục phát ra . Hán Kỳ Lân tựa người hẳn vào long ngai , nét mặt khá trầm tư , nét ngài khẽ chau chau lại có ý ko hài lòng với những lời xì xào bên dưới . Tất cả dường như có quá nhiều điều muốn nói , có nhiều ý kiến nhưng ko ai dám mở miệng trình bày . Vì bọn họ hiểu rõ tính của hoàng đế , một khi đã quyết thì khó lòng mà lay chuyển , nếu mún lay chuyển trừ phi … dâng thủ cấp lên cho Hán Kỳ Lân làm vật chứng minh . Hoặc có chăng cũng chỉ trông chờ hai người lên tiếng giùm thôi . Một là tướng quân Chu Tất , một người tài nghệ phi phàm , tính tình khảng khái , cương trực , luôn lên tiếng khi gặp chuyện bất bình hay những điều hoàng đế làm ko đúng . Là người luôn khiến Hán Kỳ Lân nhiều lúc tức tối nói ko nên lời , nhưng dù vậy hắn chưa bao giờ có ý định làm hại đến tướng quân Chu Tất . Vì dù sao đây cũng là một tướng giỏi , trong tay lại nắm đại binh , mất đi chỉ có thiệt cho hắn chứ chẳng hay ho gì , nên hắn tạm lưu lại . Nhưng ko vì thế mà hắn mún để yên cho Chu Tất ,ắt hẳn sẽ có lúc Hán Kỳ Lân sẽ để Chu Tất phải hối hận vì đã chống lại hắn . Cũng may Chu tướng quân đang bận công vụ nơi biên ải , nên tạm thời vắng mặt ở kinh thành . Nên Hán Kỳ Lân cũng bớt đi một người chống đối ý kiến của mình . Cũng vì thế mà các quan đại thần cũng mất đi một người lên tiếng hộ . Bây giờ bọn họ đang im lặng hồi hộp chờ đợi người đang có mặt trong triều cũng là người có uy quyền nhất trong các quan . Là tể tướng Lam Long . Lúc này , tể tướng mới chậm rãi bước ra , cung kính trước Hán Kỳ Lân . _ Hoàng thượng ! Qủa là một tin khiến người ta kinh hỉ . Nhưng cho thần đc mạo muội hỏi . _ Cứ hỏi . Hán Kỳ Lân lúc này mới ngồi thẳng dậy , ánh mắt nhìn xuống dưới cười nửa miệng . _ Ân ! Ko biết người hoàng thượng muốn lập làm hoàng hậu là ai ? _ Chiện này …. – Kỳ Lân cười nhạt rồi nói như thật như đùa khiến người ta phải suy nghĩ - … Người đó tể tướng cũng biết đấy . _ Thần biết ??? – tể tướng thoáng giật mình nhìn lên liền thấy nét cười tựa ko cười của Kỳ Lân , một cỗ lo lắng liền xâm chiếm lấy tâm trí của tể tướng – Hoàng thượng .Nếu đúng như hoàng thượng nói thì thần cảm thấy thật diễm phúc vì đc biết đến hoàng hậu . _ Hảo ! Hay cho câu thật diễm phúc của tể tướng . Sẽ sớm gặp thôi . Nhưng trước khi ta cho chúng khách gia biết nàng là ai , thì … - Kỳ Lân cười lạnh nhìn xuống nói như ra lệnh . – Hãy cùng chứng kiến một cuộc thi . _ Hoàng thượng muốn nói điều gì ạ ? – tể tướng hỏi . Tể tướng vừa dứt lời thì bên ngoài tiếng của tiểu Ân Tử vang vào lanh lảnh : _ Vương gia , vương phi diện kiến . _ Vương gia sao ? Sao ngài ấy lại đến đây nhỉ ? _ Sao vương phi được đến đây diện kiến ? Thật kỳ lạ . _ Đúng . Đúng . Tại sao đang thượng triều , hai người kia lại có mặt ? Bla … bla… bla … Cứ như thế các câu bàn tán xì xào liên tục đc phát ra từ các vị quan đại thần quyền cao chức trọng kia .Thật là y như cái chợ trời . Hán Kỳ Lân khẽ chau mày khó chịu , tể tướng nhìn thấy hết biểu tình của Kỳ Lân liền hiểu ra tạm thời ko nên lên tiếng liền ra hiệu cho tất cả mọi người giữ im lặng . Một không gian đầy âm thanh liền bị thay thế cho một không gian yên tĩnh trang nghiêm đến mức đáng sợ . Tất cả ánh mắt đều tập trung về hướng ra vào cửa đại điện , trông chờ . Hai thân ảnh tiêu sái bước vào . Một thân trường bào màu bạch hòa cùng mái tóc màu nâu sánh vai cùng một thân nữ vận y phục màu hồng phấn tạo nên nét thanh cao tao nhã cũng ko kém phần cao sang quý phái . Hai người bọn họ đều sở hữu những nét đẹp tuyệt mỹ khi đứng cạnh bên nhau lại càng thêm phần hoàn hảo khiến ai nhìn thấy đều cũng phải trầm trồ si mê . ( ta ko giỏi miêu tả nên miễn cho ta nhá ) _ Vương phi Lam Song Nhược cùng vương gia tham kiến hoàng thượng . Hoàng thượng vạn tuế . Vạn tuế ! Vạn vạn tuế . _ Chào đại ca ca ! _ Hoàng đệ và hoàng muội bình thân ! _ Đa ta hoàng thượng . Ta thay mặt Thiên Doanh cung kính với Kỳ Lân , còn hắn thì vô tư hồn nhiên chào hoàng đế một nước là đại ca ca . Lúc ngước lên ta liền bắt gặp ánh mắt hài lòng có phần phấn khởi của Hán Kỳ Lân nhìn mình , ta cũng nhẹ đáp lại bằng một nụ cười nhạt ,và ta cũng phát hiện đang có hàng trăm con mắt đang chĩa thẳng vào ta và Thiên Doanh ko thèm chớp . Ta còn chưa biết phải làm thế nào thì lúc này lão già tể tướng lên tiếng . _ Hoàng thượng ! Nữ nhân vào đại điện là một điều cấm kỵ của Hán Long quốc chúng ta từ ngàn đời . Việc vương phi bước vào đây thật là một điều bất kính . Hoàng thượng hãy triệu kiến vương phi nơi khác . Mong hoàng thượng suy xét . _ HOÀNG THƯỢNG SUY XÉT ! ! ! Tiếp lời của lão già là cả đám người đồng hô đồng nói , đồng lun cả động tác với lão quỳ gối cúi đầu về hướng Kỳ Lân . Thật ra mà nói , ta chưa hề nghe qua cái điều luật vô lý như vậy . Tình thế này quá bất ngờ khiến ta ko kịp phản ứng làm sao ,nhìn lên Thiên Doanh tròn mắt ngạc nhiên , hắn vẫn vẻ mặt hồn nhiên nhưng cái nắm tay thật chặt khiến ta thêm vững tâm hơn . _ Chúng khanh gia ! Các ngươi là đang làm khó ta chăng ? _ CHÚNG THẦN KO DÁM ! – các quan đồng thanh nói . _ Hay cho câu ko dám của các ngươi . VẬY TẠI SAO VẪN CHƯA ĐỨNG LÊN ??? MÚN TA MỜI SAO ? Kỳ Lân ôn nhu nói nhưng ngữ điệu lạnh lùng hàm ý trách phạt khiến bọn quan thần nhìn nhau sợ sệt ko bik làm thế nào cho phải , tất cả dồn mắt về phía tể tướng chờ đợi . Tể tướng Lam Long bík tất cả , tình thế tiến thoái lưỡng nan chẳng bík nên tiếp tục quỳ hay đứng lên . Làm phẫn nộ long nhan hay làm mất mặt chính mình , cả hai điều này đều làm cho lão khó nghĩ khôn cùng . Cũng chính lúc này , một thanh âm trong trẻo cất tiếng : _ Hoàng thượng ! Nếu như các quan đại thần đã ko hài lòng vì xuất hiện của ta thì xin phép hoàng thượng cho ta đc cáo lui . Ta nhẹ nhàng cất tiếng ngữ điệu bình thản nhưng lại dùng nét mặt thờ ơ , hàng mày khẽ nhíu lại ko hài lòng nhìn Kỳ Lân tỏ ý kiến để hắn biết mà liệu cơm gắp mắm . _ Ko cần . Ta ko tin có kẻ nào dám làm trái ý ta . Đúng ko tể tướng ? Hán Kỳ Lân lời nói như thật như đùa nhưng ngữ điệu lại hết sức khó chịu nhìn thẳng thân ảnh đang quỳ dưới kia . Tể tướng biết ko thể làm khó đc hoàng thượng bèn nhúng nhường cung kính . _ Thần bík tội . _ CHÚNG THẦN BÍK TỘI . – Cả đám quan đồng thanh theo ý của tể tướng . _ Mau đứng dậy cả đi ! – Hán Kỳ Lân phất tay áo , nét mặt bình thản lại nhìn về nơi khác.Cả đám người mới từ từ đứng dậy nhìn qua nét mặt có vẻ ko phục , ai nấy cũng cúi gầm mặt cau có. Lúc này ta mới lên tiếng nửa mỉa mai nửa châm chọc . _ Hoàng thượng ! Hình như bá quan văn võ chỉ nghe theo mỗi lời của tể tướng thì phải ? _ Tiện nhân to gan . Đã làm ô uế nơi tôn nghiêm này , còn dám mở miệng xấc láo với hoàng thượng . Thật ko xem ai ra gì . – Lão già trừng mắt nhìn ta còn giơ nanh vuốt như thể đang dọa ta . Ta cười nhạt nhìn lão rồi nhìn Kỳ Lân thăm dò ý . Chỉ khi nhìn thấy cái điệu cười nhếch miệng của Kỳ Lân , ta mới bắt đầu cao giọng . Ta khoan thai bước lại gần lão già tể tướng cười khẩy nói . _ Ô ! Thì ra là tể tướng đại nhân nói đấy à ? Làm ta cứ tưởng con cẩu nào đang sủa bậy trong đại điện , ta định bước lại gần xem sự thể thế nào … hóa ra … là tể tướng đại nhân . Thật thất lễ . Một câu nói của ta khiến cả đại điện bắt đầu xì xào . Ta đưa mắt nhìn một lượt ánh nhìn sắc bén khiến âm thanh cũng giảm dần đi . Còn lão già thì giận rung cả người lên , nói như hét ra lửa . _ Tiện nhân hỗn láo . Phụ thân của ngươi mà ngươi cũng dám nhục mạ . ĐỒ NGHỊCH TỬ ! _ Nghịch tử ? Phụ thân ??? … - Ta làm ra vẻ như đang nghe điều lạ tai , mắt mở tròn xoe , ngạc nhiên nhìn lão cười chế nhạo – Hình như ông đã già nên trở nên lẩm cẩm rồi phải ko ? Chẳng phải cách đây ko lâu , ông đã gửi đến phủ vương gia cho ta một lá thư từ con rồi sao ? Lão ko nhớ hay cố tình ko nhớ vậy ? Nếu vậy , ta cho ông một lời khuyên mau chóng cáo lão hồi hương để người có tài có đức lên thay ông giúp ích cho Hán Long quốc . Hạng người già cả như ông giữ khư khư cái chức này chỉ hại nước hại dân chứ ích lợi gì cho cam ? Ta nói có đúng ko tể tướng đại nhân ! – Ta cười nhếch miệng ý mỉa mai nơi đáy mắt nhìn lão . Lão già giận rung cả người chỉ hận một nổi là k thể tiến đến đánh cho tiện nhân kia vài bạt tai cho hả giận . Nhưng lão cũng còn giữ chút bình tĩnh và khôn ngoan nhận ra rằng , nữ nhân kia là có quan trọng với hoàng thượng nên hoàng thượng mới để mặc cho tiện nhân xàm ngôn như vậy . _ Tiện nhân . Ta … - Lão Lam Long cứng họng ko nói nên lời mà cũng chẳng bík phải nói như thế nào để khỏi mất lòng kẻ ngồi trên long ngai kia . _ HỖN LÁO . – Ta trừng mắt quay quắt nhìn lão nói như hét . – ÔNG CÓ BÍK MÌNH ĐANG NÓI CHIỆN VỚI AI KO HẢ ? NẾU ÔNG KO NHỚ , BỔN CUNG KO NGẠI NHẮC CHO ÔNG NHỚ ĐÂU ĐẤY ! _ Vi thần biết . Vi thần mạo phạm . Xin nương nương tha tội . – Tể tướng bík mình thất thố dù ko phục nhưng lão cũng vội quỳ xuống tạ tội cùng với nàng ( hơi bị tàn nhẫn ) _ Bík đc là tốt . – Ta gật gù tỏ vẻ hài lòng với thái độ của lão già . Muốn hạ nhục ta à ? Ko dễ thế đâu . Nhất là ta đang có tên hoàng đế kia bảo hộ . Nhưng ko lâu đâu . Ta cười nhạt nói như ra lệnh – Đứng lên đi ! Đừng để người ta trông vào lại nói bổn cung là người sống ko có đạo lý . _ Vi thần ko dám . Đa tạ nương nương ! Lão già chậm rãi đứng dậy , cả điện đang nhìn ta bằng ánh mắt vừa ko phục vừa khó chịu , vừa sợ hãi , …. Nói đúng hơn là tất cả các cặp mắt đều nhìn ta bằng tất cả cảm xúc . Lúc này ta mới quay lên Hán Kỳ Lân nói . _ Hoàng thượng ! Có gì thất lễ , xin Ngài bỏ qua cho . _ Ko sao . Ta ko để tâm đâu . – Kỳ Lân ôn nhu cười khiến cả đám người trong điện thập phần khó hiểu nhìn chăm chú vào ta . _ Hoàng thượng … có hay chăng ta nên đi thẳng vào vấn đề Ngài mún ta cùng vương gia đến đây ngày hum nay ? – ta ko thík vòng vo nên tốt nhất là đi thẳng vào vấn đề . Hán Kỳ Lân cười sảng khoái . _ Hảo ! Ta cũng giống ý nàng . – Rồi Kỳ Lân trở lại dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng nói xuống . – Ta mún tổ chức một cuộc thi tài giữa ta và hoàng đệ là vương gia Thiên Doanh đây . Các khanh gia nghĩ thế nào ? _ Hoàng thượng ! Cho thần đc nói . _ Cứ nói . Hán Kỳ Lân cảm thấy khó chịu khi chiện gì hắn đưa ra điều bị lão già tể tướng này xen vào . Hắn là ko ưa cái chiện này , vì thế hắn thản nhiên như ko , để cho nàng mặc sức làm nhục lão giá này . Nếu ko hắn cũng sẽ giúp nàng trừng trị lão rồi . Thật khó chịu . _ Hoàng thượng ! Chiện đó là ko thể đc . Ngài cao cao tại thượng , uy nghi , cơ trí hơn người thân thể ngàn vàng , làm sao có thể cùng vương gia đây so tài cao thấp đc ạ ! Như thế thật mất mặt quốc thể ! _ Lão già kia ! Ông có biết mình đang sỉ nhục đến ai ko hả ? – Ta lấy làm bất bình khi nghe lão đang cố ý hạ nhục lão công của ta . Máu nóng bừng bừng . _ Vi thần ko dám . _ Ko dám ??? Ko dám mà ngang nhiên nói hoàng thượng thi cùng tướng công của ta là làm mất mặt quốc thể ? Như thế ko phải sỉ nhục thì là gì hả ? Đừng quên ! Vương gia dù có như thế nào đi chăng nữa, thì Ngài vẫn mang dòng máu hoàng tộc , ông dám buông lời sỉ nhục vương gia , cũng tức là sỉ nhục hoàng thượng , sỉ nhục hoàng tộc .Cái mũ ô sai của ông có gánh nổi cái tội đó ko … hả ? ? ? _ Vi thần ko dám . Vi thần biết tội . Một lần nữa lão lại quỳ gối nhưng ko phải trước mặt ta mà là về hướng Kỳ Lân cúi đầu dáng hối lỗi . Đám người theo phe lão thấy vậy cũng chẳng dám lên tiếng chỉ bík im lặng cúi đầu ( sao nhu nhược quá vậy cà ? ) Kỳ Lân lấy đó làm hả dạ , đám nịnh thần này bấy lâu , hắn cũng bỏ mặt mún nói gì thì nói , càng ngày càng lộng hành , ngoài mặt lun tỏ ra cung kính hắn nhưng sau lưng lại liên kết phá hoại hắn . Mặc dù đám gian thần là theo phe của mẫu hậu hắn ngày xưa nhưng từ khi hắn đăng cơ đến nay , thực hiện nhiều chính sách giúp nước lợi dân khiến cho đám gian thần này bất phục . Vì bọn chúng ko thể cầm trịch hắn nên tỏ ra bất phục với hắn , nên hắn cũng chẳng ưa gì bọn chúng . Nhưng hắn vẫn ko thể thiếu đám người này trong triều , vì ngoài đám gian thần này ra do lão tể tướng cầm đầu ra , thì bên cạnh cũng còn đám người trung thần theo phe của phụ hoàng và thái hậu lun ủng hộ âm thầm ủng hộ Thiên Doanh nên hắn cần đám người này để trấn áp lại đám trung thần kia ( mệt ghê ) .Nên lần này , có nàng trừng trị đám gian thần này cũng khiến hắn đc dễ chịu ít nhìu . Qủa thật chọn nàng ở bên cạnh là một hảo ý cho bản thân hắn . _ Đc rùi . Nếu như các khanh gia đã ko có ý kiến ( cho vàng cũng ko dám có ý kiến ) , ta sẽ cùng hoàng đệ tranh tài một trận . Nhưng … - Kỳ Lân ôn nhu nhìn nàng và có phần tò mò – chúng ta sẽ thi như thế nào ? _ Hoàng thượng . Ba ngày trước , ta đã ko nói thể lệ … - ta cười nhạt tiếp lời - … tức là đã để cho Ngài tự quyết định . Nhưng nếu đc Ngài cho phép, ta sẽ nói thể lệ cuộc thi . _ Nàng cứ nói _ Cuộc thi giữa Ngài và vương gia sẽ tổ chức làm ba trận . Để đảm bảo tính công bằng và khách quan cho cuộc thi , trận đầu tiên sẽ do Ngài quyết định thi gì . Trận thứ hai sẽ do vương gia chọn . Và trận thứ ba sẽ do ta đưa ra trò thi …. Nếu như thắng hai trận liên tiếp , thì trận thứ ba ko cần tổ chức và phần thắng thuộc về người đó …. Nếu như cả hai trận … cả hai đều hòa nhau , trận thứ ba sẽ quyết định thắng bại … Nếu Ngài thắng thì sẽ theo điều kiện của Ngài đã nói từ trước . Nhưng nếu vương gia thắng thì …. – Ta cười ẩn ý nhìn lên Kỳ Lân chờ đợi . _ Nàng nói tiếp đi . _ Ta chỉ mong hoàng thượng đáp ứng 3 yêu cầu nhỏ của ta , có đc ko ạ ? _ Hảo ! Ta đồng ý .- Kỳ Lân tự tin quyết định , ta lấy làm hài lòng với thái độ kiêu căng của hắn . Nếu so về tài trí hay võ công thì Thiên Doanh cũng hơn hẳn hắn . Mấy cái điều Kỳ Lân đưa ra thi bất quá chỉ làm khó đc ta , chứ ko thể nào làm khó đc Thiên Doanh .Người thời này thi thố có gì khó khăn , nữ nhân thì cầm – kỳ - thi – họa , còn nam nhân thì chắc cũng có thi , kỳ , binh pháp hay võ nghệ gì thôi . Ta đưa ra ý kiến như vậy cũng vì ko mún người ta nói ta ỷ người hiện đại hiếp người cổ đại đâu . Ta cũng mún xem cái tên tự cho là thông minh tài giỏi tự cao tự đại kia mún thi cái gì thôi . _ Hoàng thượng . Ngài đã nghĩ ra thi cái gì chưa ? – ta chậm rãi hỏi _ Hoàng thượng ! Hãy đối ẩm cùng vương gia ! _ Hoàng thượng ! Hãy bàn luận binh pháp cùng vương gia ! _ Hoàng thượng ! Hãy phân tài cao thấp cùng vương gia trên ván cờ đi ạ ! _ Hoàng thượng …. Bla… bla Hàng chục ý kiến của bọn quan thần đề xuất ra khiến Hán Kỳ Lân ong cả đầu , khẽ chau mày hắng giọng nói . _ Yên lặng ! Ta khẽ nhạt nhìn sang Thiên Doanh như mún hỏi “ Ngươi có thể thắng hắn ko ? “ . Hắn cười vô tư như ánh mắt như mún khẳng định “ Tất nhiên . Ta sẽ vì nàng mà cố gắng “ . Ta cùng hắn tình chàng ý thiếp nhìn nhau quên mất cả sự có mặt của hàng trăm con người trong đại điện . Điều này cũng khiến cho Hán Kỳ Lân khó chịu khi vô tình nhìn xuống trông thấy . Kỳ Lân khẽ hắng giọng nói . _ Ta đã nghĩ ra nên thi với hoàng đệ gì rồi . – Kỳ Lân cười nhếch mép ý trào phúng nhìn Thiên Doanh nửa mỉa mai nửa xem thường . _ Hoàng thượng . Ý Ngài là gì ? – ánh mắt của Kỳ Lân nhìn Thiên Doanh làm sao qua nổi mắt của ta ,ta vội cất tiếng hỏi . Kỳ Lân cười nửa miệng chậm rãi lên tiếng . _ Thiện xạ .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang