[Dịch]Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi - Sưu tầm

Chương 6 : Chương 5: Xuống núi. ( 1 )

Người đăng: 

.
Lúc này , tại Thiên cực môn bốn bề yên tĩnh , ngoài những âm thanh hữu lực của các môn đệ đã được tập hợp dưới điện Thiên Trường tập luyện nội công, và tiếng trống điểm từng thì thần thì không còn gì cả. Không khí có vẻ trầm lắng hơn cả là ở phía sau các viện, hầu như chẳng còn ai. Bất chợt... “ Ầm...ầm...” âm thanh kinh động bất thình lình khiến chim chóc thất kinh bay tán loạn. Người trong môn lại không hề cảm thấy kinh ngạc , họ cũng đã quen với chuyện này , trên điện thiên trường toàn thể vẫn khí định thần nhàn tiếp tục luyện công. Lần nào cũng như thế , lúc đầu còn sửng sốt sau dần liền quen. Nhưng có người lại không quen được. Âm thanh này là truyền ra từ thư phòng của chưởng môn , một nam tử anh tuấn , tay cầm theo trường kiếm , vốn đang đứng bên ngoài , thần thái nghiêm nghị tựa vào vách tường nghe đến liền vội vàng mở tung cửa phòng ra , ngay lập tức một làn bụi mù ập đến ào ạt khiến hắn vội lấy tay che miệng vừa họ sặc sụ mấy cái , mới cất tiếng hỏi. “ Chủ tử , khụ...khụ...người không sao chứ?” sao lần nào cũng lại như thế a. Từ trong làn bụi mờ mịt , một bóng dáng nhỏ nhắn mặc trường bào nguyệt nha ra, bàn chân ngỏ đạp lên ngạch cửa, nửa khuôn mặt tinh xảo như bạch ngọc hé ra, để lộ mi mục như họa , đôi mắt giáng toả ra thứ ánh sáng nhàn nhạt như câu hồn mỹ như một loại bảo thạch hiếm có. Người đó bung chiết phiến che lại một cái mũi nhỏ nhắn tinh mỹ , chắn luôn đôi môi như hoa đào , căn mọng và phơn phớt hồng. Hơi rối, một mái tóc đen óng được buộc lên bằng một dãi lụa nguyệt nha đồng màu , chính giữa đính một viên lam thạch bình thường. Tay cằm chiếc phiến , hông giắt tử ngọc , muốn tiêu sái có tiêu sái , muốn mỹ mạo có mỹ mạo. Tồn tại khí chất cao quý , tuyệt trác trung nhân , thanh nhã lại có cỗ cường thế khiến người thuần phục, lại hội trên một thiếu niên chỉ mới mười ba mười bốn tuổi. Tiểu ‘nam tử’ tuấn mỹ nhíu mày , đồng thời đánh một cái không thương tiếc lên đầu của nam tử kia , trách mắng. “ Ngân Vũ , sao lần nào ngươi cũng như vậy thế hử?” thiếu niên không vui lạnh lùng liếc qua khuôn mặt ảm đạm của hắn. Hu...hu... người ra tay thật nặng a. Sưng lên một cục rồi , thật là phá hỏng khuôn mặt tuấn nhã của hắn nga. Bàn tay xoa xoa chổ bị sưng , thần tình ngẫm lại. Thở dài, hắn lại quên nữa rồi. Nhưng cái tính lanh chanh của hắn lại không vì thể mà mất đi , nhanh chóng cười hề hề hỏi : “ Chủ tử người lại tiến thêm một giai nữa rồi nha? Thực làm người ta ngưỡng mộ a.” tiện thể trưng ra cái mặt nịnh nọt , vuốt mông ngựa. Hồng ngươi híp lại , tên này ngày càng không giống người của tứ đại hộ vệ tí nào , muốn nàng quên , không thể a. “ Ngân Vũ , đừng tưởng bổn chưởng môn quên nha. Ngươi! Chuẩn bị xuống hình phòng lãnh phạt đi , lần này là hai mươi đại bảng.” Người nào cũng có nguyên tắc của chính mình a , hắn như thế nào lại luôn phạm vào quy tắc của nàng , đúng là giáo dưỡng chưa tới nơi tới chốn a. Bộ dáng chân chó của Ngân Vũ ngay lập tức thất sắc , khụt khịt mũi xin xỏ nàng , lần trước năm mươi đại bản đó khiến hắn gần như mất nửa cái mạng , thương thế còn chưa lành, lần này lại thêm hai mươi , ôi cái mông của lão tử. Nhìn vị chủ tử chỉ đáng tuổi đệ đệ mình đang lạnh nhạt không thèm nhìn mình , hắn liền làm ra bộ dáng ủy khuất. “ Chủ tử...” người hôm nay có chuyện tốt đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân... Tên này ngày càng.... Vân Minh cũng không mấy kiên nhẫn với hắn nữa. “ Còn không mau đi!” không quên bồi hắn một câu. “Này , gọi người sửa lại thư phòng a.” Đúng là có tên thuộc hạ như thế này ...thực không hiểu lúc đầu vì sao nàng lại chọn hắn nha. Chủ tử người đừng có tuyệt tình như vậy được không? Ngân Vũ lẩm bẩm trong miệng. Trước khi rời đi , hắn mới nghiêm túc nhìn lại nàng. “ Chủ tử , Lôi và Phong , sắp về đến.” Khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên cười nhạt , Lâm cũng sắp về , lần này tuyệt đối sẽ thu hoạch lại toàn bộ. Trong thư phòng vừa được người sửa sang và quét tước sạch sẽ , ánh ráng chiều vàng ươm đẹp đẽ chiếu rọi một màu sắc xinh đẹp , nhẹ nhàng dừng trước bàn trà nhỏ , khói từ trà nhẹ lan tỏa tựa mang theo cỗ hương thơm nhàn nhạt , lơ lửng. Vân Minh nhìn vào tách trà , trong lòng âm thầm nhẩm đếm , vừa vặn đếm tới 0 thì từ bên ngoài hai bóng dáng nhẹ nhàng bay vào đáp xuống đất mà không gây ra bất kì tiếng động nào , ngoài làn gió nhẹ lay động trên mặt đất. Hai người đồng thời nửa quỳ cung kính gọi hai tiếng. “ Chủ tử.” Lúc này nàng mới nâng mắt nhìn sang phía bọn họ , không nhanh không chậm nói : “ Mọi chuyện như thế nào rồi?” rồi định thần nhấm một ngụm trà nhỏ. Quỳ dưới kia chính là hai trong bốn tứ đại hộ vệ của nàng , do đích thân chọn lựa trong vô số môn đệ dưới trướng , và đồng thời còn là những người xuất sắc nhất. Ngân Lôi và Ngân Phong là anh em sinh đôi. Hai người liếc nhìn nhau liền hiểu ý của nhau đồng thanh đáp. “ Giống như những gì chủ tử đã suy nghĩ.” “ Ân. Thế thì ngoài chuyện của bọn họ ra , các nước còn có sự gì không?” “ Thưa chủ tử , bọn họ rất giỏi trong việc thâu tóm mọi quyền hành về tay mình , thậm chí là vạch ra sách lượt cặn kẽ , đã thành công thuyết phục đồng các nước vào cùng một thời điểm sẽ đánh vào Hiên Thiên quốc. Hiện đang ráo riết chuẩn bị , trong khoãng nửa năm nữa sẽ tiến hành.” Đối với mưu lượt cực lớn của những người này , bọn họ cũng cảm thấy kinh hãi , nhưng tin tưởng chủ tử của mình sẽ có cách giải quyết. “ Phù...” một người nữa lại từ bên ngoài bay vào. Người cuối cùng trong tứ đại hộ vệ - Ngân Lâm. So về tuổi tác , Huyền lực cũng như khí khái chững chạc thì người này hơn hẳn ba người còn lại. “ Sư huynh.” Ngân Lôi , và Ngân Phong cúi người chào. Đối với vị sư huynh này , bốn năm trước họ đã có gặp qua một lần , nhưng sau đó hắn liền bị chủ tử phái đi ngay , bây giờ gặp lại hắn cũng đã nhiễm không ít phong trần , càng ngày càng mạnh và càng có uy thế của sư huynh hơn. Hắn cũng cúi đầu với hai người họ chào một tiếng. “ Hai sư đệ.” Nhìn không khí trong phòng , hắn bất giác hắn nhíu mày , kỳ quái hỏi. “ Chủ tử không phải là tiến đến Huyền đế rồi chứ?” Hai người còn lại cũng ngạc nhiên , ngửi lại , hình như trong không khí còn vương một màn khói mỏng... Đúng là một người tinh ý , nàng cười cười, đáp nhẹ. “ Ân.” Chỉ có hắn là nhận ra. Ách... Dù thực lòng đã có phòng ngừa nhưng ba người họ vẫn bị lời nói của nàng làm cho thất kinh không thôi. Mười bốn tuổi Huyền đế , thật biến thái , thật biến thái a. Haizzz... những chuyện xảy ra trên người chủ tử tuyệt không phải người thường có thể chấp nhận được. Sau khi định thần xong , Ngân Lâm mới cất tiếng nói “ Lần này , theo những gì thuộc hạ điều tra được , sẽ có biến sự ở Đại hội võ lâm ở Hà Châu. Còn chuyện gì thì thuộc hạ không tra ra được.” Đại hội võ lâm , nàng cũng rất tò mò xem trò vui này sẽ diễn ra thế nào. Suy nghĩ một lát , nàng phân phó : “ Bây giờ Ngân Lâm , lần này ngươi mang danh của bổn môn đi tham dự đi. Ngân Lôi và Ngân Phong , hai ngươi cũng bắt đầu tập trung tra thính trong nội bộ Hiên Thiên quốc đi , còn ba nước kia cũng có tham gia và chuyện này , nói với Mộc Tuyên huynh tất nhiên phải quan tâm nhiều hơn a.” bốn năm rồi , còn bước cuối cùng này thôi. Khóe mắt đều là ý cười , nhưng người nào quen thuộc với nàng mới hiểu , sắp có kẻ , không... rất nhiều kẻ không xong rồi. Luận ổn thỏa , nàng nhấp một ngụm trà cười cười : “ Lần này có lẽ chủ tử ta sẽ phải xuống núi thôi.” Ở đỉnh Thiên sơn bốn năm cũng đến lúc nàng đi rồi. Ba người nhìn nhau liền hiểu được ý trong mắt nhau , cuối cùng đầu chào rồi ngay tức khắc trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Lúc này , nàng lại nhỏ giọng cười lẩm bẩm : “ Cũng nên đến lúc gặp người rồi. Sư huynh!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang