Vương Bài
Chương 169 : Tiền chuộc.
.
Lúc này Vu Minh và Lý Phục đang xem tin tức trong một khách sạn ở Durban Nam Phi. Tin nói rằng bốn người bao gồm Tổng giám đốc Diệp Diệp của công ty Tinh Vân khi đang tiến hành đàm phán ở mỏ quặng thì bị dân quân địa phương giam giữ. Công-gô là một quốc gia mà đủ mọi thế lực nổi lên gây rối. Khu mỏ Man-gan này vốn thuộc về một gia tộc, nhưng đám quân phiệt gần đó tấn công gia tộc kia, biến mỏ khoáng sản này thành khu vực của mình. Quân phiệt yêu cầu Diệp Diệp tới đàm phán, định giá lại một lần nữa. Công ty Tinh Vân của Diệp đã đầu tư rất nhiều tiền vào khu mỏ này, nên chỉ có thể tiếp tục. Dựa theo liên hệ với sứ quán Nam Phi, quân phiệt đòi bảy triệu đô la Mỹ. Tiền tới thì quặng vẫn là của công ty Tinh Vân. Tiền không tới, người cũng khỏi về.
Đây là hành vi bắt cóc ngụy trang dưới cái lớp tranh chấp thương mại. Lý Phục có một tờ báo, chính vì tờ báo đó mà hai người quyết định không tới trấn kia mà xem tin mới nhất mà bản tin buổi chiều đưa lên. Vu Minh nằm dựa vào giường, trầm tư suy nghĩ. Lý Phục an ủi:
- Có thể trả giá mà. Hơn nữa chính phủ Nam Phi và chính phủ Công-gô cũng đang rất cố gắng.
Vu Minh nhìn Lý Phục:
- Lý Phục, hiện giờ tình hình tài chính của Tinh Vân thế nào rồi?
- Nợ nần.
Lý Phục trả lời:
- Vì thu mua quyền khai thác mỏ khoáng thạch này mà công ty Tinh Vân đã vay ngân hàng năm triệu đô la Mỹ. Giai đoạn trước đã đổ đi một phần lớn vào trang thiết bị rồi. Quy mô của công ty Tinh Vân tương đối nhỏ, bọn họ chỉ dùng năm trăm nghìn đô la Mỹ mua quyền khai thác ba mươi năm, hơn nữa trong vòng năm năm thanh toán hết số tiền. Ngân hàng cho rằng vụ đầu tư này quá mạo hiểm, nên không cho công ty Tinh Vân lấy khoáng sản của Công-gô để vay tiền, cho nên hiện tại tình hình tài chính lưu động của Tinh Vân khá lúng túng.
Vu Minh hỏi:
- Ý là công ty Tinh Vân không đưa ra được số tiền này?
- Đúng vậy.
Lý Phục xem tin tức, tin này nói rằng Phó tổng giám đốc đang tích cực đàm phán với quân phiệt, hiện giờ đang chuẩn bị hai mỏ khoáng sản khác để tiến hành vay ngân hàng, nhưng đa số thành viên Hội đồng quản trị thì không đồng ý làm như vậy. Bọn họ cho rằng với sự nỗ lực của chính phủ Công-gô và Nam Phi là có thể giải quyết vấn đề này êm xuôi.
Tin này chấm dứt, sau đó là tin Nam Phi bãi công, cuối cùng là tới dự báo thời tiết. Xem hết dự báo thời tiết rồi mà Vu Minh không nói gì, Lý Phục rất kiên nhẫn chờ đợi, không quấy rầy Vu Minh suy nghĩ. Sau một hồi, Vu Minh cắn răng nói:
- Mợ nó, ông chi tiền.
Lý Phục kinh ngạc hỏi:
- Bảy triệu đô la Mỹ?
Vu Minh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Vu Minh nói:
- Tôi đoán hẳn là có thể lấy được ba triệu đô la.
- Nhưng cậu đâu có ba triệu?
Lý Phục nói:
- Tôi... để tôi liên hệ Hạ Từ Văn.
- Không, chuyện của tôi cứ để tôi giải quyết.
Vu Minh vừa gọi điện vừa đi tới toilet:
- Đỗ tiên sinh, tôi muốn mượn ngài một khoản tiền...
Mấy phút sau, Vu Minh đi ra, nói:
- Tôi đã liên hệ Đặng Tiểu Mộc. Anh ta đã báo cho Phó tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc bảo tôi chuyển tiền tới tài khoản của ông ta.
Lý Phục hỏi:
- Cậu chuyển rồi?
- Sao dám?
Cẩn tắc vô áy náy, Vu Minh nói:
- Một khoản tiền lớn như vậy, tôi muốn tự mình tới Công-gô, ông ta nói ông ta sẽ sắp xếp.
Lý Phục gật đầu, hỏi:
- Đỗ tiên sinh nói gì?
- Anh ta hỏi tình hình như nào, sau đó đồng ý.
Vu Minh có vẻ cảm động:
- Đỗ tiên sinh đúng là người tốt.
Lý Phục thì giật mình:
- Tôi lại thấy Đỗ tiên sinh chính là thánh nhân.
Dầu gì cũng là ba triệu đô la Mỹ, không giấy vay nợ gì mà trực tiếp đưa cho, muốn làm thế thì phải quyết đoán tới mức nào.
Vu Minh nói:
- Lý Phục, Công-gô có vẻ hơi nguy hiểm, anh đừng đi. Ừm... có chuyện cần nhờ anh.
- Không, tôi cũng đi nữa.
Lý Phục nói:
- Chúng ta là bạn, mà tôi lại có quốc tịch Mỹ, đám quân phiệt không dám bắt tôi.
- Lý luận gì đó?
Vu Minh hỏi.
Lý Phục giải thích:
- Bố của Hứa Văn rất quen thuộc với vài vị tham nghị viên, nếu tôi bị bắt cóc, rất có thể quân đội Mỹ sẽ áp dụng vài biện pháp. Hơn nữa ở Công-gô này quân Mỹ có quân đồn trú duy trì hòa bình, tôi đi cùng an toàn hơn.
- Cảm ơn.
Vu Minh vỗ bả vai Lý Phục.
- Cậu đã giúp tôi mà.
Lý Phục hỏi:
- Mà cậu vừa bảo nhờ tôi cái gì cơ?
- Nếu đã có đội đột kích Hải báo hậu thuẫn, tôi thấy không cần nhờ vả gì nữa.
Vu Minh nói:
- Nhân tiện hỏi một câu, đội đột kích Hải báo đó liệu có trâu bò như trên phim không?
Lý Phục nói:
- Về điều này thì cậu không rõ bằng tôi rồi. Quân phiệt ở Công-gô này vốn không có tôn giáo gì, bọn họ làm quân phiệt là vì lợi ích. Không cần đội tập kích, Mỹ chỉ cần tiến hành tạo áp lực, uy hiếp tấn công quân sự thì tôi cho rằng thế là đạt được mục đích rồi. Nhưng nếu ở các quốc gia Trung Đông mà làm vậy thì sẽ hoàn toàn ngược lại. Cho nên mới không tấn công vũ lực thật sự.
***
Tin tức về công ty Tinh Vân cũng không được nêu lên trang bìa, cho nên không khiến nhiều người chú ý. Ngày đầu tiên thì đưa tin tương đối nhiều, nhưng ngày hôm sau chỉ có ba bản báo chí là nói tới, chắc bởi vì không có tiển triển gì thêm.
Ngày thứ tư, Vu Minh và Lý Phục lên máy bay tới thủ đô của Công-gô. Phó tổng giám đốc là một người da đen Nam Phi chừng hơn bốn mươi tuổi. Ông ta đã giải quyết xong các giấy tờ liên quan. Mọi người không trì hoãn gì nữa, lập tức lái xe tới khu mỏ quặng. Phạm vi khống chế của chính phủ Công-gô là rất nhỏ, dọc theo đường đi có thể thấy được không ít dân binh. Giấy tờ mà đám người Vu Minh có là giấy tờ phóng viên mà Liên Hiệp Quốc phát cho, nên dọc đường đi không ai làm khó bọn họ, cũng phải quy công cho người dẫn đường đă tiền. Tuy không nhiều, chỉ vài chục đô la Mỹ thôi, nhưng đám dân binh đã vô cùng vui sướng rồi.
Phó tổng giám đốc nói:
- Tôi đã tới hai lần, nhưng thái độ của đối phương khá là cường ngạnh, khăng khăng đòi công ty Tinh Vân phải bồi thường các tổn thất trước đó. À đúng rồi, hai người nói hai người là do con của Tổng giám đốc Diệp Diệp phái tới, vậy cậu ta...
Vu Minh nói:
- Con của ông Diệp được một người giàu có nhận nuôi, sau khi biết được chuyện này thì lập tức gom góp một khoản tiền.
Phó tổng giám đốc hồ nghi hỏi:
- Không phải, công ty Tinh Vân chẳng phải công ty lớn gì, mà chuyện này cũng không tính là chuyện to tát. Con của Diệp tiên sinh ở Trung Quốc, sao lại biết được chuyện này?
- Ừ thì... truyền thông Trung Quốc rất giỏi.
Vu Minh thuận miệng thêu dệt:
- Bất cứ nơi nào trên thế giới này mà xảy ra chuyện xấu là bọn họ đều biết.
- À, ra là vậy.
Phó tổng giám đốc gật đầu:
- Sắp đến nơi rồi, nhớ lấy, đừng nhìn thẳng vào mắt bọn họ, nếu không sẽ bị cho là vô lễ đấy.
Xe dừng lại ở cửa thôn, người trong thôn thì không có nhiều. Hai dân binh mặc quần áo cũ có vài chỗ rách cầm khẩu súng AK tiến tới hỏi bằng tiếng bản địa, người dẫn đường trả lời từng cái một. Dân binh cho đi, rồi huýt sáo, một cậu bé chạy đi báo tin. Xe chạy tới giữa thôn. Vu Minh xuống xe nhìn xung quanh, một đám dân binh lười nhác vừa vác súng vừa hút thuốc nói chuyện phiếm, ngay cả một người gác chính thức cũng không có, chỉ có cửa bộ chỉ huy này.
Bộ chỉ huy là một căn nhà hai tầng, có hai người mặc quân trang đứng canh giữ ở cửa.Vệ binh chặn mấy người lại, tiến hành lục soát xong mới cho qua. Tiến vào bên trong là một bộ chỉ huy khá là đơn sơ, trên tường có treo một bản đồ hành quân, là bản đồ địa phương hàng thật giá thật.
Một người đang ông da đen dáng người cường tráng mặc quân trang, ngực đeo một chiếc huân chương, đầu đội mũ nồi màu đỏ, ắt hẳn là quân phiệt rồi. Bên cạnh còn có một sĩ quan mặc quân trang cấp thấp và bốn tên vệ binh.
Phó tổng giám đốc bước lên bắt tay:
- Tướng Kanke...
Quân phiệt nghiêm mặt, không thèm bắt tay mà nói:
- Tôi đã nói rõ rồi, các người cướp lấy tài nguyên của chúng tôi, chúng tôi đây là đang lấy lại tài nguyên thuộc về chúng tôi.
Phó tổng giám đốc cười nói:
- Tướng Kanke, công ty của chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ.
- Quốc gia tư bản cướp tài nguyên của chúng tôi, cướp nhân công của chúng tôi...
- Thôi khỏi ba hoa nữa.
Vu Minh nói chen ngang:
- Nói thẳng luôn đi, ba triệu đô la Mỹ, chỉ có từng đó.
Lý Phục ngăn Vu Minh lại, tiến lên nói:
- Chúng tôi là công dân Mỹ, chỉ có ba triệu đô la, đây là toàn bộ tài sản mà chúng tôi có.
- Người Mỹ?
Quân phiệt hỏi:
- Mang tiền tới chưa?
Vu Minh bảo:
- Chuyển khoản qua điện thoại vệ tinh. Nhưng tôi muốn gặp bọn họ trước.
Quân phiệt gật đầu, hai tên lính đi ra, chừng mười phút sau có bốn người bị dẫn vào. Trán Diệp Diệp có vết thương và vết máu, hiển nhiên cũng bị chút đòn roi. Quân phiệt nói:
- Tiền.
- Số tài khoản.
Gã sĩ quan cấp thấp kia đưa tới một chiếc di động, Vu Minh lấy điện thoại ra, nhập số tài khoản rồi chuyển khoản. Điện thoại vệ tinh chính là tiện lợi như thế đó. Sĩ quan nhìn điện thoại, mỉm cười rồi đưa cho quân phiệt xem. Quân phiệt gật đầu, vẫy tay:
- Các người có thể đi được rồi.
Vu Minh nói:
- Chúng ta đi chứ?
Diệp Diệp đột nhiên ưỡn ngực:
- Chúng tôi không đi.
- Thế là sao?
Vu Minh sửng sốt.
Lý Phục nhìn hai bên, Phó tổng giám đốc và người dẫn đường đều đã đứng sang bên phía quân phiệt, thấy vậy anh ta nói:
- Có điểm bất bình thường.
- Ha ha.
Một giọng nói vang lên từ tầng hai:
- Điều tra viên của Hiệp hội kia cũng chỉ thế mà thôi.
Một người da trắng tuổi còn rất trẻ xuất hiện, Vu Minh nhìn tầng hai, là tay nước ngoài đã chơi cờ tướng Trung Quốc kia. Phó tổng giám đốc chuyển ghế cho Simon, Simon kiểm tra tài khoản, rất là hài lòng, ngồi xuống rồi nói:
- Hai vị cứ ngồi tự nhiên.
Tiền đã chuyển không còn bóng dáng tăm hơi.
Lý Phục hỏi:
- Anh là ai?
Vu Minh thấp giọng nói:
- Nhện, trúng kế rồi.
Simon cười ha ha, nói:
- Không thể phủ nhận là Vu Minh anh rất cẩn thận, nhưng anh dựa vào gì mà cho rằng phòng thí nghiệm có thể ngăn được bọn tôi? Điều bất ngờ duy nhất là anh yêu cầu đến đây. Không còn cách nào khác, bọn tôi phải chuẩn bị hai ngày, cũng tạm đối phó được nhỉ?
Vu Minh không kích động, không phẫn nộ, hắn rất biết cách khắc chế cảm xúc của mình, kéo Lý Phục ngồi xuống rồi hỏi:
- Vì sao? Theo tôi được biết, Nhện sẽ không đối địch chính diện với Hiệp hội Thám tử.
- Không, chúng tôi chỉ đồng ý không sử dụng bạo lực thôi.
Simon trầm giọng nói:
- Anh khiến tôi mất một người rất lớn, mà anh thì chơi quá ư là vui vẻ, vậy tại sao anh lại cho rằng tôi sẽ không phản kích?
- Không có khả năng.
Vu Minh lắc đầu:
- Không có khả năng. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, sao các người có thể biết được thân thế của tôi?
Simon gật đầu:
- Anh nói không sai, quả thật chúng tôi không có năng lực này, đặc biệt là ở Trung Quốc. Nhưng anh không biết điều này, không chỉ có tôi chú ý tới anh, mà có người khác nữa. Máy tính của anh sớm đã bị cài Trojan, thông tin giữa anh và cha nuôi của anh đều bị đối phương nắm giữ.
Vu Minh kinh hãi:
- Không thể nào?
- Liên minh Hoa Quả, anh cũng biết rồi đó. Liên minh Hoa Quả có một thành viên tên là Sầu Riêng đã chết ở châu Âu, bọn họ còn có hai thành viên lúc bắt cóc Đỗ Thanh Thanh thì bị người thần bí ám sát, có thể nói Liên minh Hoa Quả đã bị thiệt hại nghiêm trọng. Bọn họ cũng biết thực lực của mình không đủ. Tôi không rõ bọn họ dùng cách gì liên hệ với bọn tôi, nhưng bọn tôi rất vui với những tin tức mà họ đưa tới, đồng ý phái huấn luyện viên tới tiến hành huấn luyện các phương diện cho các thành viên cả cũ lẫn mới của họ.
Simon cười nói:
- Đúng vậy Vu Minh, anh không chỉ giỡn tôi, mà còn là cả tổ chức chúng tôi. Nhện chưa bao giờ bị ai đánh bại, đây không chỉ là chuyện giữa tôi và anh nữa, mà là lần đọ sức giữa Nhện và Hiệp hội Điều tra. Anh với tôi chẳng qua là đứng ở tiền tuyến thôi.
Vu Minh kinh ngạc hỏi:
- Sao Liên minh Hoa Quả lại phải điều tra tôi?
- Tôi biết nguyên nhân, nhưng rất tiếc, không thể nói cho anh được. Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, sau này cha nuôi liên hệ với anh đều là cao thủ máy tính của Liên minh Hoa Quả giả mạo.
Simon nói:
- Còn vấn đề gì không?
Vu Minh hỏi:
- Vậy Diệp Diệp rồi gì đó kia đều là giả sao?
- Đúng vậy, chúng tôi bỏ rất nhiều tiền thuê rất nhiều người. Đừng xem thường bọn họ, bọn họ đều là diễn viên chuyên nghiệp cả.
Simon cười to:
- Kỳ thật muốn lừa anh thật quá đơn giản, bởi anh đã mất đi sự phán đoán chủ quan. Sau đó chúng tôi làm rất nhiều việc là để ứng phó người bạn đi cùng với anh. Nhưng nói thật, tôi đánh giá cao năng lực của anh ta.
Lý Phục thắc mắc:
- Vì sao báo chí và bản tin thời sự đều có nói về công ty Tinh Vân?
- Đây chính là mánh khóe mà tôi đắc ý nhất... Vu Minh, anh đã hiểu chưa?
Simon vô cùng hứng thú nhìn Vu Minh.
Vu Minh thở dài:
- Bởi vì chúng tôi đều xem ti vi vệ tinh, cho nên các người dùng chương trình đã quay sẵn rồi nhét vào. Còn báo chí thì chỉ sợ các người đã in ấn rất nhiều bản đặt trong khu vực hoạt động của chúng tôi.
- Bingo, đúng rồi đó.
Simon vỗ tay:
- Tôi rất vui, mà anh cũng đừng ủ rũ như vậy, hiện tại điểm số là 1:1. Tất nhiên tôi cũng mất một trăm nghìn đô la Mỹ, mà anh thì mất ba triệu đô la. Nhưng anh còn phải nghĩ tới phí thuê người, phí sân bãi nữa. Anh xem, đám AK này đều là hàng thật, chúng tôi đã bỏ rất nhiều vốn vào.
Vu Minh thở dài một hơi, hỏi:
- Tôi có thể thấy khuôn mặt thật của anh được không?
- Vu Minh, chúng tôi không hề tính làm hại gì các anh cả.
Simon hỏi:
- Còn vấn đề gì không? Nếu không có vấn đề thì tôi không giữ hai người ở lại ăn cơm, hai người có thể đi.
Vu Minh không nói lời nào, đứng lấy rồi móc một túi nhựa ra từ trong túi áo, bên trọng có một ít tóc. Simon có chút thương cảm, tiếc nuối nói:
- Xin lỗi, tôi thừa nhận là đã làm tổn thương anh sâu sắc, nhưng trò chơi chính là như vậy, có người thắng, có kẻ thua.
Vu Minh hỏi:
- Cô bé này thật sự tên là Jody?
Simon gật đầu:
- Đúng vậy, tên là Jody. Vu Minh, Trung Quốc có câu thế này: Thất bại là mẹ của thành công. Hay chúng ta làm một ván cờ vua? Cho anh cơ hội lật bàn? Ha ha.
Lý Phục có phần tức giận:
- Này, các người có phải là hơi bị quá đáng rồi không.
- Quá đáng sao?
Simon cười ha ha:
- Lúc hắn đùa giỡn tôi, sao anh không nói là hắn quá đáng? Ba triệu đô la Mỹ, ôi chao... Này Vu Minh, không thì để tôi làm cho anh một cái quốc tịch Công-gô, anh trốn nợ luôn ở đây nhỉ?
Simon đặt chân lên ghế dựa, lấy điếu xì gà ra rồi nói:
- Tôi xưng người thắng xì gà.
- Ha ha!
Vu Minh cười đầy thương cảm, để túi tóc kia xuống bàn:
- Tôi cứ tưởng thật sự tìm được cha mẹ rồi. Nếu thật sự tìm được, tôi sẽ chẳng để ý tới ba triệu đô la này. Tôi nên cám ơn các người mới đúng, bởi các người đã giúp tôi hiểu được suy nghĩ trong lòng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện