[Dịch]Vương Bài Sủng Phi - Sưu tầm
Chương 41 : Chương 20
.
Cùng Chiên Hà Tất Phải Quá Vội
Điện Minh Nguyệt.
Cửa điện đóng chặt, người ngoài không thể nhòm ngó được bất cứ bí mật gì bên trong.
Nền điện sáng bóng, một cô gái xinh đẹp quỳ trên đó, mặt đầy nước mắt, những đồ trang sức cài trên tóc lệch lạc, búi tóc trễ tràng, bộ xiêm áo lộng lẫy tỏa ra những gợn sóng chói mắt.
Liễu Tĩnh trầm ngâm ngồi đó, cặp mày chau hình chữ bát, đường gân trên mu bàn tay nổi hằn. Xem ra, ông ta đang cực phẫn nộ.
Liễu Chỉ Nguyệt quỳ trên sàn điện, nước mắt tuôn ròng ròng, thần sắc thảm hại.
“Đứa trẻ này tuyệt đối không thể giữ lại!” Liễu Tĩnh nói giọng tuyệt tình, cứng rắn. Sự tùy tiện của Liễu Chỉ Nguyệt dẫn tới hậu quả hôm nay, nếu để người khác biết, đứa trẻ trong bụng nàng không phải là cốt nhục của hoàng thượng, thì tội mà Liễu gia phạm vào, chính là tội khi quân! Tội dâm loạn trong cung khiến toàn bộ Liễu tộc phải gánh trách nhiệm, cái giá đó, Liễu Tĩnh không thể trả, cũng không trả nổi.
“Cha, cầu xin người, để con giữ lại đứa bé. Con bảo đảm, không ai biết chuyện này. Thời gian gần nhau, lại không thể chẩn đoán ra ngày tháng cụ thể, sẽ không ai biết. Cha, cầu xin cha.” Liễu Chỉ Nguyệt vừa khóc vừa nói, lòng đau đớn tột cùng.
Nàng biết, đứa bé này hiện diện không đúng lúc, biết đứa bé này không nên hiện diện, nàng mới có thể giấu được mọi người, tự lừa dối cho rằng chỉ cần đứa bé trong bụng nàng một ngày thì sẽ an toàn một ngày. Nhưng không ngờ, vẫn không được.
Đứa bé là của Vệ Minh Hàn. Buổi tối hôm đó, nàng đã đánh lừa Vệ Minh Hàn, có đứa bé này. Nàng biết, đứa bé này không nên giữ lại, biết là nếu giữ lại, đối với nàng, với Vệ Minh Hàn, với Liễu gia đều là mầm họa. Nhưng, đây là cốt nhục của nàng và chàng, là minh chứng chàng từng yêu nàng, nàng không muốn mất nó. Liễu Chỉ Nguyệt hai tay ôm bụng, như bản năng của người mẹ bảo vệ con.
“Hoang đường! Muốn người ta không biết, trừ phi không làm! Con tưởng giết tất cả những người biết chuyện là xong việc ư? Thái y chẩn đoán ngày tháng gần nhau, là đối chiếu sổ lâm hạnh trong tay Vạn công công. Để đứa bé sinh ra, nếu có ngày nào bị người ta phát hiện không phải là cốt nhục của hoàng thượng, Liễu gia sẽ bị táng theo mẹ con ngươi!” Liễu Tĩnh đập bàn, cau mày, quát to, “Con và Vệ Minh Hàn đã là quá khứ từ lâu, tại sao cứ mê muội mãi không tỉnh ngộ? Con về thăm nhà, ta có thể gật đầu. Con muốn gặp Vệ, ta cũng cho con cơ hội. Nhưng con giỏi lắm, mang đến cho Liễu gia cái họa hủy diệt này! Chỉ Nguyệt, đừng để ta đích thân ra tay. Nếu để đứa bé to hơn chút nữa, không cách nào bỏ đi được, ta sẽ giết luôn cả con cho êm chuyện!”
Liễu Chỉ Nguyệt sững sờ. Nàng biết, Liễu Tĩnh tâm địa độc ác thủ đoạn tàn bạo, nhưng không biết ông ta có thể nhẫn tâm đến thế. Đầu tóc nàng đã rũ rượi vì liên tục dập đầu còn mắt đã sưng mọng, tuyệt vọng vì khóc, nàng đã nghiến đến sắp nát hàm răng.
Tại sao ngay thứ duy nhất của nàng cũng muốn cướp đi?
Sắc mặt thê thảm, tiếng khóc như con dã thú gầm tuyệt vọng. Nàng như bị ngàn mũi tên đâm vào lòng, đâu còn chút nào vẻ cao sang phú quý? Lúc này, nàng chỉ muốn dốc hết tất cả tâm sức bảo vệ đứa con. Nhưng mà, thời gian không ủng hộ nàng.
“Cha, đó là cháu ngoại của cha. Cha thật sự nhẫn tâm thế ư?” Liễu Chỉ Nguyệt vẫn khóc, cố nói.
Nàng biết, tình ruột thịt đối với Liễu Tĩnh không đáng một xu. Nhưng lòng nàng vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng Liễu Tĩnh có thể vì cốt nhục tình thâm.
Nhưng, một người đàn ông có thể vứt bỏ đứa con gái ruột của mình, liệu có đoái thương đứa cháu ngoại chưa ra đời? Trong mắt ông ta, sinh mệnh còn chưa thành hình đó đang bóp cổ ông ta, lúc nào cũng có thể lấy mạng ông ta.
“Bất luận là ai, cũng không thể làm hại Liễu gia. Cho dù sau này không ai phát hiện đứa bé không phải là cốt nhục của hoàng thượng, ta cũng không thể giữ nó lại. Trên đời, không sợ gì, chỉ sợ vạn nhất. Chỉ Nguyệt, nhân lúc cha còn chút nhẫn nại, tốt nhất con lập tức bỏ đứa trẻ đi. Nếu không, ta sẽ giết cả con.
Nếu cô cô của con biết, đứa bé trong bụng con là của Vệ Minh Hàn, việc đầu tiên bà ấy làm là không tha cho con.” Trước những giọt nước mắt thảm thương của con gái, Liễu Tĩnh mặt vẫn tỉnh khô, không chút động lòng.
“Cha...”
Liễu Tĩnh tức tối nhìn Liễu Chỉ Nguyệt, “Sao ta lại có đứa con gái vô dụng đến thế, lại ngốc nghếch đến mức bị tỷ tỷ đánh lừa! Vệ Minh Hàn hồi kinh, nó đoán trúng con sẽ không nhẫn nhịn được muốn xuất cung, đoán trúng con sẽ bất chấp tất cả vì Vệ. Tỷ tỷ con muốn nắm cái đuôi của hai người, ta nghĩ nó đã sớm bố trí người theo dõi hai đứa. Các người lại ngốc nghếch dan díu với nhau ngay trong lầu của nó, rơi vào bẫy của nó. Đứa bé này chính là bằng chứng thép, con muốn Liễu gia hủy hoại trong tay con sao?”
Liễu Chỉ Nguyệt sững sờ, ngây ngây nhìn cha.
Tất cả những chuyện này đúng là do tỷ tỷ bố trí sao?
“Liễu Chỉ Tuyết hận ta đã giết mẹ nó, cho nên muốn hủy hoại Liễu gia. Chỉ Nguyệt, ta không thể cho nó cơ hội nào hết. Cho nên, con mau chóng bỏ đi dã chủng đó cho ta!” Ông ta phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu, màu đỏ đó điên cuồng đến phát sợ.
“Nó không phải là dã chủng!” Liễu Chỉ Nguyệt kiên cường phản bác. Nó không phải là dã chủng, nó là kết tinh tình yêu của con và chàng.
Liễu Tĩnh cười lạnh, giễu cợt nhìn vào bụng nàng, ánh mắt trở nên sắc lạnh tột cùng, “Con là phi tử của hoàng thượng, lại dan díu với kẻ khác, đứa bé sinh ra không phải dã chủng thì là gì? Chỉ Nguyệt, đừng quên, đứa bé sinh ra, nếu bị tỷ tỷ con vạch trần, đừng nói chúng ta trốn không thoát người phải chết đầu tiên là Vệ Minh Hàn. Con tự suy nghĩ, cân nhắc nặng nhẹ. Thuốc phá thai ở đây, con bảo Như Ý, Như Tâm sắc cho mà uống, đừng kinh động đến ngự y viện.” Ông ta rút trong người ra một gói thuốc, để lên bàn.
Liễu Chỉ Nguyệt lòng như bị dao đâm, đau nghẹt thở. Nàng đau khổ gục xuống đất, nước mắt từng giọt nhỏ trên nền điện sáng bóng. Đến khi Liễu Tĩnh đi xa, mới bật khóc to, thảm thiết.
Mùa hè Hiên Viên rất nóng nực, trong phòng phải để cục đá lạnh để hạ nhiệt.
Nhưng dù vậy, vẫn rất nóng. Mạt Ca ở trong cung đứng ngồi không yên, đành ra hoa viên đi dạo. Hoa viên trong hoàng cung có vẻ như đa phần giống nhau, thực ra phong cảnh mỗi chỗ mỗi khác. Trong hoa viên mát hơn trong điện rất nhiều.
Trong đầm sen, hoa sen đang kỳ nở rộ, từng bóng thanh cao diễm lệ, đẹp rạng rỡ như thiếu nữ tuổi trăng rằm, khiến người ta ngây ngất.
Đầm sen mênh mông lá biếc. Màu xanh của lá làm nổi bật những bông sen nở xòe, đủ màu, hồng, trắng, phấn hồng, đan xen tạo nên bức tranh hiếm thấy.
Mạt Ca đi vào trong đình ngắm cảnh. Nóc đình chạm một con rồng cuốn tư thế dũng mãnh, để tránh tà và trấn tà, rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Một loạt tiếng bước chân nhỏ nhẹ đột nhiên vang lên, cắt ngang hứng thú thưởng hoa của cô. Mạt Ca quay đầu, một vầng sắc vàng chói đập vào mắt.
Hiên Viên Triệt sáng chói đi đến, mặt ngư quan ngọc, mắt phượng nhuốm tà ý, thần thái ung dung, trang nhã, như hàn mai đơn độc, lặng lẽ trổ hoa, long lanh như minh châu đọng sương. Mạt Ca thầm thán phục sự kỳ diệu của tạo hóa. Một Hiên Viên Triệt như vậy, đẹp tinh khôi thuần khiết như trẻ sơ sinh, khiến người ta muốn nâng niu bảo vệ.
Tuy thầm thán phục, nhưng nhìn thấy chàng, trước mặt người khác, Mạt Ca đã quen đứng ngay ngắn, khụy gối hành lễ...
“Thần muội tham kiến hoàng thượng!”
“Miễn lễ!” Giọng nhẹ nhàng vang lên, Mạt Ca mới đứng thẳng người. Lễ giáo phong kiến thật phiền phức.
“Nhìn hoàng thượng có vẻ rất mệt.” Mạt Ca phát hiện vết quầng nhạt dưới mắt chàng giống như do thức đêm nhiều. Ngoài tạc ngọc chàng còn có thể có việc gì phiền não? Đã có Nam Thư Văn làm trâu làm ngựa cho chàng, ngày đêm tận tụy là được rồi.
“Trời quá nóng, đêm không ngủ được. Mạt Ca ngồi xuống, nói chuyện với trẫm một lát.” Hiên Viên Triệt ngồi xuống trước.
Mạt Ca cũng ngồi xuống. Chàng dường như có rất nhiều tâm sự, dường như do không tìm được người chia sẻ cho nên rất phiền muộn.
“Hoàng thượng cười gì kia?” Mạt Ca không hiểu, nhìn khóe miệng hơi nhếch của chàng. Chàng đẹp như vậy, thoáng cười đã hút hồn.
Hiên Viên Triệt nhìn cô, tâm trạng hình như khá lên nhiều. Chàng nói: “Trẫm tưởng phải một thời gian nữa, muội mới để mắt đến trẫm, xem ra trẫm đã lo lắng thừa rồi.”
Mạt Ca hơi ngây, cười hỏi: “Chắc hoàng thượng nói đùa, Người là bậc cửu ngũ chí tôn, ở ngôi cao, chỉ có người không để mắt đến kẻ khác, làm gì có kẻ nào dám không để mắt đến Người?”
“Sao trẫm cứ cảm thấy muội nói không thật lòng?”
“Hoàng thượng đích thực nghĩ nhiều rồi.” Mạt Ca nghiêm túc trả lời.
“Con thú cưng trẫm nuôi hai năm đã chết.” Hiên Viên Triệt nói. Vẻ mặt chàng không có gì buồn bã, lại hơi châm biếm, khiến cô không rõ ý chàng là gì.
Mạt Ca suy nghĩ, chàng muốn cô an ủi chàng ư? Nhìn chàng cũng không có vẻ buồn bã gì, cho nên mấy từ “bớt đau buồn” cô định an ủi cũng thành uổng phí. Thế nào lòng quân vương khó dò, cuối cùng coi như cô đã hiểu.
“Hoàng thượng nuôi con vật gì?”
“Hai con thỏ.” Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng đáp.
Tưởng là con vật quý hiếm nào, thì ra là hai con thỏ! Chết thì thôi, thảo nào chẳng thấy chàng buồn gì hết. Kể cũng lạ, chỉ thấy người ta nuôi chó, nuôi mèo, chưa thấy ai nuôi thỏ làm thú cưng, Hiên Viên Triệt đúng là bậc quân vương, sở thích cũng độc đáo. Mạt Ca thầm nghĩ, thâm tâm thấy hơi kỳ lạ nhưng lại không nói rõ được.
“Hoàng thượng, thần muội chưa nhìn thấy nơi hoàng thượng làm việc, Người đưa thần muội đến đó mở mang tầm mắt được không?” Mạt Ca chuyển chủ đề, chủ đề kiểu như thú cưng chết quả thật không nên nói tiếp.
“Nơi làm việc?” Hiên Viên Triệt rõ ràng rất xa lạ với từ này, chàng liếc nhìn cô.
Mạt Ca cười: “Chính là nơi thường ngày hoàng thượng phê duyệt tấu biểu.
Muội quên mất muội là sinh vật tiến hóa.”
Hiên Viên Triệt rõ ràng không hiểu nửa sau câu nói của cô nhưng cũng hiểu cô muốn đi đâu. Nghiêng đầu do dự một lát, nói: “Noãn các ở Càn Dương cung ngoài tấu biểu và thư tịch, không có gì hết.”
“Vậy thì đi thôi.” Mạt Ca rất hứng khởi.
Cung nữ và thái giám theo sau hình như không thể hiểu nổi chuyện đang diễn ra trước mắt, càng thấy kinh ngạc vì nụ cười hiếm hoi của vị hoàng thượng.
Mấy cung nữ có thâm niên đều chớp chớp mắt, để xác định mình không nhìn nhầm. Tuy nhiên, là phận nô tài, với chủ nhân tốt nhất nên kiệm lời, họ chỉ lặng lẽ đi theo sau hai người đến Càn Dương cung.
Càn Dương cung là tẩm cung của hoàng đế các triều đại. Ngoài triệu kiến các đại thần thương nghị quốc sự ở ngự thư phòng, thời gian còn lại hầu như Hiên Viên Triệt đều ở Noãn các trong Càn Dương cung.
Mạt Ca theo chàng đi vào trong, ngoài hậu cung phi tử và mấy trọng thần quan trọng, Càn Dương cung rất ít có người khác bước vào. Mạt Ca có thể đến đây, đối với mọi người là chuyện không thể tưởng tượng.
Càn Dương cung cực kỳ tráng lệ, nơi ở của hoàng đế quả nhiên khác thường.
So với Tuyết Dao cung trang nhã, xinh xắn chỗ này hùng vỹ nguy nga hơn nhiều.
Bên trong các, trên chiếc sập có một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ đào, chạm hoa mẫu đơn, trên chất đầy tấu biểu và công văn. Mạt Ca có thể hình dung ra tư thế của chàng lúc ngồi. Ở đây phê duyệt tấu biểu, nhất định vô cùng chăm chú.
Lơ là chính sự chỉ là vẻ bề ngoài, riêng tư chàng là một hoàng đế cần mẫn, những vết quầng dưới mắt có thể chứng minh tất cả.
Phía cuối sập là một giá sách lớn, cao đến ba mét, chất đầy sách.
“Giá sách này nếu đổ, có lẽ có thể đè chết hoàng thượng.” Mạt Ca kinh ngạc thốt lên. Đúng như chàng nói, ngoài tấu biểu và sách, ở đây quả thực chẳng có gì.
“Đến xem thú cưng của trẫm.” Tiếng Hiên Viên Triệt vang lên sau bức bình phong thêu lan, phượng cực tinh tế.
Mạt Ca nhướn mày. Hiên Viên Triệt vừa nói thú cưng của chàng bị chết rồi cơ mà.
Mạt Ca đi đến sau bình phong.
Ở hai phía, bên phải, bên trái chiếc ghế nằm đều có một bàn trà, trên đặt mấy tập thơ, một ấm trà và những chiếc cốc ngọc trắng như hoa lệ, chắc đây là chỗ chàng đọc sách thư giãn. Còn phía kia của bàn trà có một cái lồng, trên phủ mảnh vải đỏ.
Hiên Viên Triệt cười, kéo mảnh vải đỏ ra, trong lồng có hai con thỏ nhỏ xinh rất hoạt bát đáng yêu, toàn thân trắng muốt, mắt long lanh. Cảm thấy ánh sáng chiếu vào, những cái chân bé nhỏ không ngừng cào vào thân lồng, dường như muốn thoát ra ngoài.
“Đây là Tào Lâm mới đưa đến sáng nay, hai con thỏ nuôi ngày trước đã chết rồi.” Hiên Viên Triệt hình như hiểu thắc mắc của cô, giải thích.
Mạt Ca dùng ngón tay chỏ đùa với chúng, vui vẻ hỏi, chàng: “Một con đực, một con cái à?”
Những con vật quá đáng yêu, nhưng nhốt chúng vào lồng thật đáng tiếc, giống như cô, không có tự do. Thỏ trắng đáng thương, thảo nào hai con trước đây đã chết, có lẽ chết vì buồn.
“Đúng, sống cùng nhau mới không cô đơn. Súc vật cũng có tình cảm, nhốt chung với nhau bồi dưỡng tình cảm, cùng xua nỗi buồn. Chúng rất đáng yêu phải không?” Hiên Viên Triệt ngồi xuống chiếc ghế nằm, rồi thư thái ngả mình ra đó, cười nói.
“Thú vật nếu nuôi như hoàng thượng, chúng buồn chết là chuyện thường, lại còn dùng vải che mất ánh sáng. Muội thấy hai con thỏ chắc hận hoàng thượng đến chết.”
Hiên Viên Triệt cười mấy tiếng, có vẻ rất vui. Tuy nhiên, tiếng cười hiếm hoi đó lại khiến người ta thầm sởn gai ốc, hơi ấm xung quanh lập tức hạ nhiệt.
“Trẫm rất thích ăn một loại canh, gọi là canh cá Tuyết Ngọc Liên. Trẫm là người bảo thủ, cho nên bữa cơm nào cũng có món canh đó. Hai năm trước, trẫm nuôi một đôi thỏ trắng đó là quà công chúa tặng trẫm nhân sinh nhật. Trẫm rất thích chúng, nên đem món canh chia cho chúng ăn, một năm ba trăm sáu lăm ngày, ngày nào cũng nuôi bằng đồ ăn quý như thế, vậy mà thỏ lại ngày càng suy yếu. Chúng vốn dĩ nhảy nhót lanh lợi, ba tháng sau bắt đầu im không nhảy nữa, im đến đáng sợ. Chúng không chết, chỉ nằm bất động, công chúa còn tưởng trẫm ngược đãi chúng. Giống như những con cá vàng trẫm nuôi hồi nhỏ, trẫm chăm sóc rất tỷ mỷ, nhưng cuối cùng chúng đều chết.”
Người nói nhẹ nhàng như đang nói hôm nay ăn gì, người nghe lại toát mồ hôi lạnh.
Mạt Ca kinh sợ liếc khuôn mặt không nhìn ra sắc thái đó, lòng như bị giội nước thép, nặng không thở nổi.
Rốt cuộc đã trải qua những gì mới khiến một chàng trai trẻ đầy hoài bão, mạnh mẽ đầy tham vọng xâm lược giấu đi mọi ánh sáng của mình, trở thành vẻ bề ngoài bình thản như gió thoảng mây trôi như thế? Thật không thể tưởng tượng nổi. Hay là do Hiên Viên Tiêu? Không thể, dù ham muốn hoàng vị đến đâu, Hiên Viên Tiêu cũng sẽ dựa vào thực lực của bản thân, có lẽ không mưu hại ca ca ruột thịt của mình, Hiên Viên Triệt là ca ca ruột thịt của chàng. Hiên Viên Tiêu mà cô quen biết không thể làm những chuyện đó.
Vậy là ai?
Vì sao thỏ trắng đã chết, còn chàng vẫn không sao?
Mạt Ca đột nhiên mở to mắt, chàng nhất định biết đó là một âm mưu, cho nên mới cố tình dùng đôi thỏ làm thí nghiệm. Tâm địa của người đàn ông này quả là sâu không đáy. Chàng giấu đi mọi điểm mạnh của mình, chôn giấu mọi tình cảm, chính là để có một ngày thu mẻ lưới bắt gọn kẻ thù.
Rốt cuộc ai ra tay hạ độc với chàng?
Ngoài Hiên Viên Tiêu, cô không nghĩ ra ai, rốt cuộc chỉ có Hiên Viên Tiêu là người có xung đột lợi ích với chàng.
Đây là điều Mạt Ca suy đoán ra rất nhanh trong đầu, cụ thể thế nào, cô không thể biết, chỉ biết trong chuyện này nhất định có người dở trò.
“Ai làm chuyện đó?” Mạt Ca đau lòng nhìn khuôn mặt bình thản của chàng, cuối cùng không nén nổi, hỏi.
Hiên Viên Triệt cười, “Phụ hoàng của trẫm sức khỏe vốn rất tốt, về sau không hiểu sau bỗng dưng ngã gục, từ đó ngày càng suy yếu, ốm mãi không dậy được. Mỗi lần trẫm gặp phụ hoàng, thấy người đều như cái cây héo. Hồi đó người mới ngoài bốn mươi, đang độ tráng niên, nhưng đã suy yếu như ông già, mặt nhợt nhạt không sắc máu, trán loáng thoáng có vết thâm đen. Thái y nói, đó là do phụ hoàng hoang dâm vô độ trong thời gian dài. Nhưng trẫm biết, không phải thế. Về sau phụ hoàng bệnh càng trầm trọng, mẫu hậu không cho trẫm đến gần. Trẫm biết, bà ta muốn làm gì, lúc đó trẫm rất lo, nhân lúc không ai để ý, lén lọt vào tẩm cung của phụ hoàng. Lúc đó người đang ngủ, trẫm vừa định gọi, thì nghe tiếng bước chân, liền chui vào trốn dưới long sàng. Mẫu hậu và thái y đi vào. Đúng là trời có mắt, lúc đó trẫm mới biết, phụ hoàng bị trúng độc mãn tính. Mẫu hậu từ lâu đã cấu kết với thái y, định lừa gạt tất cả mọi người, bây giờ, bọn chúng lại cố tình lặp lại, sử dụng thủ đoạn đó với trẫm.”
Mạt Ca quá kinh ngạc, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, lẩm bẩm: “Không thể, hoàng thượng là con đẻ của bà ấy, sao bà ta có thể hại Người?”
Mắt Hiên Viên Triệt lóe ra một ánh gian giảo, nói: “Trẫm không phải là con ruột của bà ta, mẫu phi của trẫm đã bị bà ta sát hại lúc vừa mới sinh ra trẫm, trẫm chẳng qua chỉ là một công cụ của bà ta mà thôi.”
Mạt Ca không biết nói gì.
Hiên Viên Triệt hình như đang nhớ lại điều gì, nhẹ giọng nói: “Thái hậu vào cung nhiều năm, loại bỏ không ít người không thuận theo mình. Thái y nói, bà ta khó mang thai, mọi phi tử mang thai đều bị bà ta hãm hại. Phụ hoàng chỉ sủng ái mẫu phi trẫm, bảo vệ mẫu phi đến lúc sinh nở. Thái hậu biết, bà ta biết không thể loại bỏ trẫm, nên loại bỏ mẫu thân trẫm, để nhận nuôi trẫm. Chỉ có điều, không ngờ năm sau bà ta sinh được Hiên Viên Tiêu, trẫm trở thành cái đinh trong mắt bà ta. Từ nhỏ đến lớn, bà ta đã bao lần xuống tay hại trẫm. Nếu trẫm không cẩn thận, đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.”
Làm thế nào hoàng thượng có thể thuận lợi đăng cơ?
“Khi nào Người biết Người không phải là con đẻ của bà ấy?” Mạt Ca hỏi.
Sau phút chấn động, trấn tĩnh lại, không còn cảm thấy quá kinh ngạc nữa. Suy cho cùng đây là hoàng cung, chỉ có điều thấy thương cho Hiên Viên Triệt.
“Bà ta có thể giết vua, trẫm cũng có thể.” Hiên Viên Triệt cười lạnh. Thấy Mạt Ca mặt kinh hãi, chàng gian giảo nói: “Muội không tin? Nếu không phải nhân lúc phụ hoàng chưa lập chiếu truyền ngôi, đưa người xuống địa ngục, thì người chết chính là trẫm. Hồi nhỏ, phụ hoàng rất sủng ái, bảo vệ trẫm, nhưng bộ dạng quanh năm yếu ớt của trẫm làm người rất không hài lòng. Thế lực ngoại thích cực mạnh, người cũng không biết nên lựa chọn thế nào. Về sau, phụ hoàng ngày càng thích Hiên Viên Tiêu, hơn nữa Tiêu tương đối có chủ kiến, không dễ bị khống chế, phụ hoàng cũng muốn xuôi theo một phía, bởi vì người cảm thấy, cho dù trẫm đăng cơ, cũng chẳng qua là con rối trong tay Liễu gia, chi bằng đánh cược một phen. Người không ngờ, sức khỏe của người suy sụp nhanh như thế. Nếu để người tỉnh táo, người nhất định hạ chiếu phế thái tử. Phụ tử huynh đệ thì sao? Chẳng phải người này chết, thì người kia sống ư? Đó chính là hiện thực.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện