[Dịch]Vương Bài Sủng Phi - Sưu tầm
Chương 4 : Truy Nã Toàn Thành
.
Cầu Quan triều một cảnh đẹp của kinh thành.
Câu vòm cong có một cửa thông hình bán nguyệt để hạn chế nước đập vào thân cầu khi thủy triều lên. Cầu vốn bằng đá màu trắng đục trải qua mưa nắng dãi dầu đã hơi ngả màu vàng, có chỗ đã bị mòn. Hai đầu có hai con sư tử lớn lừng lững uy phong, không dữ tợn mà uy nghi, sống sộng như thật. Thành cầu chạm chổ phù điêu rất tinh sảo.
Mạt Ca chen đến trước đám đông, hơi mỉm cười nhìn cô thiếu nữ trên cầu.
“Tội nghiệp quá, cha mẹ vừa qua đời, vị hôn phu đã lập tức thoái hôn. Tình cảnh của Thủy tiểu thư cũng thật thê thảm!”
“Kẻ ấy cũng chẳng ra gì, không chỉ nuốt trắng gia sản của Thủy tiểu thư, lại còn bạc tình, chưa cưới chính thê đã mang hai tiểu thiếp vào phủ, rõ ràng chẳng coi cô ấy ra gì.”
“Thủy lão gia con mắt nhìn người không tinh.”
“Nếu ngày trước Thủy lão gia không cưu mang hắn, thì hắn đã sớm phơi xác ngoài đường rồi. Bây giờ hắn lấy oán báo ơn, ép Thủy tiểu thư đến nước này. Đạo trời khó dung...”
“Đúng là đê tiện!”
Mạt Ca lắng nghe những lời bàn tán xung quanh. Người ta bảo mối tình tay ba là đau khổ nhất, bởi vì sân khấu quá nhỏ. Nhưng vai phụ lại lấn át vai chính, có thể vai chính cũng quá mờ nhạt chăng?
“Thủy nhi, sao cô lại nghĩ quẩn vậy...” Mạt Ca cao giọng, hấp tấp chạy đến.
Cô rất hài lòng thấy tiếng bàn tán im bặt, xung quanh yên lặng. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô, có người kinh ngạc, có người hoài nghi, có người coi thường. Mạt Ca mỉm một nụ cười phóng đãng, cất giọng thân mật, “Thủy nhi, tên khốn kiếp ấy nàng không cần nữa cũng được. Nhưng sao lại nản lòng như thế? Chẳng phải nàng vẫn còn có Phong thiếu gia ta hay sao? Ta sẽ hết mực thương yêu nàng...”
“Ngươi...” Cô thiếu nữ mắt đày phẫn nộ, “Ngươi đang nói bậy gì thế?” Rất tốt! Cuối cùng cô ta đã tỉnh lạ. Mạt Ca biết các thiếu nữ thời cổ đại có thể không bận tâm đến tất cả những thứ khác nhưng rất bận tâm đến chuyện trinh tiết. Người đang định đi tìm cái chết, lại còn bận tâm đến trinh tiết làm gì chứ? Có điều, may mà cô ta bận tâm, nếu không vở kịch này thật sự không thể nào diễn tiếp. Mọi người xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ, nhiều người đã bắt đầu nhìn cô thiếu nữ với ánh mắt coi thường.
“Mọi người đừng nghe hắn nói bừa, tôi hoàn toàn không quen hắn!” Thiếu nữ lo lắng, trong đôi mắt vốn vô hồn như chết, đã rơm rớm nước, phẫn nộ nhìn Mạt Ca.
Thời gian một tuần nhang đã qua được một phần ba, Mạt Ca thầm suy nghĩ.
Sau đó cười lả lơi, giống hệt một gã phóng đãng, rất giống gã trai đang tư tình vụng trộm với cô thiếu nữ.
“Thủy nhi nói vậy làm ta rất đau lòng. Ta vẫn nhớ tấm thân mịn màng của Thủy nhi, da thịt nàng trắng mịn hơn quả vải vừa bóc vỏ, luôn khiến ta thèm muốn...”
“Ôi...” Một tiếng thét váng trời, hai mắt cô thiếu nữ đỏ vằn, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, lập tức từ trên cầu lao xuống, xông vào Mạt Ca, chân đá tay đấm túi bụi.
Đám đông vây quanh lùi lại một chút, giãn ra nhường chỗ cho hai người.
Tiếng thì thầm lại ào lên.
Thiếu nữ mặt đẫm nước mắt, vừa khóc vừa than rất thê thảm, “Có phải hắn bảo ngươi đến làm nhục ta không? Ta đã mất hết tất cả, tại sao còn muốn ta thân bại danh liệt? Phải dồn ta đến mức nào hắn mới cam tâm? Tại sao lại đối xử với ta như thế?” Cô gái túm chặt ngực áo Mạt Ca, đột nhiên hơi sững người, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt cười cười của Mạt Ca, nước mắt lập tức ngừng lại:
“Ngươi...”
Tay cô vừa chạm phải vật gì? Tại sao lại có một khối mềm mềm? Ánh mắt cô thiếu nữ chầm chậm nhìn xuống dưới.
Mạt Ca nhìn cô ta, vội quay người né tránh ánh mắt đó, khuôn mặt tuấn tú rạng ngời như ngọc hiện ra nụ cười bỡn cợt, “Tiểu Thủy nhi, giữa thanh thiên bạch nhật, nàng đang đùa bỡn ta chăng?”
“Tại sao ngươi...” Cô thiếu nữ không hiểu, dường như còn chưa hết bàng hoàng vì phát hiện vừa rồi.
“Thủy tiểu thư!” Mạt Ca thôi cười, giọng nghiêm túc: “Ai bảo nàng mất hết Tất cả? Nàng có biết, trên thế giới này mỗi ngày có bao nhiêu người đang bị bệnh tật dày vò không? Nàng có biết, trên thế giới này có bao nhiêu người suốt đời phải sống trong bóng tối không? Còn nàng, cha mẹ cho nàng một cơ thể khỏe mạnh, xinh đẹp. Nàng còn may mắn hơn bao nhiêu những người kia, tại sao phải tìm đến cái chết?”
“Huynh không biết gì hết! Nỗi đau khổ tủi nhục mà ta phải chịu đựng...” Cô thiếu nữ cắn môi, bật khóc thống thiết, người run run trong nỗi đau khổ khôn cùng.
Mạt Ca biết, gặp hoàn cảnh như thế, con người ta dù mạnh mẽ, cứng rắn bao nhiêu cũng khó lòng chịu nổi, huống hồ cô ta, một tiểu thư quen sống trong thâm khuê không mấy khi ra ngoài, yêu cầu cô ta như vậy quả có hơi khắt khe. Mạt Ca lại tiếp: “Ta không biết quá khứ của nàng. Nhưng nàng phải biết, người ta từ coi thường bản thân trước, người khác mới coi thường. Cho dù nàng bị bằng hữu xa lánh, cho dù không ai quan tâm đến nàng, nàng cũng nên quan tâm đến bản thân mình, nên quý trọng bản thân mình. Chỉ có mình tự coi trọng mình, mới được người khác coi trọng. Nếu ngay điều đó nàng cũng không làm được, vậy sau này khi hồn về Tây thiên, nàng sẽ chỉ nhận được nỗi đau lòng của cha mẹ đã khuất của mình mà thôi. Cái chết của nàng không đổi lại được sự tôn trọng của vị hôn phu nàng, trái lại hắn sẽ cảm ơn nàng, vì nàng chết đi, hắn sẽ thả sức phung phí tài sản của nàng, thả sức lấy thành quảlao động của cha mẹ nàng để hưởng lạc bản thân. Xin hỏi, nàng chết như vậy, có ý nghĩa gì?”
Những lời nói của Mạt Ca kiên định mạnh mẽ, từng lời gõ vào lòng cô thiếu nữ. Bàn tay nắm ngực áo Mạt Ca từ từ buông, hai cánh tay mảnh mai buông thõng, lưng từ từ vươn thẳng.
“Thủy tiểu thư!” Mạt Ca cười, nắm tay cô ta, ghé lại gần, “Số phận của mỗi người không phải do vận định, số phận của cô luôn nằm trong tay cô. Hãy nói đi, bây giờ cô còn muốn chết nữa không?”
Những người vây xung quanh, cuối cùng hiểu toàn bộ câu chuyện, bắt đầu rì rầm bàn tán, nhưng lần này họ khen Mạt Ca.
Thiếu nữ lắc đầu, lau nước mắt, cái cơ thể bé nhỏ không chịu thua đó đã bắt đầu đứng thẳng, khác hẳn vẻ yếu đuối lúc trước, có lẽ cô vốn là một cô gái kiên cường. Nhưng gặp nỗi bất hạnh quá lớn, người thân rời bỏ, vị hôn phu phản bội, nhất thời cô không chịu nổi cú sốc. Nhưng, chỉ cần suy nghĩ thoáng là cô có thể nhìn ra phương hướng. Mạt Ca mỉm cười nhìn thiếu nữ, thâm tâm có phần thích cô ta.
“Cách tốt nhất trừng phạt một kẻ bội tình không phải là tìm đến cái chết, cho dù cô chết, hắn cũng không hề mảy may thương xót gì. Cách trừng phạt hắn tốt nhất là, cô hãy sống đàng hoàng hơn, sống thoải mái thú vị hơn, để cho hắn biết, bỏ cô, là mềm hối hận, sự đáng buồn suốt đời hắn. Đó mới là cách tốt nhất đàn bà đối xử với đàn ông bội tình.” Mạt Ca cười, nói rất thật lòng.
“Cảm ơn!” Thiếu nữ mỉm cười, nắm chặt tay Mạt Ca.
Đám đông vây quanh từ từ giải tán.
Mạt Ca nhìn cô thiếu nữ trước mặt, nhận thấy cô rất xinh mặc dù không tuyệt mỹ nhưng xinh xắn, cảm giác đó là một người vừa xinh đẹp vừa thông minh, rất có vẻ đẹp của thiếu nữ Giang Nam. Mạt Ca tưởng sự việc đã được giải quyết hoàn hảo, không ngờ cô tự chuốc phiền phức vào thân. Cô thiếu nữ yêu cầu Mạt Ca thu nạp cô ta. Mạt Ca bỗng dở khóc dở cười, ngay chính cô cũng chưa nuôi nổi mình, sao có thể nuôi thêm người khác? Nếu đưa một thiên kim tiểu thư xem chừng rất yếu đuối này về nhà, Tinh Thiên sẽ chém cô mất.
“Tôi có thể làm người hầu.” Thiếu nữ sụt sịt một cách tội nghiệp.
Mạt Ca lắc đầu, kiên quyết từ chối. Một tiểu thư tay trắng, bị ghét bỏ như cô, làm gì có số tất thu nạp một hầu nữ? Hay là cái gọi là “lấy thân báo đáp” mà người ta nói chính là như thế?
“Tôi là Thủy Vũ Yên, Thủy gia đã không có chỗ cho tôi dung thân Công tử hãy cho tôi đi cùng.”
Mạt Ca không muốn mất thời gian với Thủy Vũ Yên, cô và Long Tiêu đã có hẹn. Không ngờ bị Thủy Vũ Yên giữ chặt. Mạt Ca hiểu, cô ta thực sự không muốn về nhà, đột nhiên trong đầu lóe ra tia sáng, liền hỏi: “Cô biết làm gì?” Thủy Vũ Yên nghe vậy, mặt tươi hẳn, vừa ngạc nhiên vừa sung sướng, “Tôi biết chơi đàn, biết vẽ, ngâm thơ làm phú, đánh cờ, thêu thùa...”
“Khoan đã!” Mạt Ca ngắt lời cô ta, giơ tay ra hiệu dừng lại. Chuyện này là thế nào? Thủy Vũ Yên xem ra chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng đã tinh thông cầm kỳ thư họa, thi ca. Còn cô? Vì bà viện trưởng cô nhi viện thích đàn tranh, cho nên coi như từ nhỏ cô được tai nghe mắt thấy, được rèn luyện rất sớm, tạm coi là một cao thủ đàn tranh, nhưng những khoản khác thì khỏi nhắc.
Cái cô Thủy Vũ Yên này quả thực đang đánh vào lòng tự tin của cô. Ai thu nạp một cô hầu toàn tài như thế?
“Cô có biết hầu nữ làm những gì không? Giặt quần áo, nấu ăn, có biết không? Đun nước, nhóm lửa, có biết không? Trải giường, gấp chăn làm được không? Đây mới là công việc của hầu nữ! Còn nữa, cô mở to mắt nhìn trang phục của tôi sau đó nghĩ cho kỹ.” Mạt Ca nói thẳng.
“Tôi làm được! Chỉ cần không phải quay về Thủy gia, thế nào tôi cũng chấp nhận!” Thủy Vũ Yên cúi đầu, hàng mi dài trên khuôn mặt trái xoan trắng bóc ngả một đường bóng rợp, trông càng yếu đuối tội nghiệp. Mạt Ca thấy vậy, không hiểu sao cảm giác rùng mình giống như bà dì ghẻ của nàng Bạch Tuyết đang hành hạ mầm non của đất nước.
“Được cô cứ về nhà đã học làm được tất cả những việc đó rồi đến tìm tôi.” Mạt Ca buột miệng nói ra địa chỉ của Tinh Thiên, mỉm cười: “Cho cô ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau, nếu đến tìm tôi, tôi sẽ nhận lời. Nếu ba ngày sau, không đến, coi như thôi. Được không?”
Thủy Vũ Yên ngước mắt, đôi mắt đẹp mừng rỡ sáng lên, “Công tử nói thật chứ?”
“Chỉ cần cô biết làm những việc đó, tôi sẽ giữ lời hứa.”
Thủy Vũ Yên vui mừng gật đầu rối rít, như sợ Mạt Ca đổi ý.
Sau khi cô thiếu nữ đi rồi, Long Tiêu ung dung sải bước đến, nhẹ nhàng phe phảy cái quạt trong tay, trông rất mực tao nhã, tôn quý.
Mạt Ca mỉm cười, cô đã thắng.
“Hình như đã qua một tuần nhang rồi, Như Phong!” Long Tiêu nói vẻ đùa đùa, giọng rất thong dong dường như đắc ý.
“Đó là nhang của thiếu gia làm ra hả?” Mạt Ca nhìn chàng cười nhạt, “Tại hạ nói nội trong thời gian một tuần nhang sẽ khiến cô ta từ động đi xuống cầu, chứ có nói sẽ thuyết phục được cô ta tự bỏ ý định quyên sinh đâu. Thiếu gia có đôi mắt to thế, lẽ nào không nhìn thấy tại hạ mới nói hai câu, Thủy tiểu thư kia đã vội vàng lao xuống định giết tại hạ?”
Long Tiêu hơi ngớ ra, sắc mặt bỗng trở nên rất khó coi, cái đó mới chứng tỏ chàng sa bẫy rồi. Điều kiện Mạt Ca đặt ra một cách mập mờ như thế, chàng cứ tưởng trong vòng một tuần nhang tiểu tử đó sẽ khuyên được cô thiếu nữ từ bỏ ý định quyên sinh.
“Long đại gia, ngày mai ngoan ngoãn làm người hầu của tại hạ một ngày đi.
Tại hạ phải đến một nơi nào đó để mở mang tầm mắt.” Mạt Ca cười tươi rói như nắng xuân.
Long Tiêu không biết nói sao, có điều, nhìn khuôn mặt tươi cười đó, lòng trào dâng một cảm giác kỳ lạ. Chàng thích nhìn nụ cười đó, nếu thật sự có thể khiến cô vui thích, như thế nào chàng cũng không bận tâm.
Mạt Ca cười càng tươi, đôi mắt tinh ranh lóe lên một tia quái lạ, cảm thấy lúc này mình cực giống Tú bà trong kỹ viện ép con nhà lành làm kỹ nữ.
Vạn Hoa lâu một kỹ viện tầm tầm, không lớn không nhỏ trong kinh thành.
Mạt Ca lựa chọn nó là bởi vì qua điều tra của Tinh thiên, Tú bà của kỹ viện này là một người họ hàng của Lâm gia, hơn nữa nó ở rất gần Liên Nhân quán.
Mạt Ca vốn đã là một thiếu nữ tuyệt sắc, vận trang phục đàn ông dù là vải bông thô, dung quang cũng vẫn ngời ngời, phóng khoáng như gió, lại được dày công trang điểm, trông càng tuấn tú phi phàm. Đầu búi kiểu tóc đàn ông đang thịnh hành nhất thời đó, còn buộc một dải nơ lụa viền bạc, giữa gắn viên dạ minh châu đen nhánh, trông càng trang nhã, phong lưu rất mực. Chiếc áo chùng gấm trắng như tuyết ôm khít thân người, của tay thêu mấy lá trúc màu vàng kim óng ánh, thắt lưng đeo mảnh ngọc bội khắc nổi con rồng cuốn, vừa tuấn lãng vừa muôn phần cao quý. Trong sắc đêm sâu thẳm, tĩnh mịch, cô đẹp như một lãng tử trong tranh, như hoàng tử trong giấc mộng vàng của thiếu nữ, thanh tao và trong sáng tựa thiên sứ lạc xuống trần gian. Màn đêm mênh mang. Trước cửa Vạn Hoa lâu.
Long Tiêu rầu rĩ nhìn Mạt Ca, một nơi hỗn tạp thế này hoàn toàn không phù hợp để “thiếu gia” đến. Lại nhìn xuống trang phục của mình, càng rầu lòng, toàn thân áo chùng vải màu xám thô kệch chỉ dành cho bọn nô tài, có mấy chỗ đã bạc phếch, Long Tiêu lòng thầm than cả ngàn lần, chàng vì một lần sơ xuất mà thành thiên cổ hận.
“Việc gì phải có bộ mặt như thế? Cứ như thiếu gia chưa từng đến từng thanh lâu lần nào vậy.” Mạt Ca lẩm bẩm.
“Ta chưa từng đến nơi này.” Kỹ viện lớn nhất kinh thành là Đài Hông viện, đó mới thật là chốn hoan lạc đích thực.
Mạt Ca tưởng chàng chưa bao giờ đến thanh lâu, ngạc nhiên hỏi: “Chưa từng đến thanh lâu? Thiếu gia có bệnh kín hay sao?”
“Đáng chết!” Long Tiêu thô lỗ nói, cái lối nói tùy tiện của Mạt Ca khiến chàng cảm thấy có gì không ổn, nheo nheo mắt nguy hiểm nói: “Liễu Như Phong! Ngươi thường ngang nhiên nói chuyện đó với đàn ông hay sao?”
“Tại hạ cũng là đàn ông, sợ gì?”
“Ngươi...” Long Tiêu tức đỏ mặt, bởi vì cô đang cười cợt giễu chàng. Chàng còn chưa kịp nổi giận, thì một làn hương thơm nồng nặc phả tới. Một bà trung niên cười rất lẳng, tay phe phảy cái khăn lụa đi đến, cơ thể hơi phát phì rung rung theo bước chân. Bà vận váy màu tím than, một chiếc thoa màu vàng đính viên ngọc ngũ sắc cắm chéo trên búi tóc, tay đeo vòng ngọc, cổ đeo dây chuyền vàng, mặt dây chuyền bằng ngọc bích hình quan âm, trông rõ là người giàu mới phát. Mạt Ca nhìn hoa cả mắt. “Ôi chao! Tiểu ca ca tuấn tú quá, lần đầu đến phải không? Nào, nào... mời vào trong, mời vào trong.” Lý ma ma cười khanh khách, cười đến độ các đồ trang sức trên đầu rung rung va vào nhau lanh canh. Bà niềm nở mời Mạt Ca, hoàn toàn không để mắt đến gã nô tài Long Tiêu sau lưng “chàng.”
Mạt Ca cười tươi rói, đi theo bà chủ vào kỹ viện, Long Tiêu nuốt hận, hít sâu một hơi, uể oải đi theo. Thân là nô tài, chàng còn phải đi theo để trả tiền cho “thiếu gia” chứ!
Trong một căn phòng trang nhã trên lầu hai, Mạt Ca yêu cầu bà chủ gọi kỹ nương đẹp nhất ra. Vậy là căn phòng chen chúc tám cô gái, cô nào cũng xinh đẹp như hoa, ăn vận thoáng mát vô cùng, dưới lớp xiêm y bằng sa mỏng, xuân quang thấp thoáng ẩn hiện.
Long Tiêu sầm mặt nhìn Mạt Ca đùa bỡn với đám mỹ nữ, chêu chọc khiến cô nào cũng cười nghiêng ngả, ỏn ẻn làm nũng. Chàng chưa thấy gã đàn ông nào phóng đãng như thế.
Các mỹ nữ mời rượu, Mạt Ca đều bảo Long Tiêu uống. Long Tiêu hậm hực vô chừng, chỉ muốn lôi tiểu tử kia ra dạy cho một bài, chỉ mong ngày hôm nay trôi qua thật nhanh. Chuyện xấu xa, mất mặt thế này, chàng chưa từng làm.
Rượu mạnh từng cốc xuống bụng, Long Tiêu đã hơi say.
Mạt Ca mắt lóe tinh quái, đẩy các cô gái về phía Long Tiêu, để họ hầu hạ chàng, còn tuyên bố, hầu hạ tốt sẽ có trọng thưởng. Các mỹ nhân hiểu ý, ùa về phía Long Tiêu. Bản “sắc” đàn ông là đạo lý ngàn năm không đổi, Long Tiêu cũng không ngoại lệ. Ngay lập tức, mặt chàng phởn phơ, phơi phới gió xuân, nỗi bực tức ngấm ngầm vừa rồi đã quên bay quên biến. Mạt Ca cười nhạt, mặc cho bọn họ với nhau, một mình lẻn ra ngoài, sang phòng kế bên.
Tinh Thiên đã đợi ở đó.
Mạt Ca uống ngụm nước trà, “Thật không chịu nổi đàn ông, mới khiêu khích mấy cái đã không biết trời đất gì nữa.”
“Được rồi đừng càu nhàu. Việc coi như đã gần xong. Nói thật Như Phong, chỉ có cô mới nghĩ ra tiện chiêu này.” Tinh Thiên có phần đắc ý nói.
“Tinh Thiên, mọi người đều không phải là thiện nam tín nữ gì, kẻ tám lạng người nửa cân thôi. Long Tiêu mặc dù không có thâm thù đại hận gì với ta, nhưng hắn có giá trị lợi dụng rất tốt.” Mạt Ca cười tinh quái.
Tinh Thiên nhìn nụ cười sảo quyệt của cô, môi cũng hơi nhếch.
“Đã bỏ đồ vào rượu chưa?” Mạt Ca nhướn mày.
Tinh Thiên gật đầu, “Hạ Lan, gọi Lý ma ma đến đây. Chúng ta có việc tìm bà ta.”
“Vâng!”
Hạ Lan đi chừng một khắc quay lại, dẫn theo Lý ma ma lên lầu. Vừa nhìn Mạt Ca, Lý ma ma đã biết “chàng” thuộc loại không phú thì quý, đôi mắt tham lam sáng lên, không giấu diếm. Mạt Ca trông rất thanh tú hiền hậu, mặc nam trang phong độ ngời ngời, giống quý công tử nhà giàu nào đó, Lý ma ma đương nhiên coi đó là con dê béo.
Mạt Ca cố tình tỏ ra bực bội vì thói hám sắc của Long Tiêu, phẫn nộ nói:
“Tiểu tiện này không biết vâng lời, tôi không cần nữa. Ngày trước tôi bỏ năm mươi lạng bạc mua hắn, không thể lỗ vốn. Lý ma ma, tiểu tử nhà chúng tôi mặt mũi khôi ngô, tôi bán cho bà được không?”
Lý ma ma không ngờ khách có ý đó, cười gượng nói, “Công tử, chúng tôi ở đây toàn nữ nhân, không mua bán nam nhân.”
Mạt Ca cười cười nhìn bà ta, “Lý ma ma, đừng giả bộ. Tôi biết bà có quan hệ thân thiết với Liên Nhân quán, giúp tôi tý chút, răn dạy tiểu tử bừa bãi vô lối này một phen. Trông mặt mũi nó khôi ngô, lại có thể mang lợi nhuận cho bà, việc hời thế sao không làm?”
Tiền bạc có thể sai khiến được ma quỷ, lời này đánh rất trúng. Mạt Ca đầu óc nhanh nhẹn, lại khéo miệng, nói đâu ra đấy, Lý ma ma quả nhiên động lòng.
Vậy là, bà liền sai người đến liên hệ với Liên Nhân quán.
Hạ Lan đã bỏ thuốc vào rượu, Long Tiêu vừa phong lưu khoái hoạt không được bao lâu đã bất tỉnh nhân sự.
Mạt Ca và Tinh Thiên đứng cạnh giường ngắm nhìn người đàn ông trên giường, như đánh giá một miếng ngọc đẹp thượng hạng.
Mạt Ca hỏi: “Tỷ cảm thấy hắn đáng bao nhiêu?”
“Có một kỹ nam rao bán đêm đầu tiên giá cao nhất là một trăm lạng, hắn diện mạo không tồi, ít nhất cũng chừng đó.”
“Thuốc của tỷ có phải cho hơi nặng tay? Sao hắn ngủ như lợn thế?”
“Tôi vốn xuất thân y gia, rất biết liều lượng. Muội yên tâm, tuyệt đối không có chuyện gì đâu.” Tinh Thiên cười. Hai nữ nhi liễu yếu đào tơ bàn tính một âm mưu, mà khẩu khí thoải mái tự nhiên như bàn chuyện thời tiết.
Liên Nhân quán rõ ràng khác hẳn Vạn Hoa lâu. Vạn Hoa lâu rực rỡ với rèm châu trướng hồng, đâu đâu cũng tràn ngập bầu không khí ấm áp dễ chịu, cùng với những mỹ nhân phong tình vạn độ, đẹp như tranh đua nhau khoe sắc khoe hương. Trang trí của Liên Nhân quán lại nhất loạt một màu đen sang trọng, dưới ánh nến vàng đục, những bức rèm sa mỏng màu đen bay bay, lả lướt như say sưa trong một vũ điệu mê hồn. Từng món đồ trang trí ở đây đều hết sức cầu kỳ, độc đáo và nổi tiếng quý hiểm, tất cả tạo cho Liên Nhân quán một đẳng cấp đặc biệt, khác hẳn Vạn Hoa lâu. Chẳng trách nó được giới thương giả phú hào và đám đệ tử quý tộc kinh thành rất mực ưa chuộng.
Ở một góc chếch trong Liên Nhân quán có một kiến trúc nhỏ cực kỳ tinh xảo. Tầng lầu thứ nhất là một đại sảnh lộng lẫy chính là nơi giao dịch, rao bán và đấu giá. Trên mấy chiếc cột màu đỏ thẫm nổi lên những phù điêu đàn ông lõa thể cực kỳ quyến rũ với những đường cong thanh tú hoàn mỹ, trên sân khấu là trùng trùng ánh nến nhập nhòa mê ly, bên dưới là một dãy ghế dài. Lầu hai, với phong cách trang trí cám dỗ hút hồn, đương nhiên là nơi tốt nhất để khách tận hưởng lạc thú đêm xuân.
Câu “oan gia ngõ hẹp” nói rất hay. Mạt Ca không ngờ Lý ma ma vừa dẫn họ đến Liên Nhân quán liền chạm trán với Lý Chí Minh. Lý ma ma là người bà con xa của nhà họ lý, công việc làm ăn của hai nhà vốn cùng hội cùng thuyền. Lý ma ma và Lý Chí Minh chào hỏi nhau, Lý ma ma nói hôm nay sẽ đưa đến đây một gã người hầu thượng phẩm, Lý Chí Minh không ngờ gặp Mạt Ca.
“Lý thiếu gia, đã lâu không gặp!” Mạt Ca cười, lên tiếng chào Lý Chí Minh, bụng thầm nghĩ, tuyệt đối không để hắn làm hỏng việc của mình.
“Liễu Như Phong, ngươi to gan thật, dám tìm đến đây?” Ánh mắt hắn đảo một vòng trên người cô, cười khẩy, cất giọng châm biếm: “Trông ngươi hôm nay ăn mặc nửa người nửa chó thế này, lẽ nào gã người hầu thượng phẩm mà cô cô ta nói chính là ngươi?”
“Thiếu gia cảm thấy có thể không?” Mạt Ca cười khan hai tiếng, mắt càng cười cợt vẻ rất thú vị.
Gã đại thiếu gia hống hách này đang tuổi ngông cuồng, lại thêm được nuông chiều, vốn chẳng coi ai ra gì, như một hình tròn, chỉ có thể tự xoay quanh mình.
Người như vậy dễ bị lợi dụng và khiêu khích.
Quả nhiên, Lý Chí Minh cười nham hiểm, “Cho dù không phải, ta cũng sẽ khiến ngươi biến thành phải! Ngươi vào được nhưng chưa chắc ra được!”
Mạt Ca cười hai tiếng, hơi hất cằm về phía sau, ý bảo hắn quay người, “Lý thiếu gia, tin tôi đi, nhìn thấy người sau lưng tôi, nhất định thiếu gia càng điên đảo.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện