[Dịch]Vương Bài Pháp Thần - Sưu tầm

Chương 52 : Thôn Dân Hiếu Khách.

Người đăng: 

.
Lai Ân trong lòng sợ hãi, nhỏ giọng nói “ Đại tẩu, người nhầm rồi, đây là bằng hữu của ta, không phải Ma Tộc.” “Đừng gọi ta là đại tẩu, ta còn trẻ, ngươi gọi ta bằng đại tỷ là được rồi, hơn nữa, ngươi lo lăn cái gì cơ chứ? Người trong thôn chúng ta đều yêu hòa bình, chỉ cần ngươi không gây chuyện thì cho dù ngươi có đến cả quân đoàn chúng ta cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái.” Bố La Cơ kháng nghị nói “ Mụ, bọn họ làm sao có thể kêu ngươi bằng đại tỷ ? như vậy chẳng phải ta sẽ gọi bọn họ bằng đại thúc sao?” Vi Lạp suy nghĩ một lát nói “ Cũng đúng, vậy kêu ta bằng Vi Lạp a di a, mau đến nhà ta dùng cơm, Băng trấn đều là người hiếu khách.” Lai Ân nói “ A di, chúng ta tới để giao dịch, sẽ không để ăn cơm.” Lai Ân lo lắng chỉ sợ vì một bữa cơm, ngay cả tiểu mệnh của mình cũng đi tong. “Đã đến đây rồi làm sao có thể không dùng cơm, đi thôi, phụ thân của Bố La Cơ mới săn được một con ma thú đang nướng ở nhà, đi nếm thử một chút a, lão đầu đó là người nướng thịt ngon nhất thôn này đấy.” Lai Ân còn có thể nói không đi sao? Đương nhiên là không nói được, bởi vì hắn còn chưa kịp nói thì đã bị Vi Lạp kéo đi. Vi Lạp một tay kéo Lai Ân, tay kia cầm thớt, mang theo Lai Ân không khác gì xách một con gà con. Lai Ân ngay cả muốn phản kháng cũng không có cơ hội. Bố La Cơ bất đắc dĩ nhún nhún vai nói “ Lai Ân tiên sinh, phụ thân ta quả thật nướng thịt vô cùng ngon.” Nhà của Bố La Cơ cũng là một tiểu viện bình thường trong thôn, trong viện có một trung niên nhân tầm hơn bốn mươi tuổi đang ngồi cạnh đống lửa nướng một con tiểu thú. Vi Lạp tiến vào sân, đem Lai Ân đẩy lên phía trước, nói “ A Thập Nhĩ, thằng con của chúng ta thật có bản lĩnh, lần này đi ra ngoài mang về ba cái thương nhân, vừa hay trong nhà có thể cần thêm vài cái gia cụ mới. Trung niên nhân ngẩng đầu lên, một khuôn mặt màu đồng cổ mang theo vẻ hiền lành, tươi cười nói “ Tốt, vừa lúc thịt chín, mau cùng tới ăn a.” Trung niên nhân đứng lên, đánh giá Lai Ân một chút cười ha ha nói “ Hai mươi tuổi Thần giai sư, quả thật có bản lĩnh.” Phanh… Trung niên nhân vung bàn tay to dùng sức chụp lên vai Lai Ân. Lai Ân kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị ngã xuống đất. “A, thật ngại quá.” A Thập Nhĩ cuống quít nâng Lai Ân dậy, giải thích “ Ta quên mất ngươi là pháp sư, ha ha.” Lai Ân cũng chỉ biết cười khổ, chụp cũng chụp rồi, người ta dù sao cũng đã xin lỗi, còn có thể nói gì nữa a. Vi Lạp vui vẻ cười to nói “ A Thập Nhĩ, hôm nay nhà có khác, còn không mau mang hảo tửu ra đây.” A Thập Nhĩ nghe thấy vậy liền dùng tốc độ ngay cả Lai Ân cũng không nhìn rõ chạy vào trong phòng, sau đó bê ra một thùng rượu to, tay còn cầm một cái bát lớn cười to nói “ Đúng vậy, khách nhân đến nhà sao lại không có rượu được? Bố La Cơ hôm nay ngươi cũng có thể uống một chút.” Bố La Cơ nghe được, vẻ mặt vô cùng sung sướng. “ Hai vị nữ sĩ kia cũng lại đây đi, rượu này là rượu hoa quả không làm người say.” A Thập Nhĩ đem một chiếc bát cẩm lấy, tay kia nhấc thùng rượu lên, rượu từ trong đó chảy ra rơi xuống bát ngay cả một giọt cũng không bị rớt ra ngoài. Mùi rượu thơm ngào ngạt tỏa ra khắp nơi Khải Lỵ cắn ngón tay nhìn về phía Lai Ân vẻ mặt chờ mong nói “ Đại ca, có thể uống sao?” Vi Lạp vỗ vỗ vai Lai Ân nói “ Đương nhiên là có thể, nếu hắn dám không cho ngươi uống, ta sẽ đánh hắn thành thịt băm.” Lai Ân tức thì gật đầu như bổ củi. Khải Lỵ cầm lấy bát rượu uống một ngụm nói “ Thơm quá.” “Ha ha, đây là rượu do chính tay ta làm.” A Thập Nhĩ cười nói. Mọi người tất cả đều ngồi quanh đống lửa,vừa sưởi ấm vừa uống rượu. Chỉ một lát sau hai mắt của Lai Ân đã đỏ bừng. A Thập Nhĩ uống rượu như uống nữa, rót một chén hết một chén, nhưng không hề có nửa điểm say. Mễ Lệ Toa tao nhã hơn, rót một chén rượu uống cả nửa ngày vẫn còn hai phần ba. Khải Lỵ không biết từ lúc nào đã dựa vào lồng ngực của Mễ Lệ Toa ngủ thiếp đi. Vi Lạp đưa cho mỗi người một miếng thịt nướng nói “ Lai Ân tiên sinh, nghe tiểu tử nhà ta nói lại, ngươi tới đây để giao dịch sao.” “Đúng vậy.” Lai Ân gật gật đầu. “Vậy ngươi có những gì?” “Gia cụ, đồ ăn, đồ trang điểm, còn có rất nhiều những dụng cụ hàng ngày.” Lai Ân vừa nói vừa từ không gian giới chỉ xuất ra vô số đồ vật. Một tiểu thôn bị phong bế không biết bao nhiêu năm tháng, bọn họ đã rất lâu rồi chưa từng gặp quan những dụng cụ tinh tế như vậy. Cả nhà Bố La Cơ không khỏi trợn mắt ngắm nhìn. A Thập Nhĩ chỉ vào một chiếc giường gỗ có điêu khắc hoa văn nói “ Cái này giá trị bao nhiêu tiền?” “Lấy vật đổi vật.” Lai Ân xuất ra một quả thánh giai tinh hạch nói “ Một quả tinh hạch đổi lấy một cái giường, các vị thấy thế nào?” Mễ Lệ Toa choáng váng đầu óc, trừng mắt nhìn Lai Ân thầm nghĩ “ gian thương a, một quả tinh hạch thánh giai có thể mua được gần ngàn chiếc giường kiểu như thế này, hắn không ngờ lại chỉ đổi bằng một cái.” “Được, được, ha ha, rất tiện nghi cho chúng ta, ngươi chờ một chút.” A Thập Nhĩ ném bát rượu xuống, chạy vào phòng, chỉ một lát sau đã chạy ra trong tay còn dầm một cái túi làm bằng da thú, đem đổ ra. Đủ các loại tinh hạch, màu sắc khác nhau, có chừng ba, bốn mươi khối. A Thập Nhĩ chỉ vào đám tinh hạch nói “ Ba mươi hai khối thánh giai tinh hạch, bốn khối Á Thần giai thất cấp tinh thạch, còn có sáu khối Á Thần trung giai nhị cấp tinh hạch, Lai Ân tiên sinh, ngươi lấy gì để đổi?” Lai Ân vuốt vuốt cằm suy nghĩ một chút nói “ A Thập Nhĩ tiên sinh, nhiều đồ vật xa xỉ như vậy, có thể đổi được rất nhiều thứ, chi bằng như vậy, ta đem đồ vật của ta bày ra đây, ngươi tùy tiện chọn lấy, sau khi ngươi chọn xong rồi, thì số tinh hạch kia sẽ thuộc về ta.” “Được được, dù sao thì có giữ lại với chúng ta cũng là vô dụng.” Lai Ân cùng A Thập Nhĩ đang giao dịch thì từ cửa sân, một thanh âm già nua truyền đến. A Thập Nhĩ cùng Vi Lạp vừa thấy vậy lập tức vội vàng đứng lên nói “ Bá Đặc trưởng lão, ngài như thế nào lại đến đây a?” “Trong thôn có khách, ta đương nhiên muốn đến hỏi thăm một chút, nếu không người ta lại nói chúng ta không có lễ phép a.” Người vừa tới tay chống một cây mộc trượng, trên đầu trượng được khảm một viên băng lam sắc bảo thạch to bằng nắm tay, thân lão chỉ cao chừng một thước năm, tóc đã rụng gần hết, mặc một kiện áo khoác bằng da thú. Nếu chỉ nhìn qua thì lão cũng giống như hàng ngàn, hàng vạn những lão nhân bình thường khác trên đại lục, nhưng khi chứng kiến ánh mắt của lão hoặc là bị lưỡng đạo quang mang nhàn nhạt từ mắt lão nhìn tới người ta có cảm giác như bị rơi vào hầm băng lạnh giá. Mễ Lệ Toa theo bản năng vội vàng tránh né ánh mắt của lão nhân. Lai Ân cố gắng khống chế thân thể của mình, đứng dậy nói “ Trưởng lão, người khỏe.” Bá Đặc đánh giá Lai Ân một chút, cười nói “ Người trẻ tuổi, thôn chúng ta mấy ngàn năm qua đã không có người lạ bước vào, đột nhiên hôm nay lại có một Thần giai sư tới, ngươi nói có phải hơi đặc biệt không.” Bá Đặc khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười, nhưng trên người lão lại tản mát ra sát khí đáng sợ tập trung lên Lai Ân. A Thập Nhĩ cùng Vi Lạp tức thời sắc mặt đại biến. Mễ Lệ Toa vừa định cử động. Vi Lạp bất đắc dĩ đặt một tay lên bả vai Mễ Lệ Toa nói “ Không nên cử động, trưởng lão sẽ không làm gì có hại cho hắn.” Lai Ân trong lòng có chút lo lắng, nhưng sắc mặt vẫn lạnh như băng nói “ Bá Đặc trưởng lão, chúng ta vốn là muốn đi đến Bắc Cực Băng Nguyên, tới đây hoàn toàn là do ngoài ý muốn, nếu trưởng lão không thích, chúng ta trực tiếp rời đi là được rồi.” “Đi? Không nói rõ ràng còn muốn rời đi sao? A Thập Nhĩ, đem hắn đi đến Băng Quật nội, Băng Thần điện hạ muốn đích thân thẩm vấn hắn.” A Thập Nhĩ vẻ mặt có chút không đành, nhìn qua trưởng lão nói “ Bá Đặc trưởng lão, chuyện này không tốt lắm đâu.” “A Thập Nhĩ, sự việc này có liên quan đến sự tồn tại của thôn chúng ta, ngươi có thể gánh vác được sao.” A Thập Nhĩ nghe thấy vậy không dám chần chừ, cước bộ nhẹ nhàng đi đến bên Lai Ân, năm ngón tay hóa thành ưng trảo chộp lên cổ hắn. Lai Ân khẽ cau mày, thực lực của A Thập Nhĩ vốn vượt xa hắn, một trảo này lại tung ra quá gần, cơ bản là khó có thể thoát được. Không gian di động của hắn lúc này trở lên hữu dụng, tâm niệm vừa hiện lên liền biến mất khỏi ưng trảo của A Thập Nhĩ A Thập Nhĩ mười ngón tay đánh xuống đem chỗ băng tuyết sau lưng của Lai Ân biến thành năm hố nhỏ, nhưng lại không bắt được thân ảnh của Lai Ân. Lai Ân vừa thoát khỏi liền chạy đến chỗ Vi Lạp, mặc dù biết mình chưa chắc đã là đối thủ của nàng nhưng bằng hữu của mình còn đang ở trong tay nàng vì thế không thể không cứu. Lai Ân năm ngón tay liên tục huy động, mười đoàn hỏa cầu phân ra tứ phía đánh về Vi Lạp. “Tiểu huynh đệ, không cần nóng vội, dù sao thì ngươi cũng trốn không thoát.” A Thập Nhĩ sau lần đầu tiên thất bại đã tìm được phương hướng của Lai Ân, năm ngón tay quắp lại thành trảo hướng đến phía hắn phóng đi. Đấu khí trên người Vi Lạp bùng nổ trực tiếp đem mười đoàn hỏa cầu đánh bay. Lai Ân bất đắc dĩ chỉ còn cách bỏ qua,lắc mình ra giữa sân tức giận nói “ Bá Đặc trưởnglão, chúng ta chẳng qua chỉ là giao dịch, không đến mức phải động đao, động thương a.” “Tiểu tử, Băng trấn đã mấy ngàn năm rồi không có ai có thể đi vào, cho dù ngươi có được Bố La Cơ dẫn đến, nhưng nếu không rõ lộ tuyến thì làm sao có thể chạy đến gần đây a.” “Mẹ nó, lão già ngoan cố ngươi, ngươi tưởng là ta thích đến nơi này lắm sao, chỉ một cái không gian giới chỉ của bản thiếu gia cũng có giá trị gấp vài lần cái thôn này a.” A Thập Nhĩ tốc độ không chậm, khiến cho Lai Ân muốn nói một câu cũng phải mất mấy lần mới xong. Bá Đặc nhìn A Thập Nhĩ cùng Lai Ân một đuổi một chạy, nói “ Nguyên lai là một gã không gian pháp sư, A Thập Nhĩ, ngươi lui lại, để ta.” A Thập Nhĩ vội vàng nói “ Trưởng lão, không cần ngà động thủ, chỉ cần ta là được rồi.” “Ngươi là chiến sĩ, để đối phó với pháp sư rất khó khăn, huống chi hắn còn là không gian pháp sư, ta rất muốn biết tiểu tử này rốt cuộc là ai mà lại dám đến Băng trấn này giương oai.” A Thập Nhĩ nghe vậy liền lùi lại. Bá Đặc tiến lên trên một bước. Tức thì băng tuyết trên bầu trời biến thành mười hai cây băng thương bắn tới Lai Ân.” “Lão nhân, ngươi đừng làm ta tức giận, bằng không cá chết thì lưới cũng rách, đừng trách ta vô tình.” Lai Ân lúc này vô cùng tức giận, lão gia hỏa này quả thật là không có nửa điểm lý lẽ. “Tiểu tử, lời này của ngươi nếu nói với người khác thì còn được,nhưng với ta thì không ăn thua, không gian pháp sư mặc dù là cấm kỵ pháp sư, hơn nữa ngay cả ngươi nếu có không gian thôn phệ cũng đừng hòng ở đây chiếm được tiện nghi của ta, ta chỉ cần một chiêu cũng có thể trung hòa không gian thôn phệ của ngươi.” Băng thương cùng hỏa cầu mạnh mẽ va chạm với nhau. Hỏa cầu tức thì bị văng ra tứ phía, còn băng thương vẫn tiếp tục hướng về phía Lai Ân lao đến. Lai Ân vội vàng lùi về phía sau, tay tay vẽ ra trước mặt một vòng tròn, tức thì hiện ra một cái hắc động thôn phệ đám băng thương vừa hay phóng đến, hắc động sau khi thôn phệ xong cũng đồng thời biến mất, Lai Ân lúc này biết lão nhân kia nói đúng, lão nhân này thoạt nhìn vô cùng bình thường nhưng thực lực lại khủng bố nhìn không ra, mỗi một chiêu ma pháp của lão đều mạnh hơn của mình không biết bao nhiêu lần. Bá Đặc âm thanh lạnh lùng nói “ Tiểu tử, nói ra mục đích của ngươi, bằng không ngươi vĩnh viễn đừng mong có thể rời khỏi đây.” “ Nói là giao dịch ngươi cũng không tin.” Lai Ân cắn răng tức giận nói “Xem ra nếu không bắt được ngươi giao cho Băng Thần điện hạ đích thân thẩm vấn thì ngươi sẽ không nói ra sự thật.” Lam sắn tinh thạch trên đầu quải trượng của Bá Đặc tỏa ra hòa quang nhàn nhạt, khiến cho toàn bộ thôn trong nháy mắt bị băng tuyết vây quanh. Lai Ân nhìn trước mặt chỗ nào cũng chỉ thấy từng bông tuyết trắng xóa rơi khắp nói. Gào… gào.. Hai đầu băng lang theo băng tuyết phóng đến, tru lên một tiếng đánh về phía Lai Ân. Lai Ân thẻo bản năng lùi lại, hai mắt hắn lúc này gần như không thể nhìn được xa, đành phải lợi dụng thần thức mở rộng phạm vi tìm kiếm, kết quả cũng chỉ có thể quan sát được hơn mười thước. Bên trong phong tuyết. Bá Đặc nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được vị trí của Lai Ân. Lai Ân lúc này cũng nhắm mắt lại đứng giữa phong tuyết, hai đầu băng lang vẫn tiếp tục công kích , đột nhiên từ dưới chân hắn một cái đuôi rắn thò lên quấn lấy đùi Lai Ân. Lai Ân nhíu mày chấn động, tức thì dưới chân hắn sa thạch dùng tốc độ vô cùng mau chóng tạo thành một ma pháp thuẫn ngăn cản xà vĩ lại. Vẻ tươi cười của Bá Đặc biến mất, lão kinh ngạc nói “ Thần giai tam hệ ma pháp sư, dám đến Băng trấn quả nhiên là có chút thực lực, bất quá nếu đã ở trong Băng Trấn thì ngươi đừng mong có thể chạy thoát.” Lai Ân được sa thạch bao phủ, lợi dụng thổ hệ năng lực của mình, cắn răng nói “ Lão gia hỏa, chúng ta cứ thử chờ xem , rốt cuộc ai là người sẽ thắng.” “Phải không? Tiểu huynh đệ, nếu muốn chạy thì ta e rằng ngươi không có cơ hội a, mặc dù Thánh giai tam cấp rất khó gặp nhưng cũng không có nghĩa là có thể thoát được từ trong tay của ta.” Bá Đặc dẫm chân một cái, Băng xà ma linh liền tiếp tục phóng tới. “Lão gia hỏa, đây chính là ngươi muốn chết.” Lai Ân song chưởng cùng đánh ra, phóng ra một hắc cầu to chừng một thước. “Thứ này đối với ta vô dụng.” Bá Đặc chờ khi hắc cầu phóng gần đến người, liền há mồm thổi ra một đoàn băng khí đem hắc cầu thổi tan. Lai Ân cười hắc hắc nói “ Đó chẳng qua là chút tài mọn, đều là Thần giai pháp sư, dùng ma pháp cũng không hay lắm, phải dùng Ma Linh.” Trên người Lai Ân hiện lên hai chùm hỏa diễm phân biệt hóa thành một hỏa diễm cự nhân cùng một thành hỏa kiếm, hỏa diễm cự nhân cầm lấy hỏa kiến sau đó phóng tới hướng về đầu Bá Đặc đánh tới. “Quá yếu.” Bá Đặc cười ha ha nói “ Tiểu tử năng lực của ngươi mặc dù rất khá, làm cho ta vô cùng kinh ngạc nhưng đáng tiếc thực lực lại quá yếu.” Bá Đặc giơ quải trượng lên, băng lam sắc tinh thạch trên trượng bắn ra lưỡng đạo băng xạ, vừa hay đón lấy hỏa kiếm trong tay hỏa diễm cự nhân, trường kiếm trong nháy mắt liền bị đóng băng, băng khí nhanh chóng tràn lên, ngay cả cánh tay của hỏa diễm cự nhân cũng bị băng hóa. Hỏa diễm cự nhân sau đó bị biến thành băng nhân quay đầu giơ kiếm bổ về phía Lai Ân. “Chết tiệt, cái này căn bản là chênh lệch cấp bậc quá lớn.” Lai Ân không nghĩ tới ma pháp của mình lại hoàn toàn không có hiệu quả, mắt nhìn hai băng kiếm đánh xuống, cắn răng lấy ra một cái phong ấn. Một cái hoàn mỹ phòng ngự tức thì hiện lên, hồng sắc quang tráo đem Lai Ân bao lại, băng kiếm lúc này cũng tức thì bổ lên quang tráo phát ra những tiếng kinh thiên động địa, ngay sau đó băng kiếm liền vỡ tan. Lai Ân từ trong băng vụn lao ra, trong tay cầm quyết định chi thủ đánh về phía Bá Đặc. Bá Đặc không ngờ tới một kích kia của mình lại không thành công, nhưng hắn mặc dù kinh hãi nhưng cũng không hấp tấp, liền phóng ra một đoàn băng cầu đánh về phía Lai Ân. Tới cấp bậc như của Bá Đặc, cũng không cần phải dùng Băng long hay là những ma pháp cao cấp để công kích, chỉ cần phất tay phóng ra một cái tiểu băng cầu thì lực công kích đã không kém những ma pháp đồng giai. Băng cầu đánh lên quang tráo phát ra tiếng nổ rung trời. Một bàn tay nhanh như thiểm điện đánh lên mặt Bá Đặc. Bá Đặc bị trúng chiêu, động tác cuối cùng là giơ quải trượng đánh mạnh vào ngực Lai Ân. Hai người bị trúng đòn, đồng thời bay ra ngoài. Bá Đặc đánh thương bị một quyền của Lai Ân đánh cho rơi mất mấy cái răng, hắn đến lúc này vẫn còn không tin tại sao quyền đó lại đến nhanh như vậy. Lai Ân cũng không tốt hơn, hoàn mỹ phòng ngự của hắn chỉ có thể duy trì mười giây đồng hồ, liên tục ngăn cản hai lần công kích đã tốn rất nhiều thời gian, đến khi trượng của Bá Đặc đánh đến thì hoàn mỹ phòng ngự cũng vừa hay tan biến, khiến cho ngực của hắn hoàn toàn chịu một trượng của Bá Đặc, gãy mấy một nửa xương sườn. Bá Đặc chống gậy đứng dậy, trừng mắt nhìn Lai Ân nói “ Tiểu tử, bị thương nặng rồi a, ta xem ngươi còn bổn sự gì nữa?” “ Lão nhân, ngươi cũng không khá hơn a, một quyền kia của ta cũng khiến ngươi chịu khổ.” Lai Ân cắn răng đứng lên, thuận tay ném cho mình một đạo quang minh ma pháp, xương sườn của hắn phát ra những âm thanh răng rắc, bắt đầu liền lại. Bá Đặc tròng mắt thiếu chút nữa thì rớt ra ngoài, kinh thanh nói “ Quang Minh hệ ma pháp, tiểu tử ngươi rốt cuộc là mấy hệ pháp sư.” “ Dù mấy hệ thì cũng không quan hệ gì đến lão, lão nhân, hiện tại ta không bị thương, ngươi bị thương , ngươi xem chúng ta ai thảm hơn a.” Lai Ân sờ sờ vào xương sường của mình cười rộ lên, nhưng trong lòng hắn lại đang cười khổ, vừa nãy chỉ tùy tiện mấy chiêu nhưng đã rút đi của hắn không ít tinh thần lực. “Ngươi có quang minh ma pháp cũng vô dụng, thực lực của ngươi rất yếu, vừa rồi may mắn ngăn trở được hai lần công kích, nhưng lần này chưa chắc đã có thể ngăn được lần thứ ba.” Bá Đặc hai tay giơ lên cao, song mục hiện lên một tầng lam sắc băng tuyết, ngay sau đó trên đỉnh trượng của lão một đoàn băng lam sắc quang mang hiện ra, hào quang bên trong biến thành vô số đạo quang manh bắn tới phía Lai Ân. Lai Ân lần này ngay cả cơ hội trốn tránh cũng không có, lập tức bị hơn mười đạo quang manh đánh trúng, ngã xuống. Bá Đặc cười ha ha, nói “ Tiểu tử, nguyên lai ngươi là nỏ mạnh hết đà a, hại ta phải dùng đến chiêu này.” Lai Ân nhìn mặt của Bá Đặc, lúc này vẻ mặt lão cười so với khóc còn khó coi hơn, nửa bên mặt bị đánh trúng đã sưng vù, khi cười lộ ra mấy chiếc răng đã bị đánh gãy. “Lão nhân, nhớ đấy đừng để cho ta có cơ hội, bằng không lão nhất định sẽ phải hối hận.” “Ngươi bây giờ vẫn còn lắm miệng sao, cẩn thận ta dán miệng ngươi lại.” Bá Đặc phất tay một đầu băng lang ma linh đi đến trước mặt Lai Ân, cắn lấy quần áo trước ngực hắn, sau đó lôi hắn theo sau Bá Đặc. Đám người A Thập Nhĩ lúc này đang chờ ở thôn khẩu. Nhưng khi Bá Đặc cùng với Lai Ân đi tới, bọn họ liền vô cùng hoảng sợ. Trưởng lão ở Băng trấn xem thực lực đã xem như là rất mạnh, hiện tại nửa mặt sưng vù khiến cho mọi người không khỏi nhìn về phía Lai Ân, thật khó tưởng tượng người này cư nhiên lại có thể tổn thương được trưởng lão. A Thập Nhĩ chứng kiến bộ dáng của Lai Ân cùng trưởng lão đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó nói “ Trưởng lão, thế này… là có chuyện gì?” Bá Đặc phất tay chỉ vào Lai Ân nói “ Canh giữ tên tiểu tử này, ta trở về thay quần áo, ta muốn dẫn hắn đi hầm băng.” A Thập Nhĩ nhìn Lai Ân cười khổ nói “ Tiểu huynh đệ, ta thật sự không giúp được ngươi,một hồi nữa ngươi nhìn thấy Băng Thần Điện Hạ, không biết là tốt hay xấu a.” “Đừng cho ta cơ hội, bằng không ta nhất định sẽ thu thập lão nhân kia.” Lai Ân nhìn Bá Đặc đi đằng xa, căm giận mắng. A Thập Nhĩ giận dữ nói “ Tiểu huynh đệ, coi như hết, ngươi ngay cả trưởng lão cũng đánh không phải muốn tìm chết sao? Bất quá bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ a, Bá Đặc trưởng lão từ trước tới nay chưa từng bị người khác đánh cho sưng một bên mặt.” “ Lần sau đem hắn đánh sưng nốt nửa mặt kia.” A Thập Nhĩ chỉ đành lắc đầu cười khổ trước tính cách ương ngạnh của Lai Ân. Khải Lỵ cùng Mễ Lệ Toa đều bị nhốt ở bên trong, bên ngoài vài thôn dân cầm mộc côn cùng nông cụ đang canh chừng bọn họ. Khải Lỵ lúc này vẫn còn đang ngủ. Mễ Lệ Toa chứng kiến Lai Ân được đưa vào, sắc mặt hoảng sợ nói “ Ngươi làm sao vậy?” “Toàn thân nhiều chỗ bị gãy, một lát nữa chờ ta khôi phục được một chút tinh thần lực là tốt rồi.” “Ngươi muốn làm thế nào thì làm, cho tới bây giờ ta vẫn chưa nhìn thấy ngươi bị thương nặng như vậy.” “Không có việc gì, tài nghệ không bằng người, bị thương là chuyện bình thường.” Lai Ân cắn răng nói “ Đừng để cho ta có cơ hội đi ra, bằng không ta nhất định sẽ xử lý lão già kia.” “Có muốn hỗ trợ hay không?”thanh âm của Ma Luân lúc này lại hiện trong đầu của Lai Ân. Từ khi lần trước Ma Luân muốn chèn ép Lai Ân không có kết quả cho đến bây giờ Lai Ân cũng không dùng Ma Luân, ném qua một bên, không ngờ lần này Ma Luân lại chủ động nhày ra, ý tứ vô cùng hòa hảo. Lai Ân ngay cả trả lời cũng không, trực tiếp cắt đứt liên hệ cùng Ma Luân, đây là hắn rõ ràng cố ý nói với Ma Luân đừng tưởng rằng ta ngốc, muốn lợi dụng lúc ta gặp khó khăn sao, đừng có mơ. “ Lai Ân, đừng như vậy a, chúng ta tốt xấu gì cũng đã hợp tác nhiều lần, ngài không thể nào cứ như vậy ném ta trong không gian giới chỉ không thèm quan tâm đến.” Ma Luân không biết dùng phương pháp gì lại tiếp tục liên hệ tinh thần với Lai Ân. “Không đếm xỉa tới ngươi thì ngươi thành thật nằm im cho ta, nếu còn dám chủ động nói chuyện với ta, ta sẽ nghĩ biện pháp đem người nung chảy a.” Ma Luân cả giận nói “ Lai Ân, ngươi đừng khinh người quá đáng, nung chảy ta, ha ha ngươi xem lại bản thân mình đi, muốn nung chảy ta dựa vào thực lực của ngươi sao? Tỉnh lại đi, đừng mơ giữa ban ngày nữa.” “Ngươi nói là ta không có bổn sự sao. Luyện kim thuật đã nghe nói qua chưa? Có biết Cát Tạp Mỗ không?” “Ngươi, ngươi định dùng luyện kim thuật.” Ma Luân lúc này cũng có chút không rõ, tiền nhiệm Mạt Nhật Thẩm Phán và Phán Quyết Giả cũng chưa dùng qua luyện kim thuật, hơn nữa luyện kim thuật thực sự là một loại kỹ thuật có thể nung chảy hắn. “Cho nên ngươi đừng cho ta là ngốc, ta nói cho ngươi biết nếu còn dám chủ động bắt chuyện với ta một lần nữa ta sẽ ném ngươi cho Cát Tạp Mỗ, để xem là ngươi cứng hay là luyện kim thuật mạnh.” Ma Luân lần này thực sự sợ hãi, liền ngoan ngoãn không dám nói nhiều. Bố la Cơ cầm một ít thức ăn tới, nói “ Ba vị, thật ngại quá, ta không nghĩ tới kết quả lại thế này.” “Không trách ngươi, là ta nghĩ quá đơn giản, một bộ lạc lánh đời đã mấy ngàn năm, tự nhiên có một đám người lạ tiến vào, tự nhiên sẽ khiến cho người khác chú ý, nhất định sẽ nghĩ tới những điều không tốt.” “Lai Ân tiên sinh, vốn ta muốn thả các ngươi ra, nhưng đám người coi giữ các ngươi đều mạnh hơn ta, ta thật sự không có cách nào.” Bố La Cơ bất đắc dĩ nhún nhún vai nói. “Không sao, cái này ta cũng không trách ngươi, chỉ là ta không biết Bá Đặc nói là muốn dẫn ta tới để Băng Thần điện hạ thẩm vấn, Băng Thần điện hạ là ai?” “ Chỉ có trưởng lão mới được nhìn thấy bộ dáng của Băng Thần Điện Hạ, ta cũng không biết là ai.” Bố La Cơ bỏ đồ ăn xuống nói “ Ta đi đây, vạn nhất để trưởng lão nhìn thấy ta ở đây chỉ sợ sẽ lột da ta.” Mễ Lệ Toa nhỏ giọng nói “ Lai Ân, vì cái gì mỗi lần ta cùng với ngươi ở một chỗ, lại đều không có chuyện tốt?” “Vấn đề ngươi hỏi, ta cũng không biết đáp án, dù sao cũng đừng để ta chạy thoát bằng không ta nhất định sẽ đánh vỡ nửa cái mặt còn lại của lão già kia.” “ Hừ, đừng có mà mơ hão, ta tưởng ngươi lúc này đang tính toàn thế nào để quỳ lạy, van xin hắn tha cho ngươi chứ?” “ Còn lâu a, ta đang hy vọng lão già kia vĩnh viễn biến mắt khỏi mắt ta, tốt nhất là bị sét đánh một phát chết a.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang