[Dịch]Vương Bài Pháp Thần - Sưu tầm
Chương 51 : Tiểu Trấn
.
“Ngươi tên hỗn đản này, lão tử còn chưa nói thì thôi, ngươi thế nào lại dám lừa ta như vậy.”
“Ta như thế lừa ngươi, ta nói vị tiên sinh này, ngươi vốn tìm đến chúng ta cũng không có ý gì tốt đẹp cả, ta có lừa ngươi cũng không quá phận a.”
“Ta gọi là Mạc Sâm.”
“Ta gọi là Mai Lý.” Con tiểu điểu trên đầu Chớ Sâm cũng ngẩng đầu lên phẫn nộ nhìn chằm chằm Lai Ân nói.
“Ta không quan tâm đám người các ngươi gọi là gì, ngươi nếu còn dám đi theo ta, ta sẽ không khách khí.” Lai Ân nói xong liền xuất ra Phong Ân Chi Thư, thương thế của Lạp Kỳ Áo cũng đã khôi phục khá nhiều, dùng để đối phó với người này cũng đủ.
Mạc Sâm nhìn thấy Phong Ấn Chi Thư liền biến sắc, gấp giọng nói “ Đừng, ta không có ác ý, ta chỉ là muốn giúp các ngươi.”
“Trời mới biết các ngươi nói thật hay nói dối, hơn nữa ta cũng không có hứng thú đi phân thật giả, ngươi tốt nhất nên rời đi, bằng không ta thật sự sẽ không khách khí.”
Từ trong Phong Ấn Chi Thư truyền đến từng trận âm thanh làm cho sắc mặt Mạc Sâm càng thêm ngưng trọng.
Mạc Sâm liếc mắt nhìn thấy bí ngân bao tay, nói “ Ngươi nếu đã có được bao tay đó, vậy có muốn biết lai lịch của nó không.”
“Ta không có hứng thú, ít nhất ta cũng đoán được rằng nếu muốn ngươi nói ra lai lịch của nó thì nhất định ta sẽ thiếu ngươi một nhân tình, mà điều này lại không phải việc mà ta thích.”
Mạc Sâm dở khóc dở cười.
Mai Lý ở trên đầu Mạc Sâm nói “ Thấy chưa, ta đã bảo tiểu tử này rất khó chơi mà, trực tiếp dùng bạo lực đi, có lẽ còn dễ hơn.”
Mạc Sâm cào tóc, cắn răng nói “ Xem ra cũng chỉ đành làm như vậy, Lai Ân, đừng trách ta không khách khí, ta biết thế lực sau lưng của ngươi rất lớn, bất quá nếu ngươi không phối hợp cùng ta, ta cũng không còn cách nào khác.”
“ Mạc Sâm tiên sinh không cần khách khí.”
Bạch quang từ Phong Ấn Chi Thư bay ra, áp lực cường đại từ trong đó xuất ra cuồn cuộn.
Lạp Kỳ Áo đầy đủ chín cái đầu, thực lực cũng được khôi phục gần như xưa Thần trung giai thực lực hiện ra.
Sắc mặt Mạc Sâm đại biến, nhìn Lạp Kỳ Áo nghiêm mặt nói “ Mai Lý, ngươi chủ công hay là ta chủ công.”
Mai Lý đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Lạp Kỳ Áo, nói “ Theo ta nếu lúc này chúng ta còn không chạy thì chỉ có chết a, cấp trên cũng không nói cho chúng ta biết rằng trong tay tên tiểu tử này còn có vương bài a.”
Ma Lý vừa nói xong liền bay lên, hóa thành một con Hỏa Phượng Hoàng quay đầu bỏ chạy.
Mạc Sâm ngẩn ngơ, ngay sau đó liền co cẳng chạy theo.
“Mai Lý, ngươi tên hỗn đản này, đồ không nghĩa khí, thời điểm mấu chốt cư nhiên lại ném ta lại để bỏ chạy.”
“Ngu ngốc, ngươi không cảm nhận được hơi thở cường đại trên người tên kia sa? Không chạy chẳng lẽ đứng đó chịu chết sao?”
Một người một chim tới đã nhanh nhưng lúc đi còn nhanh hơn.
Mạc Sâm biết Phong Ân Chi Thư, nhưng hắn lại không thể hiểu được tại sao một nhân loại lại có thể thu phục một con quái vật có thực lực Thần trung giai.
Lạp Kỳ Áo xuất hiện dọa cho Mạc Sâm cùng Mai Lý cuống cuồng bỏ chạy, mà ngay cả Mễ Lệ Toa cùng Khải Lỵ cũng bị dọa cho ngây người, bọn họ không nghĩ tới trong tay Lai Ân lại giữ một con quái vật như vậy.
Lạp Kỳ Áo quay mặt nhìn bốn phía, sau đó nhìn thấy Lai Ân không khỏi nhếch miệng cười nói “ Chủ nhân, người hảo.”
“Xem ra ngươi đã hồi phục rồi a.” Lai Ân đánh giá Lạp Kỳ Áo nói.
“Đúng vậy, cũng đã hồi phục gần như lúc trước, dựa vào ước định khi trước, ta trước hết muốn đi báo thù.”
Lai Ân giơ tay lên nói “ Ngươi có thể đi, bất quá trước hết ta cần nhờ mi một việc, cái bao tay này ngươi đã gặp qua chưa?”
Lạp Kỳ Áo cúi đầu nhìn bí ngân bao tay, trầm tư một lát nói “ Đây là bộ phận của một bộ khải giá, theo ta nhớ thì thời điểm Long tộc còn tồn tại trên đại lục thì chỉ có long kỵ sĩ mới có thể mặc loại khải giáp này, đây là bao tay khải giáp của Hỏa long kỵ sĩ.”
“Có tác dụng gì?”
“Long kỵ sĩ là do long tộc tuyển lựa, nhưng nếu không có long giáp thì long tộc sẽ không thừa nhận thân phận của long kỵ sĩ, cho nên mỗi một gã kỵ sĩ đều phải có một bộ long giáp, cho nên long giáp cũng tương đương như một cái vật phẩm để nhận chủ đối với long tộc.
Lai Ân xoa xoa trán, nói “ Nói cách khác, chỉ cần ngươi có một bộ khải giáp này ngươi gần như đã có một con cự long, chỉ cần thu thập đầy đủ một bộ long giáp a.”
“Đại khái là như thế, Long tộc thực lực rất mạnh, bọn họ khi mới sinh ra đã là Á Thần hạ giai ngũ cấp, khi nhỏ sẽ đạt tới Á Thần thượng giai, lớn dần đạt tới Thần hạ giai, còn khi trưởng thành yếu nhất cũng là Thần trung giai, nhưng vấn đề là Long tộc trên đại lục vô cùng ít ỏi, bọn họ tồn tại ở Thần Bí Đại Lục, không xuất hiện ở nói này.”
“Ta nghe nói thời điểm Thần Ma đại chiến, long tộc có xuất hiện qua.” “ Có thuyết nói rằng có người đả thông được thông đạo đi đến nơi đó, chủ nhân, bao tay kia bất luận thế nào cũng không nên đem cho người khác, một gã long kỵ sĩ có sức mạnh cường đại như thế nào ngươi cũng có thể tưởng tượng được, nếu có cơ hội nên thu thập toàn bộ khải kháp a.”
“Ta vốn cũng không tính sẽ đem tặng người khác.”
Lạp Kỳ Áo gật gật đầu, nói “ Chủ nhân, hiện tại ta muốn báo thú, chờ sau khi ta báo thù xong sẽ quay lại tìm ngươi.”
“Được, bất quá ngươi cũng chỉ có thể tìm một mình Cách Mã, không được để liên lụy đến người khác.”
“Ta hiểu rồi.” Lạp Kỳ Áo vươn đôi cánh như cánh dơi của mình bay lên.
Chín cái đầu của Lạp Kỳ Ái đồng thời ngửi ngửi, đánh giá phương hướng một chút, sau đó hướng về hướng đông nam bay đi.
Lai Ân thu lại bao tay, nói “ Xem ra, tổ chức này lai lịch không nhỏ chút nào, cư nhiên lại có một đầu long, Khải Lỵ chúng ta đi.”
“ Sao thế? Đại ca chúng ta không đợi nữa sao.”
“ Căn cứ vào tính huống để phán đoán thì ta cùng đám người này tạm thời còn chưa đánh bừa được, vì thế chúng ta chỉ có thể đi.”
“Đại ca ngươi không phải đã hẹn bọn chúng chờ ở chỗ này sao.”
“Khải Lỵ, ngươi phải biết rằng, đánh không lại thì phải chạy, đánh không lại mà ngay cả chạy cũng không biết thì đúng là ngu ngốc, tỷ như con gã đại hán cùng con tiểu cầm lúc nãy, hai người bọn họ vô cùng thông minh, biết không thể đánh lại Lạp Kỳ Ảo nên ngay lập tức liền bỏ chạy.
Khải Lỵ gật đầu nói “ Ta hiểu rồi, về sau nếu không đánh lại liền bỏ chạy, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đứng chờ chết.”
“Rất thông minh.” Lai Ân vỗ tay tán thưởng.
“ Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?” Mễ Lệ Toa nhìn Lai Ân hỏi.
“Đi Bắc Cực Băng Nguyên.”
“ Lần này là chuyện gì?”
“ Gia tộc của Khải Lỵ có vài thứ chôn dấu tại đó.”
“Được rồi.” Mễ Lệ Toa gật gật đầu, cũng không vẻ phản đối.
Khải Lỵ nắm tiểu thủ nói “ Phụ thân của ta nói là nếu lấy được đồ vật đó, gia tộc chúng ta sẽ có thể khôi phục được.”
“ Nhiệm vụ chủ yếu là phải rời khỏi nơi này.”
Lai Ân vỗ vỗ vai Khải Lỵ nói.
Sau khi ba người rời đi để lại thành Y Tư Thản giờ đã thành bình địa.
Lúc đó ở trong rừng rậm gần đó.
Mạc Sâm cùng Mai Lý đang nhìn chằm chằm vào bóng Lai Ân vừa rời đi.
“Mạc Sâm, hắn nói chúng ta là hai tên ngu ngốc.”
“Sai, hắn nói đánh không lại còn không chạy là ngu ngốc, cái này chứng tỏ chúng ta là hai người thông minh.”
“ Ta không phục, người này trong tay tại sao lại có lắm thứ như vậy, Phong Ấn Chi Thư đã không nói làm gì, bên trong không ngờ cư nhiên lại còn nuôi cả một con rắn cường đại như vậy.”
“ Có thể chạy thoát đã là may lắm rồi, ngươi còn oán hận cái rắm a, lúc này phải lặng lẽ đi theo, xem xem bọn chúng muốn đi đến đâu.”
Hai người lập tức bám theo.
Không lâu sau, hơn mười gã ma pháp sư từ trời bầu trời hạ xuống vị trí thành Y Tư Thản.
Nạp Nhĩ Tốn theo sát phía sau, sau khi hạ xuống, một người nói “ Ngươi không phải là nói bọn chúng đứng ở đây chờ ta sao? Hiện tại người đâu?”
“Đại sư, ta không biết, bọn họ nói là các ngươi phải có một chút thành ý a.”
“ Chúng ta đã đến nhưng lại không thấy người, hắn không phải bảo ở đây chờ sao?”
“Cũng có thể có việc lên rời đi.” Nạp Nhĩ Tốn khom người nói.
“Được rồi, chúng ta ở đây chờ một chút, chỉ cần lấy lại được bao tay kia thì cho dù có phải chờ vài ngày cũng không sao.”
Ba ngày sau.
Cả đám người sắc mặt ai cũng khó coi.
Một gã ma pháp sư có vẻ như cầm đầu, nhìn lên trời rít gào nói “ Hỗn đản, đừng làm cho ta bắt được ngươi, dám lừa gạt lão tử, con bà nó đừng để lão tử gặp được ngươi.”
“Đuổi cho ta, đem tổ truy tung điều đến đây, ta muốn xé nát tên tiểu tử kia thành từng mảnh nhỏ.”
Hướng bắc…
Càng đi về phương bắc thời tiết càng lạnh.
Ba người lúc này đang đạp tuyết mà đi trên đỉnh Bạo Phong Tuyết trắng xóa, tuyết rơi khắp nơi mù mịt, cả một bầu trời tràn ngập những bông tuyết trắng, chỉ còn nhìn thấy thoang thoáng một ma pháp thuẫn mỏng manh màu lam nhạt.
Lai Ân nhảy mũi liên tiếp vài cái.
“Mẹ nó, khẳng định là có tên hỗn đản nào đó nói xấu lão tử, ta nguyền rủa hắn ăn cơm chết mắc, uống nước chết nghẹn.”
“Thôi đi, người nguyền rủa ngươi không một vạn cũng phải có tám ngàn, ngươi có nguyền rủa cũng không giết hết được đâu.” Mễ Lệ Toa vô cùng thích thú khi đối nghịch cùng Lai Ân.
“Lai Ân đại ca, còn bao lâu chúng ta mới đến chỗ đó.”
“Bằng tốc độ này phải mất nửa tháng nữa a.”
“Lai Ân đại ca không phải là Thần giai pháp sư sao? Mang theo hai người chúng ta bay là được rồi mà.”
“Mang một người bay còn được, nhưng hai cái thì ta không thể bay nổi.”
“Lai Ân đại ca, ngươi đã từng đến Bắc Cực Băng Nguyên sao?”
Lai Ân gật đầu, nhớ đến hai lần trước từng đến Bắc Cực Băng Nguyên, thầm nghĩ, thêm lần này nữa là lần thứ ba.
Mễ Lệ Toa tò mò hỏi Khải Lỵ “ Muội muội, ba ba của ngươi để ngươi đi Bắc Cực Băng Nguyên lấy cái gì? Nơi đó ngoại trừ Bất Tử Quân Đoàn ra thì cũng không có đồ vật gì hay ho cả.”
“Ba ba của ta nói năm đó Thần Ma liên thủ phong ấn Bất Tử Quân Đoàn, tộc trưởng gia tộc ta cùng với Cát Tạp Mỗ người thống trị Thánh Giả Chi Đô đã giao dịch cùng nhau, trong Thánh Giả Chi Đô phong ấn vật đó cho gia tộc ta, mà gia tộc ta sẽ cung cấp cho Cát Tạp Mỗ máu tươi của Ma tộc.”
“Khó trách lão gia hỏa kia cùng với Bất Tử Quân Đoàn lại thành công, nguyên lai cùng với Ma Tộc giao dịch a.” Lai Ân vuốt cằm lẩm bẩm nói.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên đi đến Bắc Cực Băng Nguyên, lộ tuyến cũng quen, nhưng sau khi đi vài ngày vẫn quanh quẩn trong đỉnh Bạo Phong Tuyết.
Lai Ân ngồi xuống uể oải nói “ Lạc đường.”
“A…”
“Ngu ngốc, ngươi không phải đã nói rằng đã từng đi đến Bắc Cực Băng Nguyên sao.”
“Lần đầu tiên là bị bắt, sau đó chạy loạn, lần thứ hai thì bị đuổi, ta được con sắc lang chiến sủng mang đi, hiện tại tứ phía đều là Bạo Phong Tuyết, căn bản không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc.”
Mễ Lệ Toa nhăn nhó, cắn răng nói “ Ý của ngươi là ngay cả bản thân ngươi bây giờ cũng không biết mình đang ở đâu.”
“Ngươi tên ngu ngốc này.” Mễ Lệ Toa tức giận, chỉ muốn đá cho Lai Ân một cái.
“Ít nhất thì nhìn thấy Bạo Phong Tuyết ta biết chúng ta là ở hướng bắc.” Lai Ân vô sỉ nói
“Hướng nam cũng đều là băng tuyết.”
“A, cái này căn bản là không phân biệt được phương hướng a.” Lai Ân nghe Mễ Lệ Toa nói vậy liền có chút lo lắng.
“ta làm sao mà biết được ngươi không thể phân biệt phương hướng.”
“Hay là để ta bay lên tìm phương hướng.”
“Coi như hết, vạn nhất ngươi lại lạc đường, sau đó để lại hai người chúng ta ở đây thì biết làm sao?”
“Vậy làm sao bây giờ?” Lai Ân đăm chiêu nói.
“Đi về phía trước thử xem a.” Mễ Lệ Toa đề nghị.
Lúc này Mễ Lệ Toa đi đầu.
Phía sau Mạc Sâm cùng Mai Lý nhìn ba người phía trước cũng liền đi theo, phía sau bọn họ là hơn mười gã ma pháp sư lúc trước.
Ba đoàn người cứ như vậy đi tiếp.
Cuối cùng Lai Ân đứng ở một đỉnh núi cao,một tay chống nạnh, lớn tiếng nói “ Vĩ đại thần a, xin người mở cho ta một con đường sáng, như thế nào có thể đi.”
“Lai Ân, tên ngu ngốc nhà ngươi, nơi này là tuyết sơn, ngươi hét to như vậy sẽ rất dễ tạo ra tuyết lở.”
“Nếu trùng hợp như vậy thì ta đã không lạc đường.” Lai Ân bĩu môi bất mãn, tiếp tục giơ tay làm loa,gào thét.
Oanh…
Mặt đất đột nhiên chấn động.
Lai Ân trợn mắt, giọng khó tin nói “ Không thể nào, thật sự là tuyết lở sao.”
Mễ Lễ Toa tức giận túm lấy Lai Ân lôi vào một khe đá nhỏ.
Khải Lỵ lúc này đã sớm ngồi trong đó, nhìn hai người chạy vào.
Ngay sau đó, ngọn núi phát ra những tiếng động ầm ầm.
Từng khối băng tuyết to lớn từ bên trên rơi xuống.
Ở giữa sườn núi một đám người đang há mồm trợn mắt nhìn , bọn họ căn bản không dám tin là vận khí của mình lại “ tốt” đến thế, lần đầu tiên lên núi tuyết đã gặp phải tuyết lở.
Sơn phong cao vút, vì thế tuyết lở uy lực cũng ngang với Thần hạ giai băng ma pháp;
Cảm hai đám người nhìn lên băng tuyết đang rơi xuống chỉ có thể cắn răng dùng ma pháp thuẫn để chống lại.
Lai Ân cùng Mễ Lệ Toa và Khải Lỵ ngồi trong hốc đá, thoải mái nhìn tuyết lở, chỉ một lát sau cũng đã bắt đầu đình chỉ.
Lai Ân thò đầu ra nhìn bên ngoài, tuyết lở xuống lộ ra núi đá, nham thạch, ở lưng chừng núi tuyết băng chất cao như núi.
“Ngươi vừa lòng rồi a, thiếu chút nữa thì chúng ta đã bị chôn sống.”
Mễ Lệ Toa cùng Khải Lỵ từ trong hốc đá đi ra.
“Lai Ân đại ca, chúng ta đi hướng nào đây.”
“Trước hết cứ xuống núi rồi nói sau.” Lai Ân đi đầu hướng về chân núi nhảy xuống, bên dưới đều là tuyết nên cũng không lo bị thương, Mễ Lệ Toa cùng Khải Lỵ cũng nhanh chóng làm theo.
Khải Lỵ kích thích liên tục thét lên chói tai.”
Lai Ân tay chân cuống quýt, lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của nàng nói “ Đại tiểu thư, lần sau không được hét bừa a, vạn nhất tuyết lở thêm một lần nữa, chúng ta toàn bộ đều bị vùi a.”
“Úc, hiểu rồi.” Khải Lỵ vội vàng ngậm miệng.
Dưới chân núi, năm bóng đen lướt đi trong tuyết, tiếp cận ba người.
Năm người toàn thân đều được che kín bằng áo choàng, chỉ lộ ra hai con mắt.
Lai Ân đánh giá năm người, thầm kinh hãi, đều là Á Thần thượng giai, người của đại lục này càng ngày càng điên cuồng a, ở đâu cũng gặp được Á Thần thượng giai.
Năm gã bạch y nhân đi đến trước mặt ba người, nói “ Vừa rồi tuyết lở có phải là do các người tạ ra không.”
Lai Ân lắc đầu nói “ Các ngươi không nhìn thấy chúng ta không có việc gì sao? Nếu do chúng ta làm thì hiện tại còn có thể đứng ở đây không?”
Bạch y nhân quay đầu nhìn về phía Khải Lỵ, thầm nghĩ các cụ đã dạy trẻ con nhất định không nói dối.
Khải Lỵ ánh mắt ngây thơ nhìn Bạch Y Nhân nói “ Đại thúc, không phải ta làm.”
“Đại thúc?” Người nọ vừa nghe một câu đó của Khải Lỵ liền ngã xuống.
Bốn người phía sau nghe thấy vậy cũng tiến lên phía trước.
Gã bạch y nhân lúc này đã đứng dậy, kéo khăn trùm mặt ra chỉ vào bộ mặt chỉ lớn hơn Khải Lỵ vài tuổi tức giận nói với Khải Lỵ “Ngươi gọi ta là thúc thúc?”
“Nguyên lai là thúc thúc a, người hảo.” Khải Lỵ căn bản như không hề biết mình đã nói sai.
Bạch y nhân thiếu chút nữa thì phát điên, gầm to nói “ Ta so với ngươi không lớn hơn vài tuổi, ngươi đổi cách xưng hô có được không.”
“Được rồi, đại ca ca, tuyết lở không phải do ta làm a.”
Khải Lỵ thành thực trả lời, tuyết lở quả thực không hề liên quan đến nàng.
“Ngươi có biết là ai làm không?”
Khải Lỵ lắc đầu nói “ ta không biết.”
Lời này nói ra vô cùng thành thực, khiến cho ai nghe thấy cũng tin.
“Xem ra còn có những người khác, chúng ta ở dưois chân núi săn thú, kết quả là ma thú một con cũng chưa được lại thiếu chút nữa bị băng tuyết chôn sống, thù này nhất định phải báo.”
“Có thể nói cho ta biết một chút nơi này là địa phương nào không? Còn cách Bắc Cực băng Nguyên xa không?”
Bạch y nhân nhìn Lai Ân nói “ Các ngươi muốn đi Bắc Cực Băng Nguyên sao?”
“Đúng vậy,ngài có thể chỉ cho chúng ta đường đến Bắc Cực Băng Nguyên không.”
Bạch y nhân chỉ vào bên trái nói “ Cứ đi thẳng, độ khoảng năm ngày đường là các ngươi có thể tới được bên ngoài Bắc Cực Băng Nguyên.”
“Vị tiên sinh này thật vô cùng cảm tạ ngươi, không biết lên làm thế nào để đền đáp ngươi a.” Lai Ân nắm tay bạch y nhân cảm động nói.
“ Cảm tạ, các ngươi là từ bên ngoài tới a, có cái gì mang từ bên ngoài vào không? Nếu có thì cùng với chúng ta đi đến thôn, thôn của chúng ta chưa từng có ngoại nhân tới, chỉ cần ngươi đem đồ vật của mình ra đổi lấy thứ khác là được.” Khải Lỵ nghi hoặc nhìn bạch y nhân nói “ đại ca ca, các ngươi vì sao không đi ra ngoài.”
“Chúng ta thật ra cũng rất muốn đi, nhưng quy củ của thôn không cho a.”
Lai Ân vuốt cằm nói “ Các ngươi có cái gì?”
“Một ít ma thú tinh hạch, còn có khoáng thạch linh tinh, dù sao thì cũng rất nhiều, chúng ta bởi vì không đi ra ngoài nên cũng không có dùng tới, nhà nào cũng đều có không ít.”
Khải Lỵ kéo áo Lai Ân nhỏ giọng nói “ Lai Ân đại ca, chúng ta không phải là muốn đi Bắc Cực Băng Nguyên sao?”
“Chờ giao dịch xong, ta sẽ dạy ngươi một chút, nhất định sẽ hữu dụng.”
Khải Lỵ nghe vậy lúc này mới gật đầu.
“ Các ngươi có cái gì mau lấy ra cho ta xem , tránh để khi đến thôn rồi mới biết là không có gì, trưởng lão nhất định sẽ lột da ta.” Bạch y thiếu niên nói.
“Ngươi có cái gì?” Lai Ân từ không gian giới chỉ lấy ra một chiếc giường, hoa văn tinh tế, là dũng gỗ liễu thượng đẳng để làm thành.
Lần trước khi Khải Lỵ cùng Lai Ân ở Y Tư Thản thành đã vơ vét toàn bộ mọi thứ trong nhà thành chủ vì thế nên trong không gian trữ vật của hắn có đủ thứ linh tinh.
Nhãn tĩnh của gã bạch y thiếu niên liền sáng lên, duỗi tay ra định sờ.
Lai Ân rụt tay thu hồi giường lại, nói “ Ta phải xem đồ của các ngươi đã.”
Bạch y thiếu niên với tay lấy ra một mai lam sắc tinh hạch, nói “ Không thành vấn đề, chúng ta vừa rồi có liệp sát được một con thánh giai băng lang lấy được tinh hạch của nó. Ta nghĩ để đổi lấy chiếc giường của ngươi cũng không có vấn đề gì, loại đồ vật này trong thôn ta cũng có rất nhiều.”
Lai Ân có chút thất kinh, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói “ Không sai, ta đổi với ngươi.”
“Ta kêu là Khải Nhĩ Văn Bố La Cơ, ngươi có thể gọi ta là Bố Lai Cơ, bọn họ là bằng hữu của ngay.”
“Kêu ta là Lai Ân là được.”
“Lai Ân tiên sinh, mời đi theo chúng ta.”
“Bộ lạc của các ngươi không xa chứ.”
“Cũng không xa lắm, thôn chúng ta kêu là Khiếu Băng trấn.
Bố La Cơ vung tay lên nói “ Ba vị nói vậy thực lực cũng không yếu, xin mời đi theo sau chúng ta, chúng ta sẽ đi nhanh hơn một chút.”
Năm người trên băng tuyết lướt đi còn nhanh hơn vài phần trên đất phẳng, hơn nữa lại có băng hệ khống chế ma pháp, vì thế tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Lai Ân cấp cho Mễ Lệ Toa một cái phi tường thuật, sau đó ôm lấy Khải Lỵ bay theo.
Theo lời của Bố La Cơ rất nhanh chóng bọn họ đã tới được thôn.
Tiểu thôn được ba mặt núi vây quanh, mặt còn lại hướng về biển, bởi vì tiếp gần với Bắc Cực Băng Nguyên nên ngay cả mặt biển ở đây cũng đều là cự đại băng sơn cũng với những tầng băng dày.
Tiểu thôn có hơn một trăm hộ dân.
Bố La Cơ ý bảo Lai Ân chờ một chút, sau đó đem theo bốn gã bằng hữu tiến vào thôn.
Lai Ân lúc này mới nói “ Theo như những gì được ghi lại thì trước khi thần ma đại chiến, trên đại lục tồn tại rất nhiều bộ lạc, những bộ lạc đó có thực lực vô cùng cường đại, nhưng cũng rất ít khi xuất hiện trên đại lục, cho nên không có mấy người biết đến sự tồn tại của những bộ lạc này, ngay cả khi thần ma đại chiến những bộ lạc đó cũng không có tham gia, vì thế những tư liệu về bọn họ vô cùng ít ỏi.”
“Lai Ân đại ca, vậy tiểu thôn này cũng chính là một trong số đó sao?”
“Có thể a, gần Bắc Cực Băng Nguyên như vậy mà những người này lại không vì Thánh Giả Chi Đô công kích mà rời đi, chứng tỏ thực lực của bọn họ vô cùng cường đại, cho nên giao dịch với bọn họ chúng ta sẽ vô cùng lời.”
Bố La Cơ vẻ mặt kích động, chạy đến nói “ Chúc mừng ba vị, trưởng lão đồng ý cho các ngươi vào thôn, các ngươi cũng đừng nói là do ta dẫn các ngươi đến, chỉ cần nói là nửa đường gặp gỡ, các ngươi là muốn đến để buôn bán.”
Lai Ân gật đầu nói “ Hết thảy đều theo lời ngươi nói, ta còn muốn cảm tạ Bố Lai Cơ huynh đệ, nếu không có ngươi ta sẽ không thể đến đây để giao dịch.”
Bố Lai Cơ mang theo ba người tiến vào thôn.
Người trong thôn quả thật rất ít khi nhìn thấy người lạ, vì thế khi ba người tiến vào tức thì tất cả đều tò mò ngắm nhìn.
Lai Ân da đầu có chút run lên, thôn này thật khủng bố, ngay cả một tên tiểu hài tử cũng là Thánh giai, phía trước có hai hài tử cầm mộc kiếm đấu với nhau khong ngờ thực lực lại là Á thần hạ giai, lớn hơn một chút đã là Á thần trung giai, còn Á thần thượng giai chỉ cần đảo mắt cũng có thể nhìn thấy vài chục người,còn vài lão nhân đang ngồi nhìn chằm chằm vào bọn họ cũng đều là Thần hạ giai nhất cấp.
Một lão nương trong tay cầm cái thớt có đường kính hơn ba thước nhìn thấy Bố La Cơ liền chạy ra, nói “ tên tiểu tử mi, chạy đi đâu làm lão nương phải đi tìm từ sáng.”
Lai Ân thiếu chút nữa thì ngất, lão bà nương này không ngờ thực thực lại vô cùng khủng bố, nếu bình thường ở bên ngoài hắn gặp phải nhân vật như thế này chỉ sợ đã sớm chạy vãi phân.
“Mụ, ta mang đến vài thương nhân, bọn họ muốn cùng thôn ta giao dịch chút đồ vật.” Bố La Cơ vội vàng giới thiệu cho nữ tử, đồng thời nhỏ giọng nói “ Ngàn vạn lần đừng chọc giận mẹ của ta, bằng không cả hai chúng ta ai cũng không chạy được, thực lực của mẹ ta trong thôn cũng được xếp vào hạng mười, lúc nổi giận thì ngay cả trưởng lão cũng phải đau đầu.”
Lai Ân còn không thể nhìn ra sao, lão bà nương trước mắt mình so với mấy lão nhân kia còn khủng bố hơn rất nhiều.
Đại mụ cường đại kia đánh giá Lai Ân cả nửa ngày nói “ Tiểu tử, không sai, mới chỉ hai mươi tuổi đã có thực lực Thần hạ giai nhất cấp, so với hài tử của chúng ta còn mạnh hơn a, di,nha đầu này cư nhiên cũng là Á Thần thượng giai thập cấp, nữ nhân kia lại là Ma Tộc a, từ lúc Thần Ma đại chiến đã không thấy qua, cư nhiên hôm nay lại có thể chứng kiến, thật không dễ dàng a.”
Lần này Lai Ân cảm thấy mình có chút sai lầm khi đến thôn này, đầu tiên là người trong thôn đều rất quỷ dị, liếc mắt cũng có thể nhận ra Khải Lỵ là ma tộc, làm cho hắn vô cùng sợ hãi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện