[Dịch]Vương Bài Pháp Thần - Sưu tầm
Chương 45 : Gặp Nạn.
.
Lai Ân đứng dậy, phất tay bắn ra một đạo băng sương dập tắt đống lửa, nói “ Hắn còn cách chúng ta khoảng một cây số, mau đứng lên, có lẽ chúng ta có thể thoát được.”
Đạt Cổ sửng sốt một chút, nhưng cũng không nghĩ nhiều làm sao Lai Ân lại biết rõ như vậy, vội ôm lấy Khải Lỵ đang ngủ say, chạy ra khỏi sơn động.
Lai Ân cũng bám theo sát…
Càng đi sâu vào núi bước chân của Lai Ân càng nhanh hơn, Đạt Cổ sau khi đi đến trước một cánh rừng rậm đột nhiên nghe thấy Lai Ân nói “ Nhớ theo sát ta.”
Đạt Cổ sửng sốt, sau đó tiến vào rừng rậm.
Rừng rậm với Lai Ân mà nói cũngq uen thuộc như là người thân, vừa vào trong rừng hắn liền như cá trong nước, bộ dáng linh hoạt làm cho Đạt Cổ hoài nghi không biết cái tên tiểu tử này là chiến sĩ hay pháp sư.
Phía sau truyền đến tiếng rít gào, sau đó cây cối ở bìa rừng bắt đầu vang lên những tiếng đổ gãy.
Đạt Cổ vội la lên “ Hắn đuổi theo, ngươi mau dẫn Khải Lý đi, ta cản phía sau.”
“Ngu ngốc, ngươi muốn đi tìm chết sao.”
Đạt Cổ cõng Khải Lý phóng đến bên người Lai Ân, đột nhiên quỳ xuống đất, đập đầu ba cái, lớn tiếng nói “ Tiên sinh, ta không biết mục đích của ngươi là gì, nhưng Đạt Cổ chỉ có một yêu cầu, hy vọng ngài có thể đem tiểu thư đến địa phương bình yên, đại ân đại đức này của ngài nếu ta còn sống nhất định sẽ hảo hảo báo đáp.”
“Ai, ta từ trước đến nay vẫn chưa gặp được một người trung thành như vậy a.”
Lai Ân lấy từ trong người ra một cái bình nhỏ, nói “ Bên trong có một viên thủy hoàn, đem nó ngậm vào miệng, nếu ngươi chết thì thủy hoàn này cũng có thể cứu ngươi một mạng.”
Đạt Cổ tiếp nhận chiếc bình nhỏ, nhìn thấy bên trong có một giọt nước màu xanh biếc.
Lai Ân ôm lấy Khải Lỵ, nói “ Đó là Sinh Mệnh Tuyền Thủy.”
Đạt Cổ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền đem giọt Sinh mệnh Tuyền Thủy bỏ vào miệng, rút trường kiếm nhìn chằm chằm vào bóng đen đang càng lúc càng đến gần, ở đó có hai con cự lang đang dùng thân thể to lớn của mình phá cây tiến tới.
Lai Ân cho xong rồi, lúc này lại thấy hối hận, đây là Sinh Mệnh Tuyền Thủy a, không phải nước mưa, sao mình lại đem thứ quý giá này tặng người khác chứ, về sau nếu cứ như thế này không phải là sẽ đau lòng đến chết sao.
Lai Ân nếu bỏ chạy thì hắc bào nhân kia tuyệt đối sẽ không đuổi kịp, nhưng hắn lại muốn nhìn thử xem Khải Kỵ vì cái gì mà phải vất vả như vậy.
Vừa nhìn thấy hắc bào nhân Lai Ân liền nhận ra đó là Ma nhân, lại là Ma nhân của Hắc Ám Liên Minh, bất quá tên kia tại sao lại có thể vụng trộm chạy đến đây?”
Thực lực của Đạt Cổ rõ ràng không thua kém gì đội trưởng của Ma Tộc chiến sĩ,nhưng có thể ngăn cản được địch nhân hay không thì bản thân Lai Ân cũng không biết, với hắn thì chỉ cần đem Khải Lỵ đến nơi an toàn là được.
Lai Ân dưới chân đạp phong hệ phi tường thuật, cảnh vật trước mặt lập tức trôi qua vùn vụt.
Tiếng đánh nhau ở đằng sau cũng càng lúc càng nhỏ.
Khải Lỵ dụi dụi mắt tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trên lưng Lai Ân, sửng sốt một chút, nói “ Lai Ân tiên sinh, Đạt Cổ đâu?”
“Tên miệng quạ đen đấy ban ngày vừa nói đến truy binh, vừa tối không ngờ lại có truy binh thật, hắn hiện tại đang ngăn cản.
Khải Lỵ gật gật đầu, tiếp tục ngủ.
Lai Ân không khỏi thở dài, thầm nghĩ, quả nhiên là ngây thơ a, ài như vậy sau này càng dễ bị thiệt thòi.
“Nhân loại, dừng lại cho ta.”
Ở phía sau hai con cự lang đang bay tới, tốc độ so với Lai Ân còn nhanh hơn một chút.
“Các ngươi nếu khiến ta dừng lại được ta sẽ lưu lại.”
Lai Ân xấu xa cười, chân đạp xuống đất lập tức có mấy trăm thạch trụ từ dưới đất mọc lên, tuy không thể đem hai cự lang kia đâm thủng nhưng cũng làm cho hai con cự lang bị đánh bật lên không trung.
“Nhân loại, ngươi cứ chờ đấy.”
“Lai Ân tiên sinh, kỳ thật ta là Ma tộc.” Khải Lỵ cắn môi nói.
“Điều này ta biết nhìn bộ dáng của Đạt Cổ ta cũng có thể đoán ra, tuy các ngươi che dấu khí tức rất giỏi nhưng lại quên mắt nhãn bộ đặc thù của mình.”
Khải Lỵ kinh ngạc nói “ Lai Ân tiên sinh, ngươi đã từng gặp qua Ma Tộc sao?”
“đúng vậy, từ binh lính cho đến đám tướng tá cũng đã gặp qua.”
“Lai Ân tiên sinh, người không hận Ma Tộc sao?”
“Ta cùng Ma tộc không có quan hệ, tại sao phải hận chứ?”
Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng đánh nhau đằng sau, Lai Ân lúc này mới dừng lại.
Khải Lỵ phân biệt phương hướng một chút, nói “ Đi hướng tây.”
“Còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu.”
Từ trên bầu trời đột nhiên hiện ra hai con song đầu ma long đáp xuống.
“Chết tiệt, đuổi theo thật là nhanh.”
Lai Ân kéo Khải Lỵ, nói “ Chạy.”
Hai đầu Ma Long đạp nát đám cây dưới đất sau đó bay lên rít gào hướng về phía Lai Ân cùng Khải Lỵ phun ra bốn đạo hỏa diễm.
Hỏa diễm vừa phun ra lập tức hóa thành bốn đạo hỏa xà lao đến.
Lai Ân phất tay ý bảo Khải Lỵ tiếp tục chạy, sau đó quay đầu lại song chưởng mở ra, lớn tiếng nói “ Băng bích ( tường băng)”
Trước mặt Lai Ân một bức tường bay to lớn cao tới trăm mét hiện ra, đem bốn đạo hỏa xà ngăn lại.
Hai con Ma Long vừa định há miệng tiếp tục phun hỏa diễm thì đột nhiên từ không trung một con Cự long do băng tuyết tạo thành lao đến.
“A….Là ma linh !”
Hai đầu ma long kinh hãi…. Chỉ có thần giai cao thủ mới có thể sử dụng ma linh, bọn họ giờ đã biết gã thanh niên trước mắt kia lợi hại, vội vàng đứng dậy toàn lực đối phó ma linh trong không trung…
Lai Ân sau khi xuất ra Ma Linh, liền vội vã đuổi theo hướng Khải Lỵ bỏ chạy.
Ma Linh mất đi khống chế, chỉ một lát sau đã tan biến.
Hai đầu Ma Long cũng không truy đuổi nữa mà lại đứng một chỗ chờ bốn gã hắc bào nhân cùng hai con cự lang đi tới.
“Long ma, vì sao các ngươi không đuổi theo?” Hắc bào nhân ngữ khí lạnh như băng nói.
Long ma mở miệng nói “ Đối phương có một pháp sư.”
“Bất quá chỉ là một nhân loại, vừa rồi sơ ý nhất thời bị hắn chiếm tiện nghi.”
Cự lang vừa rồi bị quả đắng lúc này vô cùng tức giận.
Long ma nghiêm mặt nói “ Người nọ có Ma Linh.”
“Thần giai nhân loại pháp sư.”
Lúc này cự lang cùng hắc bào nhân đều nhất tề ngây người.
Tình báo nói là hơn chín mươi phần trăm Á Thần giai pháp sư đều tập trung ở chiến trường, một số ít á thần giai pháp sư còn lại phụ trách phòng ngự, mà trong nhân loại Thần giai pháp sư cũng không nhiều, ngay cả ở chiến trường cũng không có quá mười người, như thế nào mà ở một cái tiểu trấn hẻo lánh như thế này lại có một tên.
Đám hắc bào nhân liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Một gã Thần giai pháp sư nhúng tai vào, khiến cho sự tình liền trở nên vô cùng phiền toái, nhất lại là một gã pháp sư có được Ma Linh. Một cái Ma Linh tựa như là một phân thân của pháp sư, chỉ cần pháp sư bất tử, Ma Linh sẽ không chết.
“Bằng không báo cáo cho đầu lĩnh, phái Linh Ma đến đây đi… chúng ta tiếp tục đuổi theo.”
“Cứ làm như vậy đi, sự tình lần này không thể có sai sót, bằng không đám người chúng ta một người cũng đừng mong trở về, Long Ma trở về báo cáo, Lang Ma tiếp tục theo dõi, đám người chúng ta sẽ ở một đoạn phía sau, chỉ cần đối phương muốn trốn chúng ta sẽ ngăn cản hắn.”
“Được, bất quá lần này Ma Giới Chi Môn mở của, đại tướng quân mạnh mẽ mở ra thông đạo, cao cấp Linh Ma chưa chắc đã có thể đến đây a.” Long Ma vẻ mặt lo lắng nói.
“Chúng ta trước hết cứ đem sự tình báo cáo lên, chuyện còn lại không cần quan tâm, nếu chúng ta ở đây có thể hoàn thành thì không nói làm gì, nhưng nếu thất bại thì ít ra cũng không đến nỗi bị trách phạt nặng.”
Long Ma gật gật đầu, nói “ Được, ta đi đây.”
Long ma bay lên, trong nháy mắt đã biến mất trong bầu trời đêm.
Cự Lang mạnh mẽ hướng về phía mặt đất ngửi ngửi vài cái, sau đó tiến về phía trước, đám hắc bào nhân đứng phía sau cũng giữ khoảng cách chầm chậm bám theo, chỉ cần phát hiện ra đối phương, nhất định sẽ bao vây.
Lai Ân lúc này đã kéo Khải Lỵ chạy trốn rất xa, tựa hồ lo lắng sau lưng có truy binh, mặc kệ Khải Lỵ mệt mỏi hắn vẫn dắt nàng chạy như bay.
Khải Lỵ buồn bực nhìn Lai Ân, người này rõ ràng chỉ là một pháp sư thôi, như thế nào mà lại chạy nhanh như vậy? So với Đạt Cổ còn muốn nhanh hơn.
“Lai Ân tiên sinh, ngươi thật sự muốn giúp ta sao?”
Lai Ân gật gật đầu.
Khải Lỵ cao hứng nằm trên lưng Lai Ân thiếu chút nữa thì nhảy xuống “ Thật tốt quá, cám ơn ngươi Lai Ân tiên sinh.”
“Bất quá ngươi có thể nói cho ta biết ngươi muốn đi đâu được không?”
“Bắc Cực Băng Nguyên… phụ thân của ta lúc sắp chết có nói cho ta biết nếu ta phải tìm được Thánh Giả Chi Đô bởi vì trong đó có một đồ vật có thể trợ giúp gia tộc của chúng ta…”
Bùm…
Lai Ân bước chân lảo đảo, sau đó đột nhiên không biết tại sao ngã sấp xuống mặt đất.
Khải Lỵ hoảng sợ, vội vàng nhảy xuống khỏi lưng Lai Ân, nhưng không may lúc nhảy xuống lại dẫm ngay phải xương sống của hắn, chỉ nghe “ răng rắc” hai tiếng vang lên…
Lai Ân hét thảm một tiếng nói “ Á… Ngươi muốn giết chết ta sao?”
Lai Ân từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên bị một tiểu cô nương dẫm lên cột sống.
Cho dù ngay cả lúc bị ma thú truy đuổi cũng không có thảm như vậy.
“Ngươi là cố ý làm sao.” Lai Ân cau có quát.
Khải Lỵ vân về mép áo, nhìn vẻ mặt cau có của Lai Ân, giải thích “ Thực xin lỗi, ta không phải cố ý a.”
Lai Ân lúc này có vài phần kích thích, dù sao thì hắn và Bắc Cực Băng Nguyên cũng có quan hệ, nếu lần này lại đến nơi đó thì tính ra cũng là lần thứ ba, bất quá hai lần trước không lần nào có kết quả tốt đẹp cả.
Lai Ân nhe răng, nhếch miệng cả giận nói “ Ngươi nếu là cố ý, ta không giết chết ngươi mới là lạ.”
Khải Lỵ hảo tâm muốn giúp Lai Ân đỡ đau, đang định nhảy ra thì lại thấy Lai Ân tru lên một tiếng đau đớn, liền vội vàng đứng lại.
“Ngươi tốt nhất là không nên cử động, xương sống của ta lúc này đã gần như bị gãy, nếu ngươi cử động thì chắc chắn nó sẽ gãy làm hai nửa.”
Lai Ân trước tiên cấp cho mình một cái quang minh trị liệu thuật, mới khiến cho cột sống bắt đầu khép trở lại, bất quá tư vị đấy cũng làm hắn đau đến toát mồ hôi.
“nãi nãi, bà nội ơi, mấy thứ trị liệu này cũng không có chút tác dụng giảm đau nào sao?”Lai Ân đứng lên, vặn vặn người, kiểm tra một chút.
Khải Lỵ lúc này giống như một tiểu hài tử làm sai việc gì đó, đứng bên cạnh hắn mở to đôi mắt tròn, bộ dáng vô cùng thuần khiết khiến người khác không khỏi yêu mến.
Lai Ân lảng tránh ánh mắt của Khải Lỵ, nói “ Ngươi nói là muốn đi Bắc Cực Băng Nguyên.”
Khải Lỵ gật gật đầu.
“Đi tìm bất tử quân đoàn.”
Khải Lỵ lắc đầu nói “ Bất tử quân đoàn? Đó là cái gì?”
“Ặc, nếu không tìm Bất Tử Quân Đoàn thì tìm cái gì?”
Khải Lỵ suy nghĩ một chút, nói “ Một kiện đồ vật, lúc phụ thân ta sắp chết có nói cho ta biết là nếu lấy được đồ vật nọ thì có thể giúp gia tộc chúng ta khôi phục.
“Được rồi, ta có thể mang ngươi đi, bất quá ngươi mau nói bí mật cho ta a?”
Lai Ân giống như một vị thúc thúc cầm một cái kẹo đường dụ dỗ một tiểu cô nương, bộ dáng vô cùng đáng khinh.
Khải Lỵ lắc lắc đầu nói “ Ta cũng không biết, phụ thân nói là chỉ đến sau này mới biết được.”
“Vậy mau xuất phát a, bọn chúng hẳn là vẫn còn đang truy đuổi chúng ta.”
Hắn tự nhiên cũng sẽ không hảo tâm đến mức làm không công, đồ vật ở Bắc Cực Băng Nguyên cho dù có là loại kém cỏi nhất cũng đáng giá rất nhiều tiền, có lẽ còn một ít châu bảo, đến lúc đó cũng có thể tiện tay dắt một ít a.
Nghĩ đến có lợi, Lai Ân tinh thần lập tức phấn chấn, thừa dịp này cũng tiện tay nói cho Khải Lỵ biết một chút kinh nghiệm khi lâm địch.
“Khi chiến đấu, nếu đối mặt với đối thủ cường đại hơn mình rất nhiều, không cần phải hung, không đánh được thì bỏ chạy, đừng có ngu ngốc muốn liều mạng cùng người khác, nếu làm như vậy chỉ là hy sinh tính mạng vô ích.”
Khải Lỵ cắn cắn ngón tay, nói “ Phụ Thân ta nói là chiến sĩ của gia tộc phải có tôn nghiêm, cho dù chết cũng phải chiến.”
“Ngươi cũng được tính là chiến sĩ sao?” Lai Ân lắc lắc đầu cười khổ, đám người kia thật là không biết dạy dỗ mà.
Khải Lỵ cào tóc, nói “ Ta cũng không biết mình có tính là chiến sĩ hay không, ta còn hai tháng nữa mới mười sáu tuổi, còn chưa trưởng thành.”
“Như vậy vẫn chưa tính.”
Lai Ân gật đầu, sau đó quyết định không tranh luận về vấn đề này nữa.
“Nếu theo ngươi nói thì khi ta gặp phải địch nhân mà đánh không lại thì có thể chạy sao?”
“Đương nhiên là có thể chạy.”
“Nếu đánh thắng được?”
“Ngươi cũng có thể chạy.”
“ Đánh thắng rồi vì cái gì mà phải chạy.”
“ Ngu ngốc, nếu ngươi chạy, đối phương nhất định sẽ cho rằng ngươi đánh không lại hắn, vì thế sẽ đuổi theo, trong lòng sẽ mất cảnh giác, ngươi lúc đó chỉ cần xoay người lại đánh lén, vậy thì có thể dùng ít lực lượng nhất mà cũng có thể xử lý hắn.”
Khải Lý gật gật đầu, nói “ Ta hiểu rồi, đại ca, huynh thật là lợi hại a.”
“Hắc, cũng bình thường thôi.”
“Ca ca, nếu như địch nhân bị ta đánh bại, có giết hay không, phụ thân ta nói là nếu địch nhân thì nhất quyết không được buông tha.”
“Đương nhiên là không thể buông tha, đánh người xong còn phải cướp đoạt, thu lấy toàn bộ tài sản, ngảy cả đồ không đáng giá cũng không lưu lại, chỉ để lại cho hắn một cái quần cộc, làm cho hắn ngay cả muốn đuổi theo ngươi cũng không dám.”
“Ta đã hiểu.” Khải Lý gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, những thứ Lai Ân đã nói hoàn toàn khác so với những gì mà gia tộc đã dạy nàng,mọi thứ đều vô cùng mới mẻ.
Lai Ân tiếp tục nói “ Khi chạy trốn, nhất định phải chú ý bốn phía, địch nhân rất có thể sẽ mai phục hoặc bày ra bẫy rập, nếu gặp phải mai phục trước tiên đừng nghĩ đến chạy hoặc đánh mà phải dụ địch nhân đi ra khỏi nơi mai phục, còn nếu là bẫy rập thì ngươi phải mượn lực để nhảy thoát, bởi vì có trời mới biết được dưới bẫy là gì.”
“Nếu có một người khác cùng với ta rơi vào bẫy thì sao?”
“ Quy tắc bất di bất dịch, nếu người đó mạnh hơn ngươi thì ngươi có thể dùng hắn làm lực đẩy, dù sao thì bẫy rập đối với cao thủ mà nói cũng không có tác dụng nhiều, cùng lắm chỉ khiến cho bọn họ vất vả tí thôi.”
Khải Lỵ cố gắng nhớ kỹ từng lời Lai Ân nói.
“Nhớ rõ từ nay về sau bất luận nói chuyện với ai cũng chỉ được ba phần nói thật, bảy phần nói dối, đây là nguyên tắc làm người.”
Khải Lỵ tiếp tục gật đầu, nói “ Lai Ân tiên sinh, ta nói ta còn rất nhiều người đi theo, ngài có tin không?”
Lai Ân sém chút nữa thì ngất, tiểu nha đầu này quả là nhanh nhẹn mà, cư nhiên lại dám định lừa cả hắn.
Khải Lỵ nháy mắt nói “ Ngươi rốt cục là tin hay không tin?”
Lai Ân ho khan một tiếng nói “ Muốn gạt người cần có một chút kỹ xảo, ngươi ít nhất cũng phải tự hiểu rằng lời này nói ra liệu có thể gạt được người khác hay không, lúc này mà ngươi còn nói có rất nhiều người đang đi theo ngươi, là ngươi truy người khác hay là người khác đuổi ngươi, tin ngươi mới là lạ.”
Khải Lỵ đột nhiên cầm lấy cánh tay Lai Ân, ánh mắt vụt sáng.
Lai Ân da đầu run lên, biểu tình này thật sự có chút quá mức, cho dù không nói lời nào nhưng không khí quả thật cũng không được tự nhiên cho lắm.
“ Ca ca, ta thích ngươi.” Khải Lỵ dùng bộ ngực sữa còn chưa phát dục hết của mình ma xát vào cánh tay Lai Ân, cảm giác mềm mại, nhẹ nhàng, êm ái đó khiến cho người ta không khỏi nghĩ đến nhiều điều…
“Phốc”
Máu mũi của Lai Ân tức thì phun ra thành vòi.
Lai Ân băng bó cái mũi, nói “ Ngươi, ngươi dùng chiêu này a, cái này là sắc dụ mà.”
Khải Lỵ như tiểu ác ma tươi cười nói “ Làm như vậy có giống không?”
“Giống, giống, ngươi từ đâu học được?”
“Ta đi theo mẹ ta học được, bất quá động tác kia quả là còn phải học nhiều.” Khải Lỵ nói.
Lai Ân ho khan một tiếng, tiếp tục nói “ Cái này… về sau nhớ rõ không cần dùng chiêu này với ta, ta là sư phụ của ngươi, cái ta dạy không phải để ngươi đối phó với ta, còn có…Oa… bẫy rập.”
Nói còn chưa dứt, đột nhiên Lai Ân cảm giác mình đặt chân lên một nơi rất mềm, phản ứng đầu tiên hắn liền nghĩ là bẫy rập, hắn bình thường đối với mấy việc này vô cùng quen thuộc, còn chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên vai của hắn đã bị một người dẫm lên, khiến cho cả người hắn liền rơi xuống.
Lai Ân kêu thảm một tiếng nói “ Khải Lỵ, ngươi cư nhiên lấy ta để mượn lực.”
Lai Ân vừa rồi mới dạy dỗ Khải Lỵ, lúc này không ngờ lại được nàng dùng để thực hành.
Bẫy rập sâu chừng hơn mười thước, được đào sâu xuống mặt đất, bên trên phủ lá cây, cũng không phải loại để bẫy người mà lại là loại dùng để bẫy ma thú.
Làm cho Lai Ân càng thêm khóc không ra nước mắt chính là bốn phía bẫy rập lại còn bố trí một đống lớn ma pháp mà thấp nhất cũng là thánh giai.
Lai Ân chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, từ từ rơi xuống.
“A, tên vương bát đản nào lại còn cắm cả cọc gỗ nhọn dưới này, muốn giết người mà.”
Khải Lỵ thập phần đắc ý, đối với những thứ mình vừa được học, hơn nữa lại còn có thể lập tức thực hành, khiến cho nàng vô cùng vừa ý.
Lai Ân dưới đáy hố cũng không dám bay lên, ma pháp bẫy bốn phía có cảm ứng rất nhạy với ma pháp, chỉ cần mình bay lên lập tức sẽ bị công kích.
Vì thế chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất để đi lên.
Hắn tóc tai bù xù, cố sức bám lên.
Lai Ân vất vả lắm mới đi lên trên, thở hổn hển nằm vật ra đất nói “ rốt cục cũng lên được.”
Khải Lỵ đứng bên cạnh vội vàng nói “ Lai Ân tiên sinh, lúc nãy ta làm như vậy có đúng không?”
Lai Ân khóe miệng giật giật, cười khan nói “ Đúng, làm vậy rất đúng, về sau cứ như thế mà làm.”
Rừng cây đột nhiên truyền đến một trần xào xạc, ngay sau đó một gã nam tử thân cao chừng hai thước nhảy ra, râu quai nón, mặc một thân thô bố hắc y, trong tay cầm mộc bổng, trên mái tóc ngắn của hắn có một con tiểu điểu nhỏ nằm úp sấp, mặc kệ đại hán di chuyển như thế nào, con tiểu điểu kia vẫn không hề nhúc nhích, tựa hồ như đang ngủ say.
Đại hán sau khi nhảy ra liền hướng về phía bẫy rập đi tới xem xét, phát hiện bên trong không có cái gì, cầm mộc bổng đi một vòng nói “ Con ma thú rơi vào bẫy đâu rồi?”
“Là do ngươi làm a.” Lai Ân đứng lên cười xấu xa nói.
Đại hán tử cào cào đầu nói “ Đúng vậy, đã lâu lắm rồi ta chưa có ăn thịt nướng vì thế vào rừng muốn bắt một con, nhưng ma thú rơi xuống bẫy đâu?”
“Ngươi không nhìn thấy sao, ở bên kia a, chúng ta lúc nãy cũng nhìn thấy một con ma thú rất lớn rơi xuống đó.”
“Vậy sao, để ta đến xem.”
Đại hán ngây ngốc đi đến phía bẫy tìm tòi, Lai Ân đằng sau không khách khí tống cho hắn một cước đẩy ngã xuống bẫy, tức giận nói “ Mẹ nó, cho ngươi xuống mà bắt, còn chôn cọc nhọn ở dưới, rõ ràng là muốn mưu sát lão tử a.”
Đại hán kêu gào, sau một hồi công phu cũng đi lên được, tức giận nói “ Ngươi tại sao lại đá ta xuống?”
Lai Ân trừng mắt nhìn đại hán nói “ Ngươi làm cái bẫy này để bắt ma thú hay là để hại người hả, ta vừa rồi thiếu chút nữa là đã mất mạng, ngươi biết không?”
Đại hán nghe vậy biết là Lai Ân đã rơi xuống bẫy của mình, vuốt đầu nói “ Thật ngại quá, vốn là muốn bắt ma thú để làm thịt không ngờ lại khiến ngươi bị rơi vào đó.”
Lai Ân nhãn châu xoay chuyển, nói “ Biết nhận lỗi là được rồi, mà ta nói ngươi lần sau không cần phải đào sâu như vậy, hơn nữa cũng không nên đóng cả cọc gỗ nhọn ở dưới a.”
“Loại bẫy như thế này chỉ làm một loáng là xong thôi, hắc hắc.”
“Ngươi là cấp bậc gì?” Lai Ân lúc này phát hiện ra tên đại hán này thực lực ít nhất cũng phải là Thần hạ giai nhất cấp trở lên.
Đại hán vuốt râu, nói “ Cái này.. hơn một trăm năm trước đã là Thần hạ giai nhất cấp, hiện tại ta cũng không biết nhưng năm gần đây cũng không bao giờ nghĩ về chuyện này.”
“Nếu ta cấp cho ngươi thịt nướng, ngươi có thể làm giúp ta vài cái bẫy rập loại này, càng lớn càng tốt, uy lực càng mạnh càng tốt được không.”
Lai Ân trong lòng thầm đoán, đây chắc là một cường giả lánh đời.
Đại hán nghe vậy tinh thần liền tỉnh táo, vươn một ngón tay nói “ Một cái bẫy đổi lấy mười kg thịt nướng.”
“Ngươi phải làm bẫy có uy lực càng lớn càng tốt, càng có lực sát thương cao càng tốt.”
“Được, được, không thành vấn đề, trước hết cấp thịt nướng, ta ăn xong sẽ nói sau.”
Lai Ân lấy từ không gian giới chỉ ra một con ma thú đã nướng sẵn, chừng trăm cân, đây là lương thực hắn phòng sẵn lúc bị Y Lệ Na truy đuổi.
Đại hán hai mắt sáng ngời, vội vàng vồ lấy con ma thú, chỉ một lát đã đem nó ăn hết phân nửa, sau khi ăn hết con ma thú đại hắn lau miệng đứng lên nói “ Ngươi nói đi, muốn làm như thế nào?”
“Làm tàn nhẫn một chút ít nhất cũng phải khiến truy binh đằng sau chết hai tên.”
Đại hán vỗ tay một cái, mộc bổng trong bay đứng thẳng lên, nói “ Không thành vấn đề.”
Khải Lỵ nhìn bàn tay đại hán hướng về mặt đất vỗ một cái, sau đó liền xuất một cái hố to, kinh ngạc nói “ Là Thần hạ giai thổ ma pháp sư sao?”
“Không phải, ma pháp của hắn năng lực chỉ có chưa đến thánh giai, người này là một Thần giai chiến sĩ, để đào một cái hố cũng chưa cần dùng đến Thần hạ giai lực lượng.”
Lai Ân ý bảo Khải Lỵ mau đi, nếu để truy binh tìm đến thì ngay cả thoát thân cũng rất khó khăn, lần đầu tiên thoát được cũng là vì địch nhân không biết thực lực của mình, nhưng lần thứ hai thì lại khác, bởi vì bọn chúng đã có chuẩn bị.
Lai Ân sau đó cùng với Khải Lỵ liền biến mất.
Con tiểu điểu trên đầu đại hán đột nhiên nói “ Đi mau đi, nhanh lên làm xong rồi chúng ta cũng trốn đi a, truy binh phía sau hẳn cũng sẽ tới rất nhanh.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện