[Dịch]Vương Bài Pháp Thần - Sưu tầm
Chương 16 : Bức Cung
.
Lai Ân biết sự tình không tốt, chuẩn bị ném ra hai cái quyển trục cấp 9 để mở đường trốn chạy, tự nhiên nghe thấy có người ngăn cản, không khỏi nhìn lại.
Hắn nhìn thấy một người mập mạp, đang chạy vội tới.
Lai Ân lập tức vui vẻ, người kia không phải là người cho mình tinh hạch ở ma thú sâm lâm sao? Hắn gọi nữ tử kia là tiểu thư, hóa ra là người bọn họ phải cứu đó sao.
Chính mình tự nhiên cứu mỹ nữ này, hắc, phí một cái Lôi Bạo Thuật cấp 10 để cứu người đẹp a, vụ làm ăn này có lẽ cũng không tệ.
Lai Ân bắt đầu ảo tưởng đến cảnh mỹ nữ kia biết chính mình là người cứu nàng, biết đâu nàng lại chẳng lấy thân báo đáp. Lúc đó mình không phải là phát tài sao?
Cát Tạp Mỗ là một trong số ít Thánh Ma Đạo Sư của đại lục, đồ đệ của hắn tự nhiên lại xuất hiện ở nơi này, cũng có chút ngoài dự đoán của mọi người.
Mỹ nữ nhìn chằm chằm Lai Ân, giọng không tin nói:
“Hắn chính là đồ đệ của Thánh Ma Đạo Sư ư?”
Quản gia gật gật đầu, thầm nghĩ:
“Cho dù có là không phải thì cũng chẳng sai biệt lắm, người dám xuất hiện ở trong lãnh địa của Cát Tạp Mỗ rất ít, huống chi, hắn tùy tiện đưa tay cũng xuất ra được một quyển Lôi Bạo Thuật, chứng tỏ cũng không phải người thường.“
Từ phía sau, vang lên một trận xôn xao, vài tên chiến sĩ đang vây quanh một trung niên nam tử khoảng bốn mươi tuổi.
Trung niên nhân hình thể mập mạp, mặc một bộ quần áo bằng vãi thô, ánh mắt có vài phần tương tự như mắt con nữ tử, nhưng cũng có vài phần uy nghiêm, thuộc loại không giận cũng uy.
Trung niên nhân vừa đứng lại, nhìn rõ tình hình bốn phía, âm thanh lạnh lùng nói:
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Quản gia lập tức tiến lên thì thầm với trung niên nhân vài câu.
Trung niên nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau cùng lại chuyển thành khiếp sợ, sau đó nhìn bộ dạng của con gái, trong lòng hiểu rõ chắc chắn lần này đã chịu thiệt, nhưng có lẽ đối phương cũng chỉ vô tình.
Trung niên nhân haha cười, hướng về phia Lai Ân mỉm cười, nói:
“Tiểu huynh đệ, đã đắc tội, ta vẫn muốn được gặp Cát Tạp Mỗ đại nhân để nói lời cảm tạ, không nghĩ tới lại có thể gặp được ở đây. Tại hạ là Cách Lôi, kia là con gái của tại hạ Đế Tin Na."
Đế Tin Na vừa nghe xong, tức giận chỉ vào Lai Ân lớn tiếng tố cáo, nói:
“Phụ thân, bắt lấy hắn đi, hắn dám nhìn lén ta tắm rửa.”
“Ta không có, lúc đó ta bị ba tên chiến sĩ cấp 7 đuổi, không chạy không được. Cho nên, cho nên ta mới vô tình ngã xuống.”
“Ngươi nói dối, ngươi tùy tiện có thể lấy ra quyển trục cấp 10, thế mà lại để cho ba tên chiến sĩ cấp 7 đuổi chạy sao, ngươi đừng hòng lừa ta.”
Lai Ân sửng sốt, đột nhiên nhớ ra là Lão Sư có lưu lại cho mình ít đồ vật để bảo vệ tính mạng. Lai Ân hận, hận hắn không thể nhớ ra sớm hơn, nếu không cũng không bị đưa vào tình cảnh này.
“ Cho nên ngươi chính là cố ý… ngươi là một tên sắc lang.”
“Ta không có.” Lai Ân ủy khuất trả lời.
“Ngươi nhìn lén.”
“Ta thật sự không có.”
Lai Ân thường nghĩ dù có gặp ngăn trở nào, mặc kệ là cái gì, chỉ cần mình chối bay đi là được.
Nhưng bốn phía đều là người, đụng ai cũng không xong cả.
“Ngươi còn nói, ngươi rõ ràng đã nhìn thấy tất cả, ngươi, ngươi rơi vào chỗ ta tắm, tất cả đều bị ngươi nhìn thấy.”
“Không phải, đó không phải là ta nhìn lén ngươi, thật sự là vô tình mà, ta bị người ta đuổi theo, rơi vào đó.”
Lai Ân ánh mắt hiện lên vài giọt nước mắt, để chứng minh mình vô tội.
Đế Tin Na tí nữa thì phát điên, hận không thể làm thịt được tên vô sỉ này, rõ ràng nhìn thấy mà không thừa nhận, nàng tức giận tiến lên nắm lấy bả vai của Lai Ân, lay mạnh một trận, lớn tiếng nói:
“Ngươi đã thấy, ngươi toàn bộ đều thấy, ngươi nhanh thừa nhận cho ta.”
Toàn trường yên tĩnh…
Mấy con chim nhỏ bay ngang qua.
Đế Tin Na đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Lai Ân vẫn chăm chăm nhìn mình.
Đế Tin Na dùng khóe mắt lướt nhìn qua bốn phía, tất cả mọi người đều đang trợn mắt há mồm nhìn mình, nàng tự nghĩ trên người mình đâu có gì lạ đâu, đột nhiên nhớ đến lúc nãy mình phẫn nộ có nói vài lời không hay. Truyện "Vương Bài Pháp Thần "
Á…
Đế Tin Na phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng của mình, đóng cửa lại. Tim đập thình thịch không ngừng, mặt đỏ lên, tự nhiên ở giữa nhiều người như vậy lại nói ra những câu như thế, thật là chết người mà.
Đế Tin Na thật sự muốn đem Lai Ân ra chém thành tám mảnh.
Cách Lôi có chút xấu hổ nhìn Lai Ân, nói:
“Tiên sinh, chúng ta ra phòng khách nói chuyện đi, ở đây không tiện.”
“ Lão gia, mới bắt được một tên trộm, tên này còn rất lợi hại, bị thương mất mười mấy người mới bắt được hắn.”
Lai Ân vừa nhìn thấy liền vui vẻ, chỉ vào người vừa bị đánh bầm dập, nói:
“Chính là người này, chính là hắn đã truy đuổi ta, bằng không ta cũng không cần phải chạy.”
Lai Ân nói xong, liền tiến lên vung chân đá vào mặt hắn, đến khi trên mặt hắn in dấu giày của Lai Ân, mới chịu dừng tay. Truyện "Vương Bài Pháp Thần "
Tên kia bị đá bay ra đằng sau một quãng, sau đó mặt sưng lên như đầu heo, nhìn chằm chằm vào Lai Ân vẻ mặt phẫn nộ lớn tiếng nói:
"Nga tử hải yêm thâm điểm để, than bùn chạy nhanh phương lặc nga. (DG thông ngữ: Ta là người của Hắc Ám Thần Điện, các ngươi thả ta nhanh lên. )
“ Hắn nói cái gì thế?” Lai Ân suy nghĩ cả nửa ngày cũng không hiểu được hai câu nói này.
Chung quanh mọi người cũng đều lắc đầu.
Cách Lôi đi tới, nói:
“Tiểu huynh đệ, ở đây không tiện, hay là đem vào đại sảnh thẩm vấn nhé.”
Lai Ân gật gật đầu.
Mấy tên gia nhân nắm lấy tên trộm,kéo đi theo hai người.
Phòng khách rất lớn, nhưng không hề có một chút cảm giác trống trải, điều đó là do chủ nhân bày biện đồ vật rất hợp lí.
Hộ viên cùng bọn bảo tiêu chậm rãi giải tán, phòng khách chỉ còn lại mấy người Cách Lôi cùng Lai Ân.
Lai Ân ngồi xổm trước mặt tên trộm, xoa xoa tay, cười xấu xa nói:
“Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, nói đi, vì sao muốn bắt ta.”
"Không lui ( không nói. ) "
“Đó là do ngươi muốn nhé”
Lai Ân lấy ra Phong Ấn chi thư, nói:
“Cũng đừng trách ta tàn nhẫn, bây giờ ta bắt người làm chỗ luyện tập cho sủng vật của ta.”
Sau đó ngay cả Tiểu Bạch cùng mười một con ma thú điều được xuất ra.
Đúng là ác mộng của tên trộm, mười một con ma thú bày ra một đống móng vuốt trên người hắn, nhưng đáng sợ nhất lại là con thỏ nhỏ đang ở dưới hạ thể của hắn.
Tiểu Bạch tựa hồ rất thiên vị cái bộ phận kia, cho nên chỉ cần đứng ở đó là có vẻ vô cùng vui thích.
Mọi người trong phòng há mồm nhìn mười một con ma thú xuất hiện, nghĩ đến sự xuất hiện của ma thú thần bí vài ngày trước ở Dã lang thành, lúc đó luôn hoài nghi ai là người đứng sau toàn bộ màng này, một vài ngày đã tập kích hơn trăm tên chiến sĩ, pháp sư cấp 6, cả một vài pháp sư cao thủ, đương nhiên là vị thiếu niên đang đứng trước mặt họ.
Cách Lôi trợn mắt nhìn vào ngón tay đeo giới chỉ của Lai Ân, động tác như vậy có lẽ cái nhẫn kia chính là không gian giới chỉ, muốn chế tạo ít nhất cũng phải có ma thú tinh hạch cấp mười một hoặc mười hai cùng với rất nhiều tài liệu trân quý khác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện