[Dịch]Vũ Vương - Sưu tầm

Chương 70 : Tử Tinh Thạch. (1)​

Người đăng: 

.
Bọn họ cũng có mở những quán nhỏ ở ven đường, tự đem ra bán những vật phẩm chính mình không cần. Mộ Hàn đi dọc đường nhìn lại, hắn cũng phát hiện ra không ít Đạo Khí thấp phẩm. Đáng tiếc, rất nhiều món đều là do những Đạo Văn Sư thấp phẩm luyện tập làm ra. Với cái nhìn hiện tại của hắn, chỉ liếc thoáng qua là đã biết rõ những Văn Phổ cùng Đạo Khí này cũng không phù hợp với bản thân. Phẩm chất của chúng so với Chủy Thủ do hắn luyện chế còn kém quá nhiều. Cũng có chút quán dược đang bán buôn các loại đan dược ly kỳ cổ quái, như là "Thần Thương Bất Đảo Hoàn", "Đại Lực Đan" linh tinh các loại. Mộ Hàn chỉ liếc liếc mắt liền không có hứng thú gì. Một mạch đi tới, Mộ Hàn trước sau không hề phát hiện món đồ nào hữu dụng. Như vậy cũng là bình thường, những ai đến du ngoạn trên đường Hắc Y này có không ít người đều là nhân vật với nhãn lực sắc bén. Có thứ gì tốt được bày ra thì đã sớm bị bọn họ mua mất . Trong bất tri bất giác, Mộ Hàn đi tới cuối hẻm mà chính mình từng mở quán một tháng trước. Phút chốc, một trận âm thanh ồn ào đã hấp dẫn sự chú ý của Mộ Hàn. Đảo mắt nhìn lại, đúng là một đám người đang tụ tập trước một quầy hàng nhỏ, nơi xảy ra tranh chấp kịch liệt. - Kim Mộc Ngư, ngươi còn dám nói thứ ngươi bán không phải hàng giả? Thật sự là ăn gan hùm mật gấu, lại dùng món đồ rách nát này để lừa tám mươi kim tệ của Lão Tử ! Tiếng gầm thét dữ dội như sấm sét vang lên trên đường Hắc Y. Người đang quát tháo chính là một nam nhân trẻ tuổi thân hình cao gần hai thước, lúc này một khuôn mặt đang phồng căng đến đỏ bừng, từ trên cao hắn trợn mắt nhìn xuống tên hắc y thiếu niên có vóc người gầy thấp ở phía đối diện kia. Đôi con ngươi tròn xoe như chuông đồng đang đảo vòng vòng thật giống như hai luồng lửa khói đang thiêu đốt bừng bừng. - Ngươi cứ nói giả liền là giả, đây là dựa vào cái gì? Hùng Đồ, trên đời này không phải cổ họng ai to liền có đạo lý. Thiếu niên nhỏ gầy có tên gọi Kim Mộc Ngư kia cũng không sợ hãi chút nào, chỉ cười lạnh nói. Hai người này không ngờ quen nhau sao? Mộ Hàn có chút kinh ngạc, chỉ nhìn thoáng qua trang phục của hai người liền bỗng nhiên tỉnh ngộ. Trên ngực trái cái áo của Hùng Đồ có thêu một cái đầu gấu hung ác, mà ở vị trí ngực trái trên trang phục của Kim Mộc Ngư lại có thêu một cái ấn vàng sáng lạn. Bọn họ đúng là đến từ Hùng gia ở thành Vũ Dương và Kim gia ở Liên Thành. Hai gia tộc này đều là đại tộc ở Việt Quốc, cùng Mộ gia với thực lực cao cường được coi như tương đương. Bởi vì lần khảo nghiệm Tuyển Phong này của Mộ gia được phát thiếp mời rộng rãi, nên Hùng gia và Kim gia đều ở trong dạng phải mời. Không nghĩ tới đệ tử của hai gia tộc này lại đối đầu với nhau trên đường Hắc Y. - Kim Mộc Ngư, đây là ngươi có ý tứ gì? Ngươi là nói ta cố ý mua đồ thật rồi đổi thành hàng giả, lại chạy về để lừa bịp tống tiền ngươi? Hả? Đôi mắt Hùng Đồ trợn trừng, hiện ra đầy vẻ giận dữ, cục đá màu tím đang xoay xoay trong tay kia tựa hồ tùy thời đều có thể đập xuống, nện vào đầu Kim Mộc Ngư. - Đây chính là điều ngươi nói, chứ ta cũng không nói vậy. Kim Mộc Ngư bĩu môi với giọng mỉa mai. - Ngươi Hùng Đồ hơi bị chán nản, tựa hồ biết chính mình có múa mép khua môi hơn nữa thì cũng không phải đối thủ của Kim Mộc Ngư. Hắn trực tiếp hung hăng cắn răng một cái, liền nói với vẻ mặt hung ác - Kim Mộc Ngư, ta cũng không nói thừa lời với ngươi, hoặc là ngươi phải thu hồi cục đá giả này về, trả lại tám mươi kim tệ, hoặc là tối nay liền dập đầu vái Lão Tử ở chỗ này. Mộ Hàn lúc này mới hiểu được, khối đá tím này là ngọn nguồn hai người tranh chấp. Theo bản năng hắn nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy khối ngọc thạch kia to ước chừng bằng bàn tay, hình dáng như viên bi tròn, long lanh trong suốt. Trông thật giống như bảo ngọc. - Tốt, chính lúc ta đang rảnh rỗi đến phát chán. Kim Mộc Ngư cũng là không nhân nhượng chút nào. Hai người mắt to trợn lên nhìn đôi mắt nhỏ, giống như đôi trâu đực đang tức giận. Đối với bọn hắn mà nói, tám mươi kim tệ không đáng giá nhắc tới. Thế nhưng trước mắt bao người, hai người ai cũng không thể lùi bước trước, nếu không chính là đều tự đánh mất thể diện gia tộc. Cãi lộn ầm ĩ đến bây giờ, hai người cũng có hơi lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống. - Đó là 'Tử Tinh Thạch' ? Trong lòng Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, âm thầm lên tiếng tự nhủ. Tử Tinh Thạch, là một loại bảo thạch ẩn chứa "Tử Tinh nguyên khí" . "Tử Tinh nguyên khí" này cũng thuộc về phạm trù linh khí thiên địa. Hấp thu "Tử Tinh nguyên khí" bên trong bảo thạch để tiến hành tu luyện, tốc độ tự nhiên so sánh với hấp thu linh khí thiên địa bình thường phải nhanh hơn nhiều lắm . Loại bảo thạch có hơi quý giá, một khối Tử Tinh Thạch ít nhất có khả năng bán được năm trăm kim tệ. Nay Kim Mộc Ngư chỉ bán tám mươi kim tệ, thật sự có rất chi là rẻ. - Xì xào xì xào .. . - Một đệ tử Hùng gia ở Vũ Dương, một tộc nhân Kim gia ở Liên Thành, cũng không biết việc này cuối cùng sẽ ầm ĩ đến tình trạng gì. Cũng không nên lôi cả hai gia tộc liên quan vào trong đó. - Nếu thật muốn nói vậy, có thể lại càng có ý tứ, lại càng hấp dẫn. - Kim Mộc Ngư bán 'Tử Tinh Thạch' thật sự là giả sao? Xem ra không quá giống như vậy. - Hùng Đồ tựa hồ cũng không giống như là nói không có căn cứ, có lẽ khối 'Tử Tinh Thạch' kia thực sự có chuyện. Nếu không, Kim Mộc Ngư làm thế nào lại chỉ bán có tám mươi kim tệ? - Xì xào xì xào Những âm thanh nho nhỏ liên tiếp vang lên, trong số người quan sát chung quanh có không ít đều đến từ các thế gia đại tộc khác của Việt Quốc. Nay nhìn thấy bộ dáng của Hùng Đồ và Kim Mộc Ngư thì đều là có vẻ mặt hứng thú dạt dào. Nếu không như thế, chỉ cần hơi có người nói vài câu khuyên can là hai người đã có thể mượn sườn núi xuống ngựa. Thời gian lặng lẽ trôi qua, nghe những tiếng bàn tán bốn phía, Kim Mộc Ngư và Hùng Đồ mặc dù vẫn còn trợn mắt nhìn lẫn nhau, nhưng trong lòng bắt đầu có chút vô cùng lo lắng. Kỳ thật, khối "Tử Tinh Thạch" kia cũng không coi là hàng giả. Chỉ là "Tử Tinh nguyên khí" ẩn chứa bên trong đã bị Kim Mộc Ngư hút lấy hơn phân nửa, cho nên giá bán mới là tám mươi kim tệ. Khi Hùng Đồ mua thì Kim Mộc Ngư cũng đã nói rất rõ ràng về tình huống đó. Thế nhưng không nghĩ tới, sau khi Hùng Đồ mua không được quá mấy phần khắc canh giờ thì "Tử Tinh nguyên khí" còn thừa lại bên trong liền tiêu tan hầu như không còn. Hùng Đồ làm thế nào mà chịu để yên, vì vậy lập tức chạy về tìm hắn để tranh cãi lý luận. Kim Mộc Ngư tự nhiên không có khả năng chịu nhận nợ nên hai người tranh chấp càng ngày càng ác liệt. Cũng may Kim Mộc Ngư và Hùng Đồ cũng có chỗ kìm chế, nên mới không đến mức hơi một tí là động đến chân tay. Thế nhưng mà lại không có ai đứng ra hòa giải bầu không khí một phen, cho nên sự tình phía sau sẽ thế nào lại khó lòng mà nói .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang