[Dịch]Vũ Tôn - Sưu tầm

Chương 18 : Phá Thiên Nhất Kiếm đấu Nhất Chỉ Diệt Sinh Linh .

Người đăng: 

.
“Ngươi mới là thằng khùng, cả nhà ngươi mới là thằng khùng. Ngươi nghĩ rằng ta già lú lẫn rồi hay sao mà không nhìn ra ngươi cảnh giới gì còn dám hí lộng bản tọa. Ta dù không còn uy phong năm xưa cũng không phải là người để ngươi trêu đùa.” Xích Huyết Võ Hoàng cả giận nói. “Ta nói này ông chú. Ngươi ngủ mớ chưa tỉnh à? Ngươi nhìn xem ta bao nhiêu tuổi mà nói ta là Võ Hoàng? Ta nghĩ ngươi ngủ nhiều nên lú lẫn rồi. Có khi ngươi mới vài chục tuổi chứ hơn 4000 năm trước cái khỉ gì.” “Ngươi, tên khốn kiếp. Bản Hoàng liều chết với ngươi. Khoan đã, ngươi ... Không thể nào, chuyện này là không thể a. Không lẽ ta còn đang nằm mơ.” Xích Huyết Võ Hoàng đưa tay lên véo má hắn 1 cái nhưng tiếc là hắn dạng linh hồn thể nên cũng không cảm thấy gì. “Ngươi thấy chưa. Cả ngươi cũng còn xác nhận là ngươi đang nằm mơ thì sao còn kêu ca cái gì. Tỉnh lại đi. À mà khoan, ngươi đang mơ thế ta cũng đang mơ à. Cái xyz gì vậy. Chẳng nhẽ ta mãi là ... ” “Tên khốn kiếp. Dám hí lộng bổn tọa thì cho dù ngươi có là ai hay có mục đích gì thì có chết ta cũng không để ngươi sống dễ dàng.” Xích Huyết Võ Hoàng ánh mắt băng lãnh nhìn Vũ Tôn, hai tay bấm quyết tạo thành 1 thủ ấn trông vô cùng huyền diệu, vàng rực lớn như bàn tay. Nguyên khí chung quanh lập tức dao động mãnh liệt. Không khí nóng bừng bừng tỏa ra . “ Ông chú, ngươi muốn đánh nhau hả? Đây chỉ là mơ, đánh nhau chi cho mệt.” Vũ Tôn lười nhác đáp. Hắn không nghĩ tên khùng kia nổi điên lên thật. Vừa mới dứt lời thì Xích Huyết Võ Hoàng tay phải chỉ ra. Kim sắc quang ấn từ tay hắn phá không hướng Vũ Tôn lướt tới. Áp lực bất ngờ dồn đến, Vũ Tôn cả kinh. Tên khùng này quả nhiên nói đánh là đánh thật à. Hắn vội vàng vận dụng phiêu ảnh bộ tung người né tránh sang một bên. “Ầm ... ầm...” khi hắn vừa lướt khỏi chỗ đang đứng thì quang ấn lao tới nện xuống đất. Cả hang động ầm ầm sụp đổ, đất đá vỡ nát thành bột mịn. Dù Xích Huyết Võ Hoàng chỉ là linh hồn thể, nay đâu bằng xưa nhưng Võ Hoàng cường giả dù sao cũng hàng thật giá thật, uy lực 1 chiêu toàn lực của hắn chí ít cũng ngang bằng Võ Đế công kích. Vũ Tôn kinh hãi nhìn vết tích thoi ấn gây ra, hắn chưa kịp nói tiếp thì đã thấy Xích Huyết Võ Hoàng liên tục ngưng tụ nguyên khí thành kiếm bắn tới. Hắn chật vật né được thanh này thì lại tiếp tục từng thanh kiếm khác xuất hiện đuổi theo hắn. Tốc độ phi kiếm cực nhanh, nếu không có Phiêu Ảnh bộ pháp chắc chắn hắn sẽ bị hàng chục thanh phi kiếm từ bốn phương tám hướng lao tới xuyên thành thịt vụn. Vì chưa học qua Vũ kĩ gì nên hắn chỉ biết chật vật tránh né. Trong lòng chửi thầm tên dở hơi kia tính tình thay đổi thất thường hơn cả nữ nhi. Cả Hắc Nhai vực rung chuyển dữ dội rồi dần dần bị hủy diệt. Uy lực các chiêu thức của Xích Huyết Võ Hoàng lan ra hàng dặm xung quanh. Vũ Thiếu Dương và Trương nhược Tích mới tới bờ Hắc Nhai đã bị dư chấn đánh bay lùi về phía sau. Bất đắc dĩ, hai người không dám mạo muội tiến lên chỉ biết chờ đợi. Xích Huyết Võ Hoàng sau mỗi chiêu thức tung ra thì linh hồn hắn ảm đạm đi 1 phần. Hắn biết khó có thể thắng được Võ Tôn trong thời gian ngắn, hơn nữa hắn không có nhiều thời gian như vậy nên cắn răng vận chuyển song thủ. Xích Huyết Kiếm quang mang bừng sáng, sát khí tuôn ra. Mùi máu tanh ngập tràn trong không khí. Thanh kiếm lơ lửng giữa không trung, phát ra tiếng kêu ông ông thê lương. Xích Huyết Võ Hoàng cuối cùng cũng rời 2 chân ra khỏi Huyết châu trên thân kiếm. Hắn đưa 2 tay nắm chặt chuôi kiếm, thổn thức nói: “ Người chiến hữu. Ta với ngươi tung hoành thiên hạ hàng trăm năm, trải qua vô số trận chiến sinh tử. Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ được chôn cùng nhau rồi. Anh hùng dù chết cũng không để kẻ khác sỉ nhục đúng không?” Giọng hắn thê lương nhưng mang theo một vẻ kiên quyết. Từ trong cơ thể hắn một luồng chân hỏa bốc ra bao phủ toàn bộ linh hồn. Khí tức hắn càng ngày cành kéo lên cao. Hắn quyết định thiêu đốt linh hồn để sử dụng sát chiêu mạnh nhất của bản thân. Hắn vung 2 tay cầm Xích Huyết kiếm lên, ánh mắt khóa chặt Vũ Tôn . Dồn tất cả sức mạnh có thể của hắn vào một chiêu kiếm, hắn hét lớn: “ Phá Thiên Nhất Trảm, cho ta chết đi.” Nguyên khí điên cuồng lao tới chỗ Xích Huyết Võ Hoàng. Xích Huyết Kiếm quang mang ngày một mạnh, không gian chung quanh như chấn động. Từng giây trôi qua uy lực nó càng lớn hơn. Cảm giác nguy hiểm trí mạng dâng lên, Vũ Tôn sởn hết gai ốc. Hắn cảm giác không thể chạy thoát nổi chiêu thức này. Mọi đường lui của hắn dường như đã bị phong bế. Cho dù chạy tới đâu hắn cũng sẽ không thể tránh nổi. Thiên Hoàng chỉ tâm pháp chợt hiện lên trong đầu. Có lẽ tiềm lực trong cơ thể hắn khi gặp nguy cơ trí mạng bùng lên. Hắn không tự chủ vận chuyển bàn tay theo chiêu thức “Nhất chỉ diệt sinh linh”. Bốn phía thiên địa nguyên khí đang đổ dồn về phía Xích Huyết Võ Hoàng thì bất ngờ với tốc độ khủng bố hội tụ tới đầu ngón tay trỏ của Vũ Tôn, kể cả nguyên khí đã tụ lại tại chỗ Xích Huyết Kiếm. Đây chính là uy thế của việc mượn Thiên Địa uy lực: có thể cướp đoạt cả nguyên khí của vạn vật trong Thiên Địa. Dù chỉ là vô thức thi triển theo bản năng nhưng không phải tâm pháp thông thường có thể sánh nổi. Xích Huyết Võ Hoàng cả kinh, nguyên lực trong linh hồn đang bị thiêu đốt của hắn bị cuốn lại chỗ Vũ Tôn nhanh khủng khiếp như nước lũ. Có thể thấy Linh Hồn của hắn hư ảo đi rõ mồn một từng khoảnh khắc. Không còn lựa chọn, nếu đợi thêm 1 chút nữa có lẽ linh hồn hắn sẽ bị hút khô cộng thêm uy lực tích tụ được của Phá Thiên Nhất Kiếm cũng trôi dần đi. Hắn cắn răng vung kiếm chém xuống hướng Vũ Tôn. Từng mảng không gian nơi Phá Thiên Nhất Kiếm đi qua bị phá vỡ tạo ra các hắc động lớn như bàn tay theo đường kiếm đỏ rực. Cùng lúc đó, Vũ Tôn cũng đưa ngón trỏ điểm ra không gian. Một luồng sáng trắng mỹ lệ từ đầu ngón tay hắn xuất hiện sau đó nhanh như điện xẹt lao tới Phá Thiên Nhất Trảm. Trong giây lát, 2 chiêu thức khủng bố va chạm vào nhau. Một vòng tròn lớn xuất hiện ngay nơi chúng va chạm. Từng tia không gian bị nứt vỡ tỏa ra bốn phía xung quanh. Toàn bộ Hắc Nhai sơn trong lúc đó lập tức biến thành bột phấn. Phu thê Trương Nhược Tích, Vũ Thiếu Dương cách đó vài dặm bất ngờ bị uy lực lan ra chấn ngất đi. Sau đó uy lực dư chấn tiếp tục lan tới hàng chục dặm nữa. Vô số nhà cửa, thành trì bị rung chuyển, phá hủy, vô số phàm nhân bị chấn động bất tỉnh, một số người không may mắn thì thất khiếu chảy máu hoặc dập nát nội tạng chết đi. Tu sĩ nhiều người hộc máu tại chỗ. Quang cầu dần dần phóng lớn ra gấp 10 lần rồi đột nhiên biến mất như chưa từng có gì, chỉ để lại một khoảng không gian hoang tàn đổ nát cùng 2 người, 1 là Vũ Tôn và 1 là Xích Huyết Võ Hoàng. Xích Huyết Võ Hoàng lúc này linh hồn ảm đạm cực điểm, gần như lúc nào cũng có thể tiêu biến. Ngọn lửa cháy bao phủ linh hồn hắn không còn nữa, khí tức hắn suy yếu vô cùng, như có như không. Ánh mắt hắn không cam lòng nhìn Vũ Tôn. Vũ Tôn cũng bị chấn động bức lui về phía sau vài chục bước chân nhưng trông hắn tốt hơn Xích Huyết Võ Hoàng rất nhiều mặc dù bên trong cơ thể hắn cũng gần như vô lực. 2 người đứng đối diện nhìn nhau. Linh hồn Xích Huyết Võ Hoàng ánh mắt thê lương nhìn Xích Huyết Kiếm. Xích Huyết Kiếm khẽ rung lên ong ong thành tiếng. Vũ Tôn ánh mắt cảnh giác nhìn lại Xích Huyết Võ Hoàng. Nếu tiếp tục giao chiến hắn có lẽ không thể tiếp tục thi triển ra “ Nhất chỉ diệt sinh linh” nữa. Đến hiện tại hắn vẫn thấy sợ, cảm giác gần với tử thần vẫn chưa hoàn toàn tiêu biến. “ Ngươi thắng rồi. Ta thua. Ngươi muốn làm gì thì làm đi. Chỉ mong ngươi có thể cho Bổn tọa chết nhẹ nhàng. ” Xích Huyết Võ Hoàng phá vỡ sự im lặng. Giọng nói của hắn ẩn chứa chút gì đó tuyệt vọng, âm thanh khàn đục của 1 người sắp chết. Hắn cúi xuống nhìn Xích Huyết kiếm trong tay, bàn tay mờ ảo khẽ vuốt ve thanh kiếm như lần cuối có thể nắm được nó vậy. -- Mọi người thông cảm, mỗi ngày mình sẽ cố ít nhất 1 chương vì còn bận cơm áo gạo tiền nữa ạ. Truyện nvc sẽ tu theo 1 hướng khác lạ là tu Hồn Hoàn ( hơi giống hồn hoàn trong truyện Đấu La Đại Lục nhưng sẽ có khác biệt nhiều. Mọi người đóng góp ý kiến cho tác giả với nhé :) ) Chân thành cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang