[Dịch] Vũ Toái Hư Không - Sưu Tầm

Chương 74 : Tàn phiến thần bí – Phần 3

Người đăng: 

.
Trong túi Công Tôn Lan có không ít đồ tốt, có một túi lớn tinh hạch của yêu thú thông thường, hơn mười khỏa tinh hạch Bạch Nguyên giá trị ngàn lượng bạc trắng. Thậm chí ở phía dưới đáy Trầm Côn còn tìm được một đầu bạch cốt long tộc, một viên tinh hạch màu xanh nhạt. Mợ nó chứ! Ba huynh muội nhà này lại có thể săn được tới yêu thú Lục Nguyên, bất quá Trầm Côn không có quá để tâm đến tiền bạc và tinh hạch này. Lục Nguyên tinh hạch tuy rằng vô giá, nhưng nếu suy nghĩ một chút, với thực lực của hắc kỵ sĩ , dùng yêu thú Hồng Nguyên làm vật cưỡi, há lại để tâm đến việc cướp đoạt một viên tinh hạch Lục Nguyên bình thường này sao? Khẳng định rằng trên người Công Tôn Lan còn có thứ đáng giá hơn! Ào, Trầm Côn đem toàn bộ đồ vật trong túi đổ ra mặt đất, xem xét từng cái một, giữa một đống lớn bảo vật, hắn tìm được một tảng đá màu đen. - Chính là cái này! Trầm Côn giơ tảng đá lên con, tảng đá chỉ to bằng nắm tay của trẻ con, lồi lõm không đều, giống như mảnh vụn của một tảng đá lớn bị nổ tung. Những khối đá vụn như vậy có gì mà hấp dẫn một kỵ sĩ cường đại? - Lão sư, người nhận ra thứ này sao? Trầm Côn ném tảng đá cho A La. - Cái này… A La cẩn thận xem xét đánh giá, lắc đầu nói: - Xem ra cũng chỉ là một khối đá bình thường! Lấy sự hiểu biết của A La cũng không nhìn ra lai lịch của khối đá này? Trầm Côn đưa tay sờ sờ cằm suy nghĩ, thừa dịp A La đang bỏ công nghiên cứu tảng đá, hắn lặng lẽ triệu hồi Minh Vương Pháp Tướng. - Vương lão huynh, ngươi biết khối đá này không? Biết lai lịch của kỵ sĩ kia không? - Khối đá này hẳn là Hải Nạp Bách Xuyên trong truyền thuyết! Kiến thức của Vương Kiêu quả nhiên hơn hẳn A La một bậc. - Từ xưa tương truyền đá Hải Nạp Bách Xuyên là tinh thể của hải dương vạn năm mà hóa thành, có nước biển chứa vạn vật, đặc điểm là bách biến vô thường (biến đổi khó lường). Bởi vì thế loại đá này có thể chứa linh khí tinh thạch, phần lớn dùng để làm binh khí, áo giáp, hoặc là tài liệu làm trụ cột trong các công trình kiến trúc. Vương Kiêu nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu: - Loại đá này phi thường hiếm, trong tay ngươi có một ít như thế này, nếu bán đi cũng có thể thu được vạn lượng hoàng kim, đương nhiên là ta nói giá thời trước kia, còn bây giờ khẳng định là càng thêm trân quý! Còn lai lịch của hắc kỵ sĩ… Trong giọng nói của Vương Kiêu đầy phần nghi hoặc, sợ hãi nói: - Hắn rất mạnh, phi thường mạnh! Ta là linh hồn, không có biện pháp thử hắn, bất quá đứng về góc độ linh hồn mà nói, hắc kỵ sĩ này cũng mạnh tương đương với ta lúc còn sống! - Hắn có thể cùng huynh tranh cao thấp? Trầm Côn đột nhiên như cảm thấy trời đất biến đổi, giống như là đang cười ha ha vào mặt hắn. Vương Kiêu lúc còn sống có thực lực đến cỡ nào? Năng lực đã đạt tới Võ Hoàng Hỗn Độn Võ Tôn! Hắc kỵ sĩ này không thua Vương Kiêu, nhất định cũng là cường giả tứ cấp Võ Tôn! Chính là trên đại lục mấy trăm nay không có xuất hiện cường giả cấp Võ Tôn? Nay đột nhiên lại xuất hiện một người? Điểm chết người chính là, hắn còn giống như biết bần tăng, còn gọi bần tăng là Bắc Đấu Thiên Khu gì gì đó… Buồn cười! Thật đáng buồn!? Hay là đáng sợ? Trầm Côn thực sự không rõ cảm xúc trong lòng của mình, hắn loáng thoáng cảm giác rằng những bí ẩn đang bắt đầu lăn ra về hướng của hắn… Mang theo tâm tư nghi hoặc về hắc kỵ sĩ, Trầm Côn về tới Tân Nguyệt thành. Tính thời gian thì hắn đã ra ngoài hai mươi ngày, cũng nên trở về thành bàn giao quân lệnh. Trong hai mươi ngày này, một mặt Trầm Côn củng cố linh khí mới thăng cấp, lại được luyện tập với yêu thú, cũng nhận được hơn mười khỏa tinh hạch yêu thú. Hơn nữa khoản thu nhập thêm trên người Công Tôn Lan, hắn tin tưởng tên mình sẽ không hiện ra trên bảng bại trận. Đương nhiên, Trầm Côn cũng không tham lam tới mức đem Lục Nguyên tinh thạch của Công Tôn Lan ra mà lãnh thưởng. Tuy rằng hắn thực sự muốn làm như vậy nhưng hắn hiểu được tinh thạch Lục Nguyên kia, còn có hắc kỵ sĩ sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn đến thế nào. Bần tăng cũng không thể có công lao tiêu diệt yêu thú Lục Nguyên, cũng không thể tự đem mình dìm vào vũng nước đục! Cửa phía đông thành Tân Nguyệt. Bởi vì lần săn đuổi này, nơi này đã thành một mảnh đất an toàn. Vừa qua khỏi tết Nguyên Tiêu, không ít tiểu thương đang ở mặt sau cửa thành rau hàng, bán giá thấp để xử lý số hàng tồn trong năm, không khí rất là náo nhiệt. Triệu Lạc Trần an vị ở trước cửa thành, đỉnh đầu chạm trướng bồng, lo lắng nhìn ra đường lớn. Theo như lịch trình, hôm nay hai lộ quân phải trở về phục mệnh, nàng là thủ lãnh cao nhất của Tân Nguyệt thành, trong trướng đã bày rượu mừng. Trầm Côn đi tới trướng bồng cũng đúng lúc Công Tôn Y cùng Tô Nhất Minh cũng vừa trở về, nhìn Trầm Côn rồi cười híp mắt đi vào trướng. Tô Nhất Minh cao giọng cười: - Ai da, Trầm đại thiếu gia còn sống trở về, không bị yêu thú giết chết sao? Ah, ngươi đứng ở chỗ này, nhất định là không có bị hù chết, ah quần của người, ngươi có bị dọa đến tè ra quần không vậy? Trầm Côn vừa trợn trắng mắt, giống như không có nghe Tô Nhất Minh giễu cợt, hỏi ngược lại: - Không nói tới ta! Tô thiếu tướng quân, ngươi săn được bao nhiêu yêu thú, có nhiều bằng tiểu thư Tôn Y không? - Ta đương nhiên không bằng Tôn Y tiểu thư… Lời nói vừa buông ra khỏi miệng là chỉ muốn khiêm tốn một chút, đột nhiên Tô Nhất Minh biến sắc. Hắn cũng không phải quá ngu ngốc, đã hiểu ra những lời này của Trầm Côn thật ra là một cái bẫy! Chính là hắn phản ứng quá chậm. Trầm Côn như tỉnh ngộ gật đầu: - Ah, ngươi còn không bằng tiểu thư Công Tôn Y… ta nói ngươi này Tô thiếu tướng quân, trên đường đi có phải tiểu thư Công Tôn không ít lần chiếu cố ngươi? Ai da, thật vất vả cho Công Tôn Y tiểu thư vậy! Đây quả thực là chỉ vào Tô Nhất Minh mà mắng to: Ngươi ngay cả nữ nhân cũng không bằng, còn cần nữ nhân bảo hộ, mất hết mặt mũi nam nhân a! - Ngươi! Tô Nhất Minh nén giận, tức đến tím cả mặt! - Đủ rồi, quân nhân Đại Triệu chỉ dùng quân công để nói, không phải nói suông! Triệu Lạc Trần không kiên nhẫn trừng mắt liếc hai người một cái. - Tô thiếu tướng quân, ngươi bẩm báo quân công trước, Trầm Côn, người chờ sau! Nàng cũng có chút hiểu rõ Trầm Côn, cũng biết chuyện ở Lan Vân Sơn, cho nên có xem thường Trầm Côn yếu nhược, nên cũng không khách sáo với hắn. - Dạ! Tô Nhất Minh mở cái gói to bên mình, lấy ra từng cái tinh hạch, tất cả đều bày ra trước mặt Trầm Côn. - Đây là thành tích của ta, mười sáu viên yêu linh, ba viên Bạch Nguyên Yêu Tông! Hắn dương dương đắc ý liếc Trầm Côn. - Tiểu quận chúa, ta đề nghị dùng thành tích này làm tiêu chuẩn đánh giá công lao, có thế xuất ra nhiều tinh hạch hơn càng có công lao, còn một vài kẻ yếu nhược khiếp chiến, nên xử lý theo quân pháp! - Có thể! Triệu Lạc Trần lạnh lùng gật đầu. - Ai da, Tô thiếu gia, ngươi tự tin là ta không lấy ra nhiều tinh thạch hơn sao? Nghe những lời cuồng vọng của Tô Nhất Minh, Trầm Côn thở dài, chầm chậm tháo túi xuống, không nhiều không ít đem mười bảy khỏa vũ linh tinh hạch đặt cạnh mười sáu khỏa vũ linh tinh hạch của Tô Nhất Minh. Tô Nhất Minh cười khinh miệt - Chỉ mười bảy yêu linh? Thì ra ngươi chỉ dám khiêu chiến với yêu linh, không dám giết Bạch Nguyên Yêu Tông…. - Ông trời ah, vì cái gì các ngươi cắt ngang bần tăng đây? Trầm phu nhân như thế, ngươi cũng như thế! Trầm Côn cường điệu kêu to: - Tô thiếu tướng quân, ngươi nhìn cho rõ, ta còn chưa lấy ra hết đâu! Nói xong, hắn lại lấy ra tứ khỏa Bạch Nguyên tinh hạch, vẫn là đặt ở bên cạnh Bạch Nguyên tinh hạch của Tô Nhất Minh, lại nhiều hơn đúng một cái! - Bốn viên? Ngươi giết bốn con Bạch Nguyên Yêu Tông? Tô Nhất Minh vội vàng cầm tinh hạch lên nhìn, đúng là Bạch Nguyên tinh hạch, Trầm Côn thật sự giết bốn con thú Bạch Nguyên Yêu Tông!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang