[Dịch] Vũ Toái Hư Không - Sưu Tầm

Chương 66 :  Bần tăng thoạt nhìn rất dễ ăn hiếp vậy ư?

Người đăng: 

.
Địch nhân trở nên khác với lúc trước! Đây không phải là do ngoại hình của Toái Thi Giả biến hóa, mà trong mắt Trầm Côn, thân hình của Toái Thi Giả cũng không đáng sợ, mà ngược lại, bởi vì thân hình quá cao lớn mà thân thể còn lộ ra sơ hở rất nhiều! Lợi dụng sức quan sát của Vương Kiêu truyền thụ, Trầm Côn lập tức nhìn ra, cái đầu của Toái Thi Giả có thế duỗi ra bốn thước, mà cái đuôi cũng có thể duỗi ra bốn thước, tính ra thân hình của Toái Thi Giả dài tới hơn hai mươi thước! Nói cách khác, bỏ đi bốn thước phòng ngự bởi đầu và đuôi thì cột sống của Toái Thi Giả lộ ra tới mười hai thước, cũng là nơi mà nó không thể phòng ngự! Mười hai thước này chính là tử huyệt của Toái Thi Giả! - Gió thổi nước lên, theo gió mà động… Xác định được tử huyệt của địch nhân, Trầm Côn mặc niệm câu thứ hai thì Toái Thi Giả đã cúi đầu, sừng trâu xé xác. Trầm Côn liền bước sang trái, tránh được một kích, sau đó hắn nhảy lên phía trên của Toái Thi Giả… - Bạch Nguyên Vũ Tông, lực lượng cường hóa ba mươi lần! Một quyền đánh ra! Rắc! Cột sống của Toái Thi Giả đứt đoạn, biến thành một đống thịt chết! Một chiêu miểu sát Bạch Nguyên Yêu Tông, nhưng có thể làm được như vậy thì cần phải có một ít kinh nghiệm và bí quyết, chỉ có Trầm Côn là rõ ràng! - Con mẹ nó!!! Trầm Côn hưng phấn hét lên: - Lão sư, ta làm đúng chứ? - Tốt lắm, ngươi đã bắt đầu nắm giữ được tâm thái lâm chiến như thủy rồi đấy! A la khen ngợi : - Cái gọi là lâm chiến như thủy kỳ thật là một loại phương thức tác chiến, lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ cần ngươi tĩnh tâm là có thể thấy được sơ hở của địch nhân, sau đó xuất ra Lôi Đình Nhất Kích, theo như Đạo gia thì cái này gọi là khiếu tố, thủy tĩnh nhi bất tranh, dĩ kỳ bất tranh, tranh phong thiên hạ! (Không tranh giành như mặt nước tĩnh lặng, lấy sự không tranh giành này mà giành lấy thiên hạ !) Dĩ bất tranh, tranh phong thiên hạ! Không sai, bần tăng vừa rồi đúng là quên giết địch, quên chiến đấu mới có thể dễ dàng tìm ra sơ hở của Toái Thi Giả! Có sức quan sát của Vương Kiêu, thêm vào lâm chiến như thủy của A La, ý nghĩ chiến đấu trở nên hiệu quả vô cùng, ra tay hiệu suất cũng hơn xa lúc trước a! Đây chính là thực lực được tăng lên chăng? Ha ha, cái gọi là chiến đấu cũng chỉ là che dấu sơ hở của mình, tìm kiếm sơ hở của địch, tóm lại cũng chỉ là một hồi chơi đùa mà thôi! Trầm Côn bỗng nhiên tin tưởng mười phần, khí thế cũng đột nhiên biến hóa, có chút phong phạm tiêu sái của một cao thủ! Đúng rồi! Đúng rồi! Đúng rồi! Trầm Côn bỗng nhiên càng thêm hưng phấn! Tô An Chi đã từng nói, giết một con Bạch Nguyên yêu thú thì được thưởng năm ngàn lượng bạc, bần tăng và A La “phang” được hai em, hô hô, chẳng phải là buôn bán lời được một vạn lượng? Hắc hắc, phát đạt , phát đạt ... Trong nháy mắt, khí chất tiêu sái của Trầm Côn đã không thấy, mà chỉ thấy hắn cười rất ti tiện, đôi mắt phát ra hào quang tham lam. - Muốn lĩnh thưởng phải đem tinh hạch của yêu thú đi về làm chứng… Trầm côn rút chủy thủ bên hông, chuẩn bị “đào” tinh hạch trên người Toái Thi Giả! Nhưng mà… Tinh hạch ở chỗ nào, làm sao mà “đào” đây? - Lão sư, tinh hạch… Trầm Côn muốn hỏi A La, nhưng lại ngậm miệng ngay lập tức. Với chứng bệnh “thích sạch sẽ” của nha đầu kia, chắc là nàng không bao giờ làm chuyện giải phẫu máu me khắp nơi cho hắn a! Quên đi, tự mình làm vậy! Trầm Côn ủ ê ngồi xuống, chuẩn bị lột da, xẻ thịt Toái Thi Giả… Mười mấy phút sau, hắn biến thành huyết nhân nhưng vẫn không tìm được tinh hạch. - Ơ? Trầm Côn, ngươi thắng rồi à? Ba người Công Tôn đi tới, bọn hắn cũng đã giải quyết xong hai con Toái Thi Giả khác, chỉ là bọn họ chiến đấu ở sườn núi bên kia, hơn nữa lại chiến đấu hết sức chăm chú nên không lưu ý tình huống của Trầm Côn. - Đúng thế, vừa xong, đang tìm tinh hạch đây! Trầm Côn trong lòng cực kỳ buồn bực. Hắn chỉ thuận miệng nói một câu, không nghĩ là những lời này tới tai ba người Công Tôn liền biến thành mới giải quyết xong, nói cách khác, Trầm Côn cùng thần bí nữ nhân này dùng mười mấy phút đồng hồ mới giải quyết chiến đấu, tốc độ không hơn chúng ta là mấy, vậy lực chiến đấu của hắn cùng chúng ta cũng không khác bao nhiêu… Hừ, Trầm Côn ngươi là Bạch Nguyên thượng đoạn, thế nhưng mấy người chúng ta là Bạch Nguyên hạ đoạn lại kết thúc chiến đấu cùng một lúc, cái này có thể thấy là do ngươi còn ấm ức nên không thể phát huy ra toàn bộ thực lực! Không sai, Trầm Côn vẫn là tên bất lực mà thôi… Nghĩ tới đây, sự khinh miệt trong lòng liền tăng thêm vài phần, lại nhìn bộ dạng Trầm Côn tìm tinh hạch lại thêm buồn cười. - Các lão huynh, tìm tinh hạch như thế nào a? Trầm Côn tìm mãi không được mới hỏi. - Ngay cả vị trí của tinh hạch cũng không biết? Công Tôn Thắng cười mỉa: - Nhìn đây! Hắn rút đại đao sau lưng ra, chém vào cổ Toái Thi Giả, phốc một tiếng, trong đống máu phun ra có một viên tinh hạch màu vàng kim nhạt bay ra. - Hiểu chưa? Tinh hạch của Toái Thi Giả ở dưới cổ ba tấc! Công Tôn Thắng tùy tay bắt lấy tinh hạch. - Ai u, đa tạ, đa tạ… Trầm Côn cười hì hì, xòe tay ra - Mau, cho ta xem xem, ta còn chưa được thấy tinh hạch của yêu thú a! - Đại ca, nhị muội, đi thôi! Công Tôn Thắng đem tinh hạch nhét vào trong túi, sau đó gọi đồng bọn bỏ đi! - Này, lão huynh, trước tiên đem tinh hạch đưa ta, con Toái Thi Giả này là do ta giết a! - Cái gì gọi là ngươi giết? Công Tôn Thắng liếc mắt nhìn Trầm Côn: - Tinh hạch trong tay ai là người đó giết! Công Tôn Lan ở bên cười khúc khích: - Tiểu tử kia, đây là cho ngươi bài học, lần sau giết xong yêu thú, đầu tiên là phải lấy tinh hạch trước… Con mẹ nó! Bọn chúng muốn cướp tinh hạch của bần tăng à? Trầm Côn híp mắt lại… - Ba vị, các vị làm vậy cũng không tốt a, chúng ta là một đội a! Trầm Côn ngồi xuống phía trước mặt ba người, ngăn cản đường đi của bọn chúng. - Một tên bất lực như ngươi mà cũng xứng làm chiến hữu của chúng ta? Ba người Công Tôn cười ầm lên: - Trầm Côn, không có chúng ta áp trận thì ngươi đã sớm sợ tới mức tè ra quần rồi ấy chứ, cút nhanh, đừng tìm phiền toái! - Trầm Côn, nhớ kỹ cho ta, tạo thành chiến đội với ngươi chúng ta đã mất hết mặt mũi, cho nên, chiến lợi phẩm đừng hòng có phần của ngươi, gọi là công sức chúng ta chiếu cố tên bất lực nhà ngươi! - Bộ dạng của ta nhìn rất dễ ăn hiếp à? Trầm Côn sờ sờ mặt của mình, cười khổ. Sau đó hắn đứng lên, vừa xoay xoay cổ tay vừa nói: - Long có nghịch lân, người cũng có! Các ngươi gọi là là tên bất lực, ta nhịn, các ngươi xem thường ta, ta cũng mặc kệ…nhưng, các lão huynh à, các ngươi không nên đoạn tài lộ của ta, tiểu đệ đời này không có ham muốn gì, chỉ có một thứ duy nhất đó là mê tiền tiền a… Không đợi Trầm Côn nói xong, Công Tôn Thắng và Công Tôn Sở liền chế trụ hai vai của Trầm Côn. Bốp! Công Tôn Lan hung hăng tát vào miệng Trầm Côn một phát! - Tên bất lực, còn dám giáo huấn bọn ta? Công Tôn Lan chỉ vào mặt Trầm Côn, hung tợn nói: - Xung quang đây hoang vắng, cho dù giết ngươi thì cũng có thể nói ngươi chết trên miệng yêu thú, chúng ta không có một chút dính dáng nào cả! Hiểu chưa, đừng ép bọn ta phải giết ngươi! - Còn có chuyện này nữa! Nàng liên tục tát vào mặt Trầm Côn: - Lần xuất chinh này, áo giáp, binh khí, quân lương đều do Công Tôn gia chúng ta xuất ra! Ngươi ăn của bọn ta, uống của bọn ta thì phải xuất ra một phần! Thành thật hầu hạ bọn ta, giặt quần áo, nấu cơn, pha trà nấu nước, nếu để bọn ta không hài lòng thì… Rắc! Phối hợp với Công Tôn Lan, Công Tôn Sở ra sức vặn bả vai Trầm Côn, phát ra âm thanh thanh thúy! - Hây da, nghe mỹ nữ ngươi nói vậy… Trầm Côn tươi cười lại thêm cổ quái, hắn gật đầu: - Đa tạ đã nhắc nhở ta, nơi này đồng mông hiu quạng, giết người cũng không bị tội…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang