[Dịch] Vũ Thần
Chương 77 : Học trộm.
.
Hai luồng nội kình vừa chạm vào lại lập tức phân khai, dưới chân Hạ Nhất Minh giống có lò xo nhảy về phía sau, hơn nữa trong lúc nhảy lui lại hắn cũng chưa từ bỏ ý định giao thủ với Lâm Đào Lật.
Song, lúc này đây không còn giống như khi nãy, Lâm Đào Lật không bao giờ ngu ngơ đứng tại chỗ làm bia cho hắn đánh nữa.
Hai chân hắn nhanh chóng di chuyển, trong phạm vi mười thước trên lôi đài tiến hành di chuyển theo một loại bộ pháp kỳ dị.
Kim hệ công pháp của Hạ Nhất Minh mặc dù cường đại, hơn nữa hắn cũng lĩnh ngộ được tinh túy của loại công pháp này, nhưng lực lượng dù cường đại mà không thể đánh trúng địch nhân thì vẫn là vô kế khả thi.
Bất quá Hạ Nhất Minh cũng không lo lắng, bàn tay vừa thu lại, đem nội kình khống chế ở xung quanh người, hơn nữa không ngừng quơ loạn xung quanh.
Cổn Thạch Quyền đây là bộ chiến kỹ hắn quen thuộc nhất, cứ như vậy được thi triển ra một cách tận tình.
Dưới lôi đài, huynh đệ Hạ Thuyên Danh nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang thần sắc cực kỳ kinh hỷ.
Bọn họ mặc dù cực độ xem trọng Hạ Nhất Minh, nhưng thật không ngờ, đứa bé này lại có thiên phú vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Một chưởng kia đã mang theo tinh túy của Kim hệ nội kình, giống như cự thạch được ném vào lòng hồ, làm cho lòng của bọn họ dậy sóng không ngừng, khó có thể tin vào chính mắt mình.
Hai người bọn họ vô thức liếc nhìn xung quanh, lập tức đem những biểu tình khiếp sợ, đố kỵ, thậm chí còn hoàn lại ẩn chứa một tia ý tứ nguy hiểm thu hết vào trong tầm mắt. Ở trong lòng của bọn họ đã hạ quyết tâm, một khi phản hồi Hạ gia, sẽ đem biểu hiện Nhất Minh ở chỗ này thông tri lão gia tử, hẳn là lão gia tử so với bọn hắn còn cao hứng hơn.
Ầm ầm . . .
Trên lôi đài uy lực quyền pháp của Hạ Nhất Minh càng ngày càng mạnh, động tác của song phương thi triển ra càng lúc càng gây nguy hiểm. Nhưng là chẳng biết tại sao, bọn họ ngay cả dưới tình huống như vậy, cũng làm cũng tạo thành cho người xung quanh một loại ảo giác. Giống như hai người không phải đang tiến hành quyết đấu, mà là ở trên lôi đàn tàn bộ, sánh vai cùng đi.
Lực khống chế của hai người đã đạt tới tình trạng đáng sợ, cho tới giờ khắc này, cũng không có lãng phí một chút nội kình nào.
Bỗng nhiên, Từ Ẩn Kiệt lão gia tử hai mắt đang khép mở ra, tinh quang trong mắt vừa ẩn vừa hiện, nói:
- Thuyên Danh hiền chất.
Hạ Thuyên Danh ngẩn ra, vội vàng quay đầu, cung kính nói:
- Từ tiền bối, ngài có gì phân phó.
Hạ, Từ hai nhà chỉ cần một ngày còn nể mặt nhau, như vậy quan hệ song phương nhân vĩnh viễn bảo trì ở một trạng thái hòa thuận địa. Cho nên khi nghe được Từ lão gia tử gọi, Hạ Thuyên Danh cũng phải cẩn thận duy trì lễ tiết tương ứng.
- Hạ gia quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp, ngoài Hạ Nhất Thiên ra, lại xuất hiện thêm một người nữa, thật đáng mừng.
Hạ Thuyên Danh vội vàng khoát tay, nói:
- Đa tạ tiền bối tán dương, bất quá đứa nhỏ Nhất Minh cũng chỉ mới có chút thành tựu thôi.
Từ Ẩn Kiệt khẽ lắc đầu, nói:
- Ta chỉ là muốn phải biết rằng, lệnh lang đến tột cùng đã tu luyện tới nội kình tầng thứ mấy?
Những lời này vừa ra, những người ở xung quanh bàn tiệc đều vểnh lỗ tai lên nghe ngóng, ngay cả Hạ Thuyên Nghĩa cũng không ngoại lệ.
Hạ Nhất Minh cùng Lâm Đào Lật đối chiến nửa ngày, không phải là đang dấu diếm hiện tượng thất bại, ngược lại là thế công vô cùng sắc bén, tựa hồ phản khách vi chủ, chiếm cứ vị trí thượng phong.
Mặc dù mọi người đều biết Lâm Đào Lật không có đem cửu tầng nội kình thi triển ra, nhưng là có thể đánh tới tình trạng này, khiến cho mọi người kinh ngạc không hiểu, tất cả mọi người đều hoài nghi, tu vi nội kình Hạ Nhất Minh, có hay không giống như đồn đại là thất tầng đỉnh phong.
Đương nhiên, mọi người cũng chỉ hoài nghi mà thôi, bởi vì không người nào tin tưởng, một thiếu niên mười lăm tuổi có thể đem nội kình tu luyện tới bát tầng.
Hạ Thuyên Danh do dự chỉ chốc lát, mắt nhìn lên hai người trên lôi đài đang từ từ tăng lên uy lực, hắn nhất thời rõ ràng, dù là hắn bây giờ giấu diếm, chờ một lát cũng sẽ bại lộ mà thôi.
Hướng về lão gia tử Từ gia gật đầu một cái, Hạ Thuyên Danh ngạo nghễ nói:
- Từ tiền bối, Nhất Minh quả thật có vài phần thiên phú, nửa năm trước đây đã đột phá bức tường cản trở thất tầng, tiến lên tới bát tầng nội kình rồi.
Thanh âm của hắn mặc dù cũng không lớn, nhưng những người trong chính sảnh đều để ý nghe ngóng, những lời này không thể nghi ngờ là lôi đình sét đánh, cơ hồ đã đem tin tưởng của bọn họ hoàn toàn đánh tan.
Đặc biệt mấy người tiểu bối Từ gia, sắc mặt mỗi người xanh mét, trong mắt một mảnh mờ mịt.
Hạ Nhất Thiên tu vi nội kình đạt thất tầng, đã giống một ngọn núi lớn, ở trong lòng bọn họ đã khó có thể vượt qua. Nhưng Hạ Nhất Minh, năm nay mới chỉ có mười lăm tuổi, nửa năm trước đã đột phá tới bát tầng khiến cho những người có ý muốn vượt qua Hạ Nhất Minh đều cảm thấy tiền đồ u ám, tương lai phía trước không có một chút ánh sáng nào.
Trình gia lão gia tử cùng Trình Gia Huy cũng là liếc mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ thật sự rung động. Giờ phút này trong lòng bọn họ đều cảm thấy may mắn là đã cùng Hạ gia làm thông gia.
Cho dù ai cũng biết, Hạ gia có thêm một thiên tài tuyệt đỉnh, một khi thiên tài này có thời gian phát triển, tuyệt đối có thể làm thay đổi cục diện của tam đại thế gia ở Thái Thương huyện.
Đặc biệt lần này là thiên tài có cơ hội tiến vào thiên tiên cảnh giới lại càng vô cùng trọng yếu.
Tròng mắt Trình Gia Huy chuyển động, tính toán xem trong đám tiểu bối của Trình gia còn có nữ hài tử nào có thể cùng với Hạ Nhất Minh sánh đôi không, nếu có thì ngày sau Trình gia mới vững trãi như thái sơn. Bất quá hàng lông mày của hắn lập tức nhíu lại, trong Trình gia, không có nữ nhi nào có cùng độ tuổi, hơn nữa chủ yếu là không có người nào có tu vi gần bằng Hạ Nhất Minh. Chính hắn cũng không tin, Hạ Thuyên Danh lại dễ dàng chấp nhận một hôn sự như vậy.
Dưới lôi đài, tâm tư mọi người xoay chuyển liên tục, nhưng không có một chút nào ảnh hưởng đến bên trên.
Hạ Nhất Minh quyền đấm cước đá, đem uy năng Cổn Thạch Quyền không ngừng thi triển ra, bộ chiến kỹ này có đặc điểm chính là uy năng có thể không ngừng tích súc, chỉ cần có đủ nội kình để duy trì, là có thể liên tục tích súc càng về sau càng có khả năng đánh ngã bất cứ đối thủ nào.
Không chỉ có như thế, Hạ Nhất Minh ở trong trận đấu, đối với biến hóa trong trận đấu tựa hồ có một loại cảm giác trời sinh. Mỗi khi Lâm Đào Lật thi triển công pháp chậm lại, đều bị hắn công kích, hơn nữa đã nhiều lần bức bách hắn thi triển ra Phục Địa Ấn.
Thông qua việc không ngừng tiếp xúc với Phục Địa Ấn, Hạ Nhất Minh đối với vận dụng loại này công pháp đã đại khái hiểu rõ.
Hắn có thể khẳng định, loại công pháp này tuyệt đối không chỉ có một thức này, nhưng là chẳng biết tại sao, Lâm Đào Lật quay qua quay lại cũng chỉ thi triển có một chiêu này.
Không biết là hắn mới chỉ học được một thức này, hay là khinh thường không thèm thi triển tiếp, nhưng chỉ với một thức thần bí này cũng đã đủ để đem việc tích lũy uy năng Cổn Thạch Quyền của Hạ Nhất Minh toàn bộ hóa giải.
Bất quá, mỗi một lần cùng Phục Địa Ấn tiếp xúc, Hạ Nhất Minh đối với một thức này lại càng hiểu thêm được một chút. Giống như là một người đầu bếp sa vào trù nghệ mấy chục năm, khi hắn ăn một món ăn mỹ vị mới, sẽ yên lặng tìm hiểu cách chế biến loại món ăn này. Ăn càng nhiều, trong lòng lại càng hiểu biết hơn.
Hạ Nhất Minh thi triển càng ngày càng nhanh, nhưng trong lòng lại càng sảng khoái, hơn nữa hắn biết, có thể quang minh chính đại thể nghiệm uy lực của Phục Địa Ấn, sợ là cũng chỉ có lúc này thôi. Cho nên quyền pháp của hắn càng thi triển càng chặt chẽ, không cho đối thủ có bất cứ cơ hội thoát thân nào.
Lâm Đào Lật càng đánh càng u sầu, hai người giao thủ đến nay, hắn thậm chí còn còn không có một lần cơ hội tấn công.
Khi cùng Từ Hướng Tiền giao thủ, mặc dù Liệt Hỏa Công của đối phương uy phong cái thế, phảng phất Ma thần hạ phàm. Nhưng dưới Thủy Hệ công pháp của hắn, cũng là công thủ tự nhiên, tiến thối tự nhiên.
Thế mà lúc này gặp phải bộ chiến kỹ Cổn Thạch Quyền kém xa so với Liệt Hỏa Công, hắn nổi lên loại cảm giác đau khổ chống cự tuy vậy lại không có cách nào để bản thân thoát khỏi đợt tấn công của đối phương.
Đến tận đây, hắn rốt cục đã hiểu, ở thất tầng nội kình hắn không có khả năng tránh thoát khỏi tình cảnh này.
Sắc mặt hơi đỏ lên, mặc dù không muốn lấy thực lực tuyệt đối đè người, nhưng nếu còn tiếp tục dây dưa sẽ càng khiến hắn thêm khó chịu.
Quát lớn một tiếng, khí thế của Lâm Đào Lật chợt tăng mạnh.
Trong nháy mắt này, hắn đã đem nội kình phát huy tới bát tầng.
Nội kình tăng lên, kéo theo đó là uy lực tăng lên gấp bội. Nói đơn giản, chính là lực lượng lớn, tốc độ nhanh, phản ứng nhanh nhẹn, thân thể cũng cứng rắn hơn, cũng không còn giống với loài người a.
Nhất thời, dưới sự duy trì của bát tầng nội kình, ngay cả bộ Thủy Hệ chiến kỹ công pháp do Lâm Đào Lật thi triển ra cũng trở nên uy vũ, sinh ra tiếng gió. Bị áp lực một lúc lâu, Lâm Đào Lật nhất thời cảm giác được sinh long hoạt hổ, vui vẻ hẳn lên.
Song, loại cảm giác này cũng duy trì không được lâu đã lập tức tiêu thất.
Bởi vì hắn đột phát hiện, ngay cả khi hắn đem uy lực của chiến kỹ tăng lên, thì uy năng chiến kỹ của Hạ Nhất Minh cũng tăng lên tới một tầng tương ứng.
Uy lực Cổn Thạch Quyền tăng lên giống như là ôn thủy nấu ếch, cũng không có bất cứ thứ gì thay đổi, khi uy lực chiến kỹ này được tăng lên cũng đã vượt qua Lâm Đào Lật một bậc.
Bát tầng, Lâm Đào Lật biết rõ đây chính là uy lực của bát tầng nội kình.
Ánh mắt của hắn chợt ngưng lại trên người Hạ Nhất Minh, đây mới chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, nguyên lai cũng không phải tu vi đạt tới thất tầng đỉnh phong, mà đã đạt tới cảnh giới của cao thủ bát tầng nội kình chân chính.
Hoảng hốt, hắn cảm thấy ở trước mặt giống như ở trước mặt có một khối sắt thật lớn, làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác hủy đi không được, vứt đi cũng không xong.
Loại cảm giác này giống như là băng dính dán a, tựa hồ là độc quyền Thủy Hệ công pháp a, vậy mà hôm nay lại bị một thiên tài tu luyện Kim hệ làm cho hắn cảm giác thấy.
Trong tim của hắn mơ hồ phát khổ, mình ở Lâm gia, là thiên tài khiến cho người khác phải chú mục, nhưng hôm nay mới hiểu được, nguyên lai trong Thái Thương huyện nho nhỏ, lại có thể xuất hiện một thiên tài không hề kém mình!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện