[Dịch]Vũ Pháp Vũ Thiên - Sưu tầm

Chương 8 : Hắn có thể cắn người

Người đăng: 

.
Phản ứng của Tô Tiểu Tiểu khiến Tô Nham sửng sốt, nhưng phần nhiều là cảm động. Một người con gái nhu nhược không luyện qua bất kì loại võ công nào, đơn thuần là trói gà không chặt. Hiện giờ lại vì mình mà phát sinh tranh chấp với bốn võ giả Hậu Vũ Cảnh tầng thứ hai. - Tiểu nha đầu chết tiệt ngươi vừa nói gì, một đứa ăn mày bẩn thỉu dám mở mồm nói Đại gia như thế, muốn chết phải không?! Một tên đại hán trong đó lộ ra vẻ hung ác, sải bước đến trước mặt Tô Tiểu Tiểu. Nàng kinh hãi lui về phía sau hai bước, nhưng sau đó thần sắc trở nên kiên định. - Ca ca vốn không phải là phế vật, các ngươi dựa vào cái gì mà sỉ nhục hắn? Tô Tiểu Tiểu không biết lấy dũng khí từ đâu, nàng chỉ biết mấy gã trước mắt đã mắng ca ca của mình, quả là đáng giận! Còn đáng ghét hơn cả gã Vương Bá Đạo kia. Hơn nữa lợi hại của Tô Nham nàng tận mắt chứng kiến, cả đám người Vương gia đều bị hắn đánh cho răng rơi đầy đất, sao có thể là phế vật được. Biểu hiện của Tô Tiểu Tiểu lọt vào mắt Tô Nham làm hắn rất ngạc nhiên, dù nói thế nào một người ăn mày hiếm khi có dũng khí và can đảm như nàng. - To gan! Tráng hán kia nhất thời nổi giận, mình thân là lính gác cửa Tô gia, địa vị cao quý, lúc nào đến phiên một tên ăn mày hô to gọi nhỏ. Về phần Tô Nham, nếu là trước kia hắn tự nhiên rất cung kính, nhưng bây giờ trong mắt gã không khác gì một phế vật nho nhỏ. Không nói hai lời, tráng hán vung bàn tay to bè tát tới, tốc độ cực nhanh kéo theo một cỗ kình phong. Lấy năng lực của Tô Tiểu Tiểu căn bản không có khả năng tránh thoát. Bốp! Tiếng bạt tai rất vang dội, Tô Tiểu Tiểu há to miệng nhìn năm dấu tay in hằn trên gương mặt tráng hán, lại đảo qua Tô Nham không biết khi nào đã xuất hiện bên cạnh mình, trong lòng chợt dâng lên một tia khoái trá, ánh mắt lúng liếng như muốn nói: - Thấy chưa, ta nói ca ca không phải là phế vật mà, dấu tay trên mặt mi là minh chứng tốt nhất. Tràng diện lập tức trở nên yên tĩnh, trừ bỏ tráng hán vừa bị Tô Nham tát hai mắt đỏ ngầu, ba người bên ngoài nhìn Tô Nham như gặp phải quỷ. Tráng hán kia không phải người mạnh nhất trong bốn người bọn họ nhưng bản thân cũng có tu vi Hậu Vũ Cảnh tầng thứ hai, bọn họ rõ ràng thấy đồng bạn ra tay trước, nhưng Tô Nham lại có thể hậu phát chế nhân (ra tay sau thu phục người), dùng phương thức gậy ông đập lưng ông cho đồng bạn một bạt tai. - Người này không phải biến thành phế vật sao, nhìn dáng dấp tựa hồ không đúng a. Ba người thầm liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn ra vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương, biểu hiện Tô Nham đã chứng tỏ hắn hoàn toàn không phải là phế vật. - Tô Nham, ngươi cái tên phế vật này dám đánh lão tử, lão tử giết chết ngươi. Tráng bị ăn một tát thua thiệt đột nhiên quát một tiếng, âm thanh như sấm sét, như một con lợn rừng hung hãn nhào tới Tô Nham. Tư tưởng vẫn cho rằng Tô Nham là một tên phế vật bị lừa đá, vì hắn quá tức giận nên không suy xét tại sao một phế vật có thể dễ dàng cho mình ăn tát, mà đồng bạn vẫn chưa kịp nhắc nhở mình... Ài, thảm kịch xảy ra! Sắc mặt Tô Nham lạnh như băng, chân khí màu lục trong nháy mắt trải rộng toàn thân, nhất thời nhận thấy tốc độ, cảm giác và lực lượng đều tăng lên gấp bội. Hắn không muốn chấp nhặt với đám lính gác cửa này, nhưng tên đầu heo dám ra tay với Tô Tiểu Tiểu, thật không thể nào tha thứ! - Phanh! Hai quả đấm vừa vặn tiếp xúc với nhau phát ra thanh âm trầm đục, tráng hán kia bị bức lui về sau ba bước trong khi Tô Nham đứng yên không nhúc nhích. Tô Nham trong lòng mừng thầm, mình dù chỉ có tu vi tầng thứ nhất nhưng có thể đánh lui cao thủ tầng thứ hai. Giả sử trong tình huống đối phương không phòng bị thi triển Thái Cực quyền, hậu Vũ Cảnh tầng thứ ba cũng không phải là đối thủ. - Ngươi chỉ là một con chó của Tô gia, lại dám bất kính với bổn Thiếu gia. Hôm nay Thiếu gia sẽ dạy cho ngươi cái gọi là "đạo làm nô tài". Giọng nói lạnh như băng, Tô Nham không cho tráng hán có cơ hội thở dốc, lắc mình tiến lên đánh ra Long quyền (chắc là Long Xà Triền Ti Thủ). Tráng hán kia cuống quít đỡ đòn, lần nữa bị bức lui thêm ba trượng. Tô Nham được thế không tha người, một quyền nối tiếp một quyền, quyền cuối cùng âm thầm vận dụng Triền Ti kình, tráng hán nhất thời hai tay bị trói buộc, một bàn tay vung lên... - Bốp! Một tát này dường như còn vang dội hơn cái ban nãy, tráng hán kia như bị đánh tỉnh lại, nơi này làm gì có tên phế vật nào?! Nghĩ tới đây tráng hán đầu đầy mồ hôi, Tô Nham nếu không phải phế vật thì chính là thiếu gia Tô gia, hành động của mình hôm nay cho dù bị Tô Nham đánh chết cũng không quá đáng, hắn chung quy chỉ là một nô tài. - Bộp! Bốp! Bốp! Tiếng bạt tai vang lên liên tiếp như mưa rơi vào mặt tráng hán, hắn nào dám phản kháng, trong lòng thầm cầu nguyện vị Thiếu gia trước mắt đánh nhiều thêm mấy cái, thật đáng đời mình mà. Đồng thời tráng hán thầm lôi tổ tông mười tám đời cái tên tung tin đồn về Tô Nham ra thăm hỏi. Động tĩnh lớn trước cửa rốt cục kinh động người của Tô gia, cảnh tượng phát sinh khiến bọn họ mặt mày thất sắc. - Tên này biến thành phế vật sao còn lớn lối như thế, gã kia cũng thật là... Nếu đổi lại là ta đã sớm dần cho tên phế vật một trận rồi. - Không sai, hắn tốt xấu gì cũng là cao thủ hậu Vũ Cảnh tầng thứ hai lại để cho một phế vật tát vào mặt như chó, hắn còn tưởng Tô Nham là thiên tài Thiếu gia chắc?! .......... Rất nhiều người nghị luận tạo thành không khí huyên náo, bọn họ đều là vệ sĩ của Tô gia, có một số là tùy tùng của các Thiếu gia. Ai ai cũng tâm cao khí ngạo, những tên tạp dịch còn mơ mới có khả năng so sánh. Dĩ nhiên họ buông lời châm chọc vì trước đó chưa thấy Tô Nham xuất thủ, chỉ thấy cảnh sau đó là tráng hán bị Tô Nham bạt tai điên cuồng. Người biết chân tướng là ba tên lính gác ngoài cửa hiện giờ đang cúi thấp đầu, như một đứa bé phạm lỗi sắp bị trừng phạt. Bọn họ biết Thiếu gia không phải là phế vật cũng như là đối tượng có thể chọc. - Dừng tay! Ngay lúc đó một tiếng quát chói tai vang lên, Tô Nham vẫn không có ý dừng lại. Hắn ra tay không quá nặng nhưng với loại nô tài kênh kiệu cũng phải cho gã nếm mùi một chút. Quan trọng nhất là hắn vì Tô Tiểu Tiểu mà xuất thủ. - Vútttttt! Một tiếng rít gió, vật thể trông như ám khí bay về hướng Tô Nham với tốc độ cực nhanh, Tô Nham khẽ lắc mình tránh khỏi. Ám khí kia bụp một tiếng cắm sâu xuống dưới đất, biểu hiện tu vi của người vừa ném ra. - Hừ, người nào vừa ném ta? Tô Nham quay người lại nhìn, khi thấy diện mục người xuất thủ, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt nhưng nhanh chóng bị đè ép xuống, bởi người đó chính là Tô Minh. - Ta nói ngươi dừng tay ngươi không nghe sao? Tô Minh dáng vẻ cao cao tại thượng, nhìn chằm chằm Tô Nham, ánh mắt miệt thị trần trụi. Tô Tiểu Tiểu nhảy tới bên cạnh Tô Nham, kéo kéo tay hắn, liếc nhìn Tô Minh mở miệng nói: - Ca ca, người này thật là dữ. Tô Tiểu Tiểu cố ý đè thấp thanh âm nhưng vẫn bị mọi người nghe được. Lúc này ánh mắt bọn họ mới chuyển lên người tiểu khất cái, không ít người ôm tâm tư xem kịch vui. Tô Minh thân phận là thiếu gia vô cùng hiển hách, chẳng những tu vi đạt tới tầng thứ tư mà lão già của hắn còn là Tu Linh giả duy nhất, há một tên phế vật và ăn mày có thể chọc. Song Tô Nham ngay sau đó nói ra một câu cực kì chấn động: - Có thể cắn người. Lời này vừa thốt rất nhiều người cảm giác choáng váng, điên rồi, bị lừa đá ngu luôn rồi, đan điền không những bị phế mà đầu óc cũng hỏng nốt. - Mày nói gì? Tô Minh hoài nghi lỗ tai của mình bị hỏng, trán nổi gân xanh. Hắn thấy Tô Nham bị thương nặng mà giờ đã có thể đi bộ chính là công lao của cha mình. Hắn gặp mình đáng lẽ phải cảm kích rơi nước mắt mới đúng. - Đó, ta nói là có thể cắn người. Tô Nham phớt lờ sự tức giận của Tô Minh, mỉm cười sáng lạn như ánh dương. Sâu trong đáy mắt cất giấu một tia oán độc, người này đả thương mình, hắn sớm muộn cũng đòi món nợ này gấp bội. - Hắn muốn cắn Tiểu Tiểu sao? Tô Tiểu Tiểu giả vờ sợ hãi, nhưng trong ánh mắt quần chúng, hai người này... rõ ràng là cố ý. - Tô Nham, cái thằng phế vật này, dám nói móc bổn Thiếu gia. Bây giờ tao sẽ dạy cho mày một trận để mày nhận thức rõ thân phận của mày.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang