[Dịch]Vũ Nương Thập Phu - Sưu tầm

Chương 54 : Xử nam sao?

Người đăng: 

.
Nửa đêm hôm đó, Liễu Tinh Kim cẩn thận ôm Cơ nhi về tới Phiêu Vũ Viện, hai người một thân chật vật, vừa vào tiểu viện đã bị Phạm Thu Nham thấy được. Tóc Cơ nhi tán loạn, trên người được bọc tấm mền mỏng, mà tóc tai Liễu Tinh Kim cũng mất trật tự, hắc y nhàu nát, dọa Phạm Thu Nham sợ nhảy dựng. ” Ngươi, các ngươi không phải đi du hồ với Quốc cữu gia sao? Sao lại thành như vầy?” Phạm Thu Nham trợn to mắt kinh ngạc hỏi. ” Phạm huynh, ngày mai nói tiếp, Cơ nhi mệt mỏi” Liễu Tinh Kim lạnh lẽo trả lời có lệ, ôm Cơ nhi vẫn im lặng trở về phòng, đóng cửa phòng, khiến Phạm Thu Nham bên ngoài càng thêm khó hiểu. ” Đã trễ thế này, Phạm ca ca sao còn chưa ngủ?” Cơ nhi thò đầu ra khỏi ngực Tinh Kim không dám nhìn Phạm Thu Nham. ” Không biết, người này cũng rất cổ quái!” Liễu Tinh Kim hừ lạnh một tiếng, buông Cơ nhi xuống, “Ta đi múc nước cho nàng rửa mặt chải đầu.” ” Đừng, đừng, Tinh Kim đừng đi, ta sợ” Cơ nhi giết nên nội tâm đương nhiên sợ hãi bất an, nghĩ đến cảnh toàn thân run rẩy giúp Liễu Tinh Kim hủy thi diệt tích, nàng nghĩ mấy buổi tối tới đừng hòng mà ngủ được. Hóa ra sau khi xuân dược của nàng được, hai người hợp lực đem thi thể Tần Chân và a Cửu cột vào trong lu nước rồi thả chìm xuống đáy hồ, sau đó thu dọn thuyền hoa sạch sẽ rồi quay đầu vào bờ, thừa dịp bầu trời tối đen không ai thấy bỏ chạy trở về. “Cơ nhi đừng sợ, hắn bị trừng phạt đúng tội, nàng đừng suy nghĩ nhiều, không ai biết đâu” Tinh Kim đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, trong lòng nghĩ sáng mai nhất định phải đi nhổ cỏ tận gốc, giết người chèo thuyền kia, chỉ có hắn thấy diện mạo bốn người họ. “Biết vậy, nhưng mà ta vẫn sợ, rất sợ” Cơ nhi phản ứng giống như người bình thường, ở hiện đại nàng giết Lương Thiếu rồi lập tức tự sát cũng không sợ thế này, nhưng bây giờ ở cổ đại giết Tần Chân, chính mình lại không muốn chết cho nên nàng không an tâm được. Tinh Kim thở dài ôm chặt lấy nàng nhẹ giọng nói “Cơ nhi, có ta ở đây đừng sợ, ta sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn nàng.” “Tinh Kim, ta biết ngươi rất tốt với ta, thế nhưng ta một mình thật sự sẽ sợ, hu hu” Cơ nhi khóc to trong lòng hắn. “Ta đây không đi, đừng khóc, nàng ngủ đi nhé? Đã nửa đêm rồi, thân thể của nàng sẽ chịu không nổi” Liễu Tinh Kim yêu thương khuyên nhủ. “Ô ô, ngươi ôm ta ngủ được không? Ta rất sợ” Cơ nhi lúc này yếu đuối vô cùng, ôm chặt Liễu Tinh Kim không buông. “Được thôi, ngủ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngày mai tỉnh lại chuyện gì cũng không có” Liễu Tinh Kim dịu dàng thoải mái nói, đã có da thịt chi nên hai người không còn ngăn cách nữa. Cơ nhi lúc này mới nhắm hai mắt lại, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt bàn tay to của Liễu Tinh Kim không tha, thẳng đến khi cả người mỏi mệt, tinh thần rã rời khiến nàng rốt cuộc chìm vào giấc ngủ. Liễu Tinh Kim nhưng ngủ không được, hắn nghĩ về tất cả chuyện ngày hôm nay, nhìn Cơ nhi đang ngủ vẫn nhíu chặt mi tâm, âm thầm phát thệ mình nhất định sẽ không để nàng gặp chuyện không may, song song đó một ý nghĩ khác cũng xuất hiện trong đầu hắn. Cơ nhi rất đặc biệt, Cơ nhi thuần mỹ đều làm cho hắn ý thức được mình đã sớm yêu tiểu nữ nhân này, hắn nghĩ mình rất may mắn trở thành nam nhân đầu tiên của nàng, nghĩ đến da nàng trắng nõn nà, mềm dẻo nhiệt tình, hắn phát hiện thân thể hắn lại buộc chặt. Vội vã nhẹ nhàng giãy khỏi tay Cơ nhi, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài nhưng phát hiện Phạm Thu Nham vẫn đứng dưới mái hiên rất kỳ quái, hắn cảm thấy phải đề cao cảnh giác với nam tử ôn nhuận này. “Liễu huynh, các ngươi không sao chứ?” Phạm Thu Nham hiển nhiên biết Liễu Tinh Kim đi ra, lập tức xoay người quan tâm mà hỏi thăm. “Phạm huynh, sao ngươi còn chưa ngủ, ngươi có chuyện cần tìm Cơ nhi sao?” Liễu Tinh Kim đi thẳng vào vấn đề. “À, không có gì, chỉ là hình như Cơ nhi bị thương đúng không? Hôm nay xảy ra chuyện gì? Tối như vậy mới về, ta vốn có khúc nhạc muốn cho Cơ nhi nghe.” Tuấn nhan như ngọc của Phạm Thu Nham lộ ra vẻ thất vọng. Liễu Tinh Kim nghe thế thầm nghĩ hắn thật đúng là cầm si, trong lòng hơi buông, khóe miệng hiện ra nụ cười cứng ngắc nói “Không có gì to tát, lúc Cơ nhi du hồ không cẩn thận rớt xuống nước, nàng không biết bơi cho nên bị sợ hãi.” “A, sao lại không cẩn thận thế, nàng nhất định rất sợ hãi” Phạm Thu Nham đồng tình Cơ nhi. “Ờ, Phạm huynh sớm nghỉ ngơi đi, ta muốn đi tắm rửa chút” Liễu Tinh Kim nói xong rời đi, bỗng nhiên nhớ ra gì đó quay lại nói, “Được rồi Phạm huynh, đừng nói với ai việc Cơ nhi đi du hồ với Quốc cữu gia.” “Ừm, hảo, ta đây đi ngủ” Phạm Thu Nham đáp ứng một tiếng rồi rời khỏi, Liễu Tinh Kim cũng không đi tắm liền mà sang tiểu viện của Hồng ma ma, biết được chuyện Cơ nhi cùng Tần Chân du chỉ có nàng và tiểu Lục thôi, yên lòng chiếu cố vài câu mới trở lại rửa mặt chải đầu thay đồ, chờ hắn thay đồ sạch sẽ đi tới gian phòng Cơ nhi, chỉ thấy Cơ nhi cư nhiên bọc mền lùi về góc giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai mắt rưng rưng, toàn thân run rẩy. “Cơ nhi, nàng, nàng không sao chứ?” Liễu Tinh Kim chỉ cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập. “Hu hu, Tinh Kim, ngươi vì sao bỏ đi vậy, hu hu, ta rất sợ” Cơ nhi lúc này mới khóc ra, cả người nhào vào trong lòng Liễu Tinh Kim. “Đừng khóc, đừng khóc, ta chỉ đi tắm rửa, nàng tỉnh lúc nào?” Tinh Kim lập tức lên giường để cho nàng dựa vào lòng. “Hu hu, ta sợ, Tinh Kim đừng rời khỏi ta” Cơ nhi khóc thảm thiết. “Ta không rời khỏi, đừng khóc nữa, ta ở đây với nàng” Liễu Tinh Kim thở dài, nghĩ thầm như vậy làm sao giấu được đây, người khác không biết, tự mình lại bại lộ trước. “Cơ nhi, nàng phải tỉnh táo lại, như vậy rất nhanh sẽ bị lộ, Tần Chân rất đáng chết, nàng coi như giết con cẩu điên, không cần nghĩ tới hắn, không sao đâu” Liễu Tinh Kim cổ vũ Cơ nhi. “A, nhưng , nhưng hắn rõ ràng là người mà” Khóe miệng Cơ nhi co quắp. “Không, hắn chính là cẩu, một con cẩu dơ bẩn, nàng không được nghĩ hắn là người, nhớ kỹ hắn không phải người, là cẩu, cho nên chết chưa hết tội” Tinh Kim chăm chú nhìn hai tròng mắt sợ hãi của nàng khẳng định nói. “Vậy chính là ta không có giết người, chỉ là giết một con cẩu” Cơ nhi biết việc này rất hoang đường, nhưng hiện tại nàng phải tự thôi miên chính mình. “Đúng, Cơ nhi nàng phải tỉnh lại, loại chuyện này trong chốn võ lâm rất bình thường, cho nên nàng không được suy nghĩ nhiều” Liễu Tinh Kim vỗ nhẹ vai nàng dịu dàng trấn an. “Thật sự không có việc gì?” Cơ nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, bỗng nhiên trong đầu dần hiện ra cảnh cuồng dã triền miên trên tàu, nghĩ đến lần đầu tiên của mình đã cho hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng lên. “Thật sự không có việc gì!” Liễu Tinh Kim nhìn nàng cam đoan nói, Cơ nhi nhìn hắn một lúc lâu, sau đó gật gật đầu tựa vào lồng ngực hắn. Giữa lúc Liễu Tinh Kim cho rằng nàng đã ngủ rồi thì Cơ nhi đột nhiên chậm rãi mở miệng hỏi “Tinh Kim, ngươi có phải là xử nam không?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang