[Dịch]Vũ Nương Thập Phu - Sưu tầm
Chương 40 : Không gặp không về
.
inh Kim bắt đầu tránh né ánh mắt vô tội từ Cơ nhi, khuôn mặt tuấn tú nóng lên, cũng may nơi này mờ tối, không đến mức khiến hắn xấu hổ, nhưng mà vẫn vội vã đẩy Cơ nhi ra “Vậy ngươi cũng đừng gây chuyện sinh sự nữa.” “Cơ nhi không cógây chuyện sinh sự mà, Cơ nhi chỉ muốn tìm một người nhạc công tốt, ngươi không cảm thấy hắn rất có thiên phú âm nhạc sao? Đây đúng là người Cơ nhi cần cho nên Cơ nhi muốn kiểm tra hắn, chúng ta đây không cần đi cái gì hoa phố vào ba ngày nữa đúng không?” Cơ nhi ủy khuất nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn vẩu lên, bàn tay nhỏ sợ hãi nắm lấy bàn tay to của hắn.
Liễu Tinh Kim sửng sốt, thầm nghĩ hóa ra là vậy, còn tưởng rằng nàng mỉm cười dịu dàng với mỹ nam nhà người ta vì có ý đồ gì đó, hại hắn hoảng hốt trong lòng.
Đang lúc hai người bốn mắt nhìn nhau thì mỹ nam tử trong quán mì vội vội vàng vàng chạy ra, lo lắng la lên “Cô nương, cô nương đi rồi sao? Tại hạ đã phổ xong rồi” Sắc mặt mỹ nam tái nhợt, hắn rất vất vả mới phác thảo xong, cư nhiên không nhận ra cô nương người ta đã chờ không kịp đi mất, nhất thời mất mác ngồi ở trước cửa chính, thấp đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mắt Cơ nhi sáng ngời nhìn về phía Liễu Tinh Kim nói “Tinh Kim, ta có thể đi nghe một chút không? Nếu như ngươi không cho Cơ nhi đi thì Cơ nhi sẽ không đi” Lời Cơ nhi khiến trong lòng Liễu Tinh Kim run rẩy, nàng đang thể hiện rằng nàng rất quan tâm mình sao? Trời ạ, hắn phát hiện tim hắn lại muốn nhảy ra ngoài.
“Ta không nhỏ nhen như thế” Liễu Tinh Kim lạnh lùng nói xong câu này, ánh mắt nhìn về phía đèn lồng mờ ảo dưới mái nhà cong giống như không để ý tới chuyện này, nhưng trong lòng ngọt như được quét mật.
“Thật nhé? Cảm ơn Tinh Kim!” Cơ nhi vui vẻ lập tức nhón chân hôn lên mặt hắn một cái, sau đó rời khỏi chỗ tối nhanh chóng chạy về phía mỹ nam đang ỉu xìu. Liễu Tinh Kim ngây ngẩn cả người, đôi mắt đen sáng như sao, đột nhiên hắn chậm rãi vươn tay xoa nhẹ chỗ được Cơ nhi hôn qua, toàn bộ thân thể nóng rất nhanh khiến hắn hoảng hốt, nhưng mà khóe miệng lại hiện ra nụ cười khó gặp.
“Công tử, đã chuẩn bị tốt sao?” Cơ nhi chiếm được tán thành từ Liễu Tinh Kim, tâm tình rất tốt đi tới trước mặt mỹ nam, tươi cười nhìn hắn.
“A, cô nương chưa rời đi, thật tốt quá, cô nương nghe một chút coi thử được chưa nhé?” Mỹ nam liền khẩn trương đứng lên, khuôn mặt tuấn tú ngọc trần đầy kinh hỉ.
“Tốt” Cơ nhi mỉm cười gật đầu, song song xoay người nhìn về phía Tinh Kim trong bóng tối còn chưa đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thu hồi vẻ hớn hở, đối diện với góc tối lộ ra biểu tình vô tội, bên này sáng sủa đối diện với bóng tối nên Cơ nhi nhìn không thấy khuôn mặt Liễu Tinh Kim, nhưng đôi mắt Liễu Tinh Kim vẫn tập trung trên mặt Cơ nhi, thấy vẻ mặt nàng nơm nớp lo sợ thì nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng rõ.
Âm nhạc phấn khích lập tức vang lên bên tai, mỹ nam vừa thổi thì đầu đã đầy mồ hôi, có thể thấy được độ khẩn trương của hắn, đôi mắt đẹp chăm chú không có lo lắng, Cơ nhi biết hắn đang vừa thổi vừa suy nghĩ, lúc này mọi thứ xung quanh đều không tồn tại trong mắt hắn.
Một đoạn ngắn ‘Mi phi sắc vũ’ được mỹ nam thổi trúng cao độ ngừng ngắt, tiết tấu rõ ràng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một ít tỳ vết khiến mồ hôi hắn không ngừng chảy xuống từ trán.
Cơ nhi kinh ngạc mở lớn miệng, người này quả nhiên là thiên tài, tự mình phổ nhạc biểu diễn nói… ít nhất … cũng phải đẽo gọt nửa ngày, người này lại có thể chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã làm được, thật làm cho Cơ nhi
kinh ngạc, nhưng đồng thời trong lòng mừng rỡ, quyết định đem đoạt về.
Tiếng tiêu dừng lại, mỹ nam đỏ mặt mà nhìn về phía Cơ nhi hai tay khoác ngang ngực với vẻ mặt ngưng trọng, đợi chờ Cơ nhi quyết định.
“Cô nương, ngươi, ngươi nghĩ thế nào?” Mỹ nam duỗi cánh tay, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, hiện tại đã là cuối thu, Cơ nhi phải mặc tới hai bộ quần áo, nam nhân này lại mồ hôi nhễ nhại, có thể thấy được hắn căng thẳng tới mức nào.
“Ha ha, công tử thật sự rất có thiên phú âm nhạc, đúng vậy” Cơ nhi bước đầu không tiếc lời vỗ tay, khiến lòng mỹ nam an tâm một chút, ngại ngùng mỉm cười.
“Nhưng mà…” Giọng điệu Cơ nhi khẽ chuyển, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm mặt mỹ nam, thấy khuôn mặt như ngọc của hắn trong nháy mắt trắng bệch, trong lòng không khỏi buồn cười.
“Không, nhưng mà cái gì? Tại hạ bởi vì thời gian gấp rút nên nhiều chỗ vẫn chưa tỉ mỉ đẽo gọt, nếu như cô nương cho tại hạ thêm chút thời gian, tại hạ nhất định có thể thổi rất tốt” Mỹ nam vội vàng giải thích, hắn không muốn mất đi cơ hội gặp đại sư.
“Ha ha, công tử chớ sốt ruột, Cơ nhi không có ý gì, như vậy đi, mặc dù trình độ này chưa đủ gặp đại sư, nhưng nếu như không muốn từ bỏ thì chiều mai tới Phiêu Vũ Viện tìm Hồng ma ma, Cơ nhi có thể kiểm tra lại”Cơ nhi nói xong thì lộ ra nụ cười mê người.
“A, Phiêu, Phiêu Vũ Viện?” Mỹ nam khiếp sợ nhìn khuôn mặt tinh khiết của Cơ nhi, đánh chết hắn cũng không nghĩ tới Cơ nhi là cô nương kỹ viện.
“Sao thế? Âm nhạc vẫn phân địa vị cao thấp phải không, nếu như ngươi có tư tưởng này thì Cơ nhi có thể nói cho ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không đạt tới cấp bậc của đại sư, hừ! Cáo từ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ nhi lập tức trầm xuống, khẩu khí nghiêm khắc, nói xong liền xoay người rời đi.
“Á, không, không phải, cô nương đừng hiểu lầm!” Mỹ nam tử quýnh quáng, lập tức chạy tới kéo cánh tay Cơ nhi, vẻ mặt áy náy.
Cơ nhi xoay người lạnh lùng nhìn hắn, mỹ nam như ngọc đang hoảng hốt lo sợ.
“Cô nương đừng hiểu lầm, tại hạ chỉ không ngờ cô nương là kia, chỗ đó…, không hề có ý xem thường cô nương, thật đấy. Tại hạ Phạm Thu Nham, ngày mai sẽ tới đó thăm hỏi, mời Cơ nhi cô nương chỉ giáo nhiều hơn” Mỹ nam hai tay ôm quyền, cung kính cúi người với Cơ nhi một cái.
“Ha ha, nếu công tử yêu thích âm luật như thế thì Cơ nhi coi như là tìm được tri âm, tốt lắm, chiều mai không gặp không về” Lúc này mới Cơ nhi lúc này mới cười nhẹ với hắn, sau đó xoay người tao nhã rời khỏi.
Phạm Thu Nham ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cơ nhi xinh đẹp, đột nhiên thở ra một hơi thật dài, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện