[Dịch]Vũ Nương Thập Phu - Sưu tầm
Chương 32 : Nho nhã công tử
.
Hắc y nam tử thấy nàng vô cùng đau đớn, liền khẽ nói: “Cô nương, thứ lỗi.” Rồi điểm huyệt ngủ của nàng, ở trên nóc nhà nhảy vài cái lên xuống, sau đó rất nhanh tiến vào một biệt viện.
Chờ Cơ Nhi tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là đôi mắt sâu thẳm đầy lo lắng của Liễu Kim Tinh.
“Kim Tinh?” Cơ Nhi chớp mắt, sau đó phát hiện người trước mặt thật đúng là Liễu Kim Tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cười kinh ngạc la lên: “Cương thi,thật là ngươi rồi, ngươi không sao chứ?”
“Tiểu thư, ta không sao.” Trong lòng Liễu Kim Tinh cảm động sâu sắc, nhưng hắn không phải là người biết cách biểu đạt tình cảm, cho nên trả lời vẫn lạnh như băng.
“Không có việc gì là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết, đúng rồi, đây là chỗ nào? Người hắc y cứu chúng ta đâu?” Cơ Nhi vừa hỏi vừa vịn mép giường định đứng lên, nhưng đau đớn nơi bả vai lập tức khiến nàng nhăn trán, Liễu Kim Tinh tức khắc lấy tay nâng nàng dậy, lấy gối mềm dựng ở phía sau lưng, từ từ cho nàng dựa vào.
“Đây là chỗ ở tạm của Tư Đồ công tử.” vẻ mặt Liễu Kim Tinh vẫn không thay đổi nói. “Tiểu thư, vai cùng chân bị sưng của ngươi đã được Nhan công tử bôi thuốc, hắn là thầy thuốc, nói rằng qua vài ngày liền khôi phục, tiểu thư không cần lo lắng.”
“Tư Đồ công tử? Nhan công tử? Cương thi, ngươi đang nói ai? Chính là người đã cứu chúng ta sao?” Cơ Nhi nhìn căn phòng xa lạ, lập tức liên tưởng đến sự việc lúc trước.
“Vâng, đúng là người đã cứu chúng ta.” đôi mắt Liễu Kim Tinh lóe sáng nhìn nàng gật gật đầu.
Liễu Kim Tinh vừa dứt lời, ngoài cửa liền có tiếng vang nhỏ, hắn nhìn Cơ Nhi một cái, rồi đứng dậy đi ra mở cửa.
Cơ Nhi tò mò rướn cổ ra muốn nhìn ân nhân cứu mạng một chút, vừa thấy, mắt to lập tức lộ ra kinh ngạc, nam nhân này không phải là nho nhã công tử ở trước quán ngọc bội hay sao?
“Sao lại là ngươi?” Đôi mắt to linh động của Cơ Nhi tràn ngập ngạc nhiên.
“Tiểu thư, hắn chính là Tư Đồ công tử, người cứu ngươi trở về là hắn.” Liễu Kim Tinh lập tức giới thiệu nói.
“A, là ngươi a, trách không được âm thanh có điểm quen thuộc, thật sự cám ơn ngươi.” Cơ Nhi lập tức cười nói.
“Ha ha, Cơ Nhi cô nương không cần khách khí, tại hạ là Tư Đồ Dật, vừa rồi thật ngại quá, ngân châm của bằng hữu tại hạ vừa rồi đã khiến cô nương bị thương, hiện tại đỡ nhiều chứ?” Tư Đồ Dật mỉm cười, tao nhã nhìn Cơ Nhi hỏi.
“Tư Đồ ca ca không cần khách khí, Cơ Nhi cảm tạ còn không kịp đâu, nếu như không nhờ các ngươi cứu giúp, chỉ sợ Cơ Nhi cũng bị tên hỗn đản kia bắt đem về Vân Thiên Bảo hầu hạ hắn. Đúng rồi, các ngươi có thù oán tên hỗn đản kia sao?” Cơ Nhi thật không rõ, bởi vì nàng biết bọn họ giúp đỡ nhất định không phải do sắc đẹp của chính mình.
“Vâng, ân oán cá nhân, vốn không nghĩ sẽ đả đảo kinh xà, nhưng mà nhìn thấy Cơ Nhi cô nương bị hắn bắt đi, cho nên mới nhất thời quyết định. Cơ Nhi cô nương gan dạ sáng suốt làm cho tại hạ rất bội phục. Ha ha.” Tư Đồ Dật cười đến như gió thoảng mây trôi, khiến cho Cơ Nhi nhìn hắn rất thoải mái, tuy Tư Đồ Dật không giống như Liễu Kim Tinh ngũ quan tuấn tú mỹ nam tử, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất thuận mắt, một người là tuấn mỹ lạnh như băng, người còn lại thì mỉm cười nho nhã, không tranh sự đời.
“A, hắc, hắc, Tư Đồ ca ca chê cười rồi. Đúng rồi, vị bằng hữu kia của ngươi đâu, để Cơ Nhi có thể cảm ơn hắn.” Cơ Nhi nghĩ đến cảnh mình đang đá như vậy bị nho nhã nam tử thấy, thật sự có chút xấu hổ.
“À, hắn đi bốc thuốc cho Cơ Nhi cô nương rồi, chân của ngươi sưng phù rất to, trên người hắn không có sẵn nhiều dược, sợ ngày mai lại càng đau, cho nên đi mua thuốc thêm, hẳn là sắp trở về.”
“A, thật sự là cám ơn các ngươi.” Trong lòng Cơ Nhi có chút cảm động, hai người này vốn không quen biết, lại chịu ra tay cứu giúp, rồi còn giúp mình chữa thương, điều này khiến cho hảo cảm của nàng đối với hai người này lại càng lớn.
“Ha ha, không cần khách khí, địch nhân của Long Khiếu Thiên đều là bằng hữu của chúng ta.”
“Đúng thế, Long Khiếu Thiên là tên hỗn đản, đau chết mất.” Cơ Nhi nhớ đến Long Khiếu Thiên cuồng vọng tự đại, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tiểu thư, hắn có hay không đối với ngươi…….” Liễu kim Tinh lập tức lo lắng hỏi han, kì thật hắn vẫn muốn hỏi vấn đề này, bởi vì trong lòng hắn rất bất an.
“A, không có, Kim Tinh, ngươi không cần lo lắng, thân của Cơ Nhi vẫn nguyên vẹn, nhưng mà đều bị hắn thấy hết, cũng may hắn vẫn còn chút lương tâm, bằng không ta sẽ mệt chết mất.” Cơ Nhi cảm thấy rất vui với việc Long Khiếu không xuống tay với nàng lần này.
Tư Đồ Dật mặt đỏ lui từng bước về sau, thầm nghĩ Cơ Nhi cô nương này thật là lớn mật.
“Tiểu thư!” Liễu Kim Tinh cũng nhịn không được khóe miệng run rẩy, nàng sao không thục nữ một chút chứ, trước mặt nam tử xa lạ lại không kiêng kị chút nào, thật làm cho hắn cảm thấy ngượng.
“Á, hắc, hắc, Tư Đồ ca ca, dọa tới ngươi rồi, miệng của Cơ Nhi vốn không đóng lại được, muốn nói cái gì thì phải nói, ngươi đừng để ý, cứ coi như không nghe thấy mấy câu vừa rồi là được.” Cơ Nhi lập tức hiểu rõ ý tứ của Liễu Kim Tinh, đáng tiếc lời nói ra vẫn làm Liễu KimTinh trừng mắt một cái.
“Ha ha, Cơ nhi tính tình thẳng thắn, không có việc gì, không có việc gì.” Tư Đồ Dật nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn linh động của nàng lập tức cười nói.
“Tư Đồ ca ca, ngươi đừng kêu ta là Cơ Nhi cô nương, trực tiếp gọi Cơ Nhi là được rồi, đúng rồi, Tư Đồ ca ca, ngươi không ngại Cơ Nhi gọi như vậy chứ.” Cơ Nhi tự ý quyết định, nàng hỏi như vậy thì Tư Đồ Dật đương nhiên không thể lựa chọn.
“Ha ha, không ngại, Cơ Nhi tuổi còn nhỏ như vậy, tại sao lại lưu lạc đến loại địa phương đó?” Tư Đồ Dật nghe Liễu Kim Tinh kể tóm tắt lại, hắn thật ngạc nhiên khi một nữ tử nhìn thanh thuầnn ôn nhu như vậy lại là cô nương kỹ viện.
“Ai….một lời khó nói hết. . . . .” Cơ Nhi đơn giản thuật lại chuyện Vũ Gia gặp phải, cuối cùng tổng kết nói:” Dù sao ta với Long Khiếu Thiên thù đã kết rồi, một ngày nào đó, ta Vũ Tuyết Cơ sẽ bắt hắn dập đầu gọi ta là bà cố. Hừ! Còn có Long ngũ chết tiệt kia, đánh ta đau quá, sớm muộn gì cũng cho hắn đẹp mặt.” Cơ Nhi sờ khuôn mặt sưng phù của mình, cảm thấy không đau nữa, nghĩ thầm, nhất định là bọn họ giúp mình bôi thuốc.
“Long Khiếu Thiên cuồng vọng lãnh khốc, giảo hoạt vô cùng, Cơ Nhi cần phải cẩn thận a.” Tư Đồ Dật vì nàng lo lắng.
“Vâng, Cơ Nhi biết, người này rất đê tiện, lần sau ta cũng sẽ dùng âm mưu.” Cơ Nhi trong lòng tính toán.
“Cơ Nhi, kỳ thật Long Khiếu Thiên có rất nhiều kẻ thù, sớm muộn gì cũng gieo gió gặt bão, ngươi chỉ là một cái tiểu cô nương, tốt nhất là không nên mạo hiểm.” Tư Đồ Dật chân thành nhìn nàng nói.
“Ha ha, Tư Đồ ca ca đừng lo lắng, Cơ Nhi sẽ không làm ẩu, bị một lần đã có kinh nghiệm rồi, hì hì.” Cơ nhi biết chính mình hiện tại chỉ là một cô nương kỹ viện nho nhỏ làm sao có thể đối kháng Long Khiếu Thiên chứ, loại chuyện ngu xuẩn này chỉ có thể làm một lần, thông minh như nàng tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như thế lần hai.
“Ha ha, vậy là tốt rồi.” Tư Đồ Dật lại mỉm cười.
Đúng lúc này, bên ngoài lại phát ra tiếng gõ cửa.
“Hẳn là bằng hữu của ta đã trở về.” Tư Đồ Dật bước nhanh ra mở cửa, Cơ Nhi và Liễu Kim Tinh lập tức liếc mắt nhìn nhau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện