[Dịch] Vũ Động Càn Khôn
Chương 73 : Lâm Chấn Thiên nổi giận
.
Tuy nói phiền phức do Hắc Long trại mang tới đã được giải quyết, nhưng Lâm Khẳng vẫn nhiệt tình mời Cuồng Đao Võ Quán vào trong trang khoản đãi, trong Thiết Mộc Trang bây giờ mùi máu tanh nồng nặc, không phải là lúc để ở lại, cho nên đám người La Thành không ngồi lại bao nhiêu lâu đã chủ động cáo từ.
Đối với việc đám người La Thành rời đi, Lâm Chấn Thiên cũng không cố ý giữ lại, hắn nói hôm sau sẽ tới nhà cám ơn, rồi tự mình tiễn đám người Cuồng Đao Võ Quán rời đi.
. . .
Trải qua hơn nửa ngày dọn dẹp, đống hỗn độn trong Thiết Mộc Trang đã được dọn dẹp gần hết, nhưng mà mùi máu tanh vẫn quanh quẩn, trong trận giao tranh vừa rồi, Lâm gia cũng có không ít người thương vong, việc giải quyết hậu quả thực không thoải mái chút nào.
Khi trời chiều từ từ hạ xuống, một đoàn xe khác xuất hiện ở đầu con đường tới Thiết Mộc Trang, những hộ vệ trên tường khi nhìn thấy đoàn xe này thì vui mừng kêu lên.
"Ha hả, thật không ngờ chuyến đi này lại thuận lợi như vậy, xem ra đám người Hắc Long trại không dám xuất thủ rồi."
Đi đầu đoàn xe, Lâm Chấn Thiên đưa mắt nhìn thôn trang trước mặt, nhịn không được thở dài một hơi, cười nói.
Ở bên cạnh Lâm Khiếu cũng cười cười, đang định nói thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn ngửi thấy mùi máu tươi ở trong không khí.
"Đã xảy ra chuyện!"
Khi hắn ngửi được mùi máu tươi này, Lâm Chấn Thiên cũng đồng thời phát hiện, nét mặt già nua của lão xầm xuống, xám xịt như bão ngày mưa, dùng sức ra roi, ngựa tung bốn vó lao về phía Thiết Mộc Trang.
. . .
"Hắc Long trại! Lão phu nếu không huyết tẩy Hắc Long trại, vậy thì còn mặt mũi nào đặt chân ở Thanh Dương trấn này nữa!"
Trong Thiết Mộc Trang, một số hộ vệ nghe thấy Lâm Chấn Thiên nổi giận gầm gữ, không khỏi rụt cái cổ lại, hiện giờ lão đã động sát ý rồi.
Trong đại sảnh, cái bàn đã biến thành những mảnh gỗ vụn bay toán loạn, sắc mặt đám người Lâm Khiếu, Lâm Mãng cũng lạnh lùng, trong mắt sát ý điên cuồng hiện lên, khó trách chuyến đi này của bọn họ lại thuận lợi như vậy, hóa ra mục đích chân chính của Hắc Long trại là tập kích thôn trang!
"Phụ thân, việc này chúng ta không thể bỏ qua được, nhưng mong người bớt giận, cũng may mắn là đại ca đã bảo vệ tốt thôn trang, không để cho Hắc Long trại cướp bóc."
Lâm Khiếu hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Bộ ngực Lâm Chấn Thiên phập phồng, cố nén giận ngồi xuống, tâm tình hắn bình tĩnh trở lại không ít, đây đúng là cái vạn hạnh trong cái bất hạnh.
"Lâm Khẳng, ngươi lần này làm rất tốt."
Thấy Lâm Chấn Thiên tán dương mình, Lâm Khẳng cười khổ một tiếng, đột nhiên chỉ vào Lâm Động đang ngồi trong góc, nói:
"Phụ thân, đây không phải công lao của con, nếu như lần này Lâm Động không đánh bại Ô Sát, thì Thiết Mộc Trang sợ rằng khó mà thoát khỏi kiếp nạn."
"Đánh bại Ô Sát?"
Nghe thấy Lâm Khẳng nói như vậy, đám người Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu đều giật mình, dường như họ không dám tin tưởng.
"Phụ thân, chúc mừng, từ hôm nay trở đi, Lâm gia chúng ta lại có thêm một vị cao thủ Thiên Nguyên cảnh."
Lâm Khẳng mỉm cười, nói.
Im lặng, trầm tĩnh.
Lúc nãy bầu không khí có vẻ áp lực vì Lâm Chấn Thiên nổi giận, bây giờ lại đột nhiên im ắng lạ thường, toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ.
"Ngươi. . . nói lại một lần nữa?"
Khuôn mặt Lâm Chấn Thiên lúc này trông cực kỳ buồn cười, hắn nhìn Lâm Khiếu, che miệng, cái môi giật giật nói.
"Lâm Động đã tiến vào Thiên Nguyên cảnh."
Thấy ba khuôn mặt đờ ra vì dại, Lâm Khẳng chỉ đành lắc đầu, một lần nữa lập lại câu nói vừa rồi.
"Tê!"
Ba người trong đại sảnh không hẹn mà đồng thời hít một hơi lạnh, sau đó lại đồng thời tập trung trên cơ thể Lâm Động. Lâm Chấn Thiên đứng dậy như một cái máy, thân hình lóe lên một cái rồi xuất hiện trước mặt Lâm Động, hai bàn tay khô như một cái kìm sắt, chộp vào tay Lâm Động.
Nắm cổ tay Lâm Động, Lâm Chấn Thiên đã cảm nhận được, Nguyên Lực trong kinh mạch của Lâm Động quả nhiên là có ẩn chứa Dương Cương Khí, đây chính là tiêu chí của cao thủ Thiên Nguyên cảnh!
"Ha ha ha ha, tốt! Tốt lắm!"
Trên khuôn mặt già nua của Lâm Chấn Thiên lúc này hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, sau đó hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, lúc nãy bị chuyện Hắc Long trại làm cho tâm tình không vui, bây giờ lại mừng như được bảo bối.
"Phụ thân, là thật?"
Nhìn thấy Lâm Chấn Thiên có phản ứng như vậy, Lâm Khiếu cùng Lâm Mãng cũng chấn động, hỏi.
"Chính xác là Thiên Nguyên cảnh!"
Lâm Chấn Thiên cố gắng đè nén nỗi vui mừng như điên, nặng nề gật đầu.
Nhìn thấy phản ứng của đám người Lâm Chấn Thiên, Lâm Động chỉ còn cách cười khổ lắc đầu, chuyện này có cần phản ứng quá mức như vậy không?
Lâm Khẳng vừa cười vừa thuật lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, khi khi tới đoạn Lâm Động dùng thực lực Địa Nguyên cảnh hậu kỳ đánh bại Ô Sát có thực lực Thiên Nguyên cảnh sơ kỳ, đồng thời tận dụng cơ hội đột phá đến Thiên Nguyên cảnh, ba người Lâm Chấn Thiên rùng mình, tuy không tận mắt chứng kiến cuộc chiến hôm nay, nhưng nghe kể lại mà cũng kinh tâm động phách.
"Lâm Lang Thiên của dòng họ Lâm thị, 15 tuổi tiến vào Thiên Nguyên cảnh, hắc, Động nhi cũng chỉ có 16, xem ra Lâm gia chúng ta đã có một vị tuyệt đỉnh thiên tài rồi!"
Nghe thấy Lâm Chấn Thiên nói tới vị tuyệt đỉnh thiên tài thanh danh hiển hách trong dòng họ Lâm thị, hai mắt Lâm Động chớp chớp, hai bàn tay hắn nắm chặt lại, từ khi hắn hiểu chuyện cho tới nay, đây là người đầu tiên hắn ôm hận, mà cái hận ban đầu bao giờ cũng khó quên.
"Cháu vừa tiến vào Thiên Nguyên cảnh, căn cơ còn chưa vững chắc, trong khoảng thời gian này không nên ra ngoài, ở lại trong trang tu luyện cho tốt."
Lâm Chấn Thiên vỗ vỗ vai Lâm Động, nói.
"Dạ."
Nghe vậy, Lâm Động gật đầu.
"Ngày mai, chiêu tập nhân thủ, người của Lâm gia ta không thể chết một cách vô ích!"
Lâm Chấn Thiên nhìn về phía Lâm Động cười ôn hòa, sau đó quay đầu, trên khuôn mặt già nua của lão lập tức thay bằng biểu tình lạnh lùng.
"Phụ thân, thỏ khôn thường có ba hang, hôm nay Hắc Long trại bại trận chạy trốn, chắc chắn chúng đã tìm nơi ẩn nấp rồi."
Lâm Khiếu cau mày nói.
"Hôm nay lúc bọn chúng đào tẩu, ta đã phải nhân thủ theo dõi rồi."
Lâm Khẳng cười nhạt, hắn đã sớm đoán được Lâm Chấn Thiên tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu nhịn, cho nên đã chuẩn bị trước.
"Phụ thân, chuyện Hắc Long trại tập kích Thiết Mộc Trang chắc chắn phải có bàn tay phía sau chỉ đạo."
Lâm Khiếu nói.
Với thực lực hiện giờ của Lâm gia, nếu không có chỗ dựa thì Hắc Long trại có cho thêm một lá gan cũng không dám xuất thủ với Lâm gia.
Lâm Chấn Thiên gật đầu, trở lại ghế ngồi, trên khuôn mặt của hắn hiện lên sự tàn nhẫn, ở Thanh Dương trấn này, có thể làm chỗ dựa cho Hắc Long trại, ngoại trừ hai nhà Lôi Tạ, thì còn ai nữa đây?
"Ngày mai, huyết tẩy Hắc Long trại, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy rồi, cũng nên để người khác biết, Lâm gia chúng ta không phải là trái hồng muốn nắn thế nào thì nắn!"
"Người nào đã đưa tay tới nắn, thì phải chuẩn bị tâm lý dính máu!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện