[Dịch] Vũ Động Càn Khôn
Chương 7 : Tầng 4 Thối Thể
.
Trong sơn động mát mẻ, Lâm Động nhàn nhã nằm ở trong hồ nước, cảm thụ cảm giác thoải mái sung sướng khi dịch thể kỳ dị thấm vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hiện lên sự hưởng thụ say sưa.
Trong hồ nước, một tia dịch thể màu hồng nhạt dính bám vào trên thân thể Lâm Động, sau đó cuồn cuộn không ngừng theo lỗ chân lông thẩm thấu vào trong, tẩm bổ gân cốt do rèn luyện cực hạn mà đau đớn. Dưới tác dụng của những dịch thể này, thân thể của Lâm Động giống như những con quỷ đói lâu năm, thăm lam nuốt những ngụm lớn, đối với chúng đây là món ăn cực kỳ ngon lành.
"Ông!"
Trong khi Lâm Động đang nhắm mắt, nước hồ đột nhiên bập bềnh, sau đó hắn cảm giác được sự đau ngứa, xuất hiện trên lớp da của cơ thể.
Thình lình xảy ra đau ngứa, làm cho Lâm Động cả kinh, vội vàng trợn mắt, nhưng ngay sau đó, khi hắn thấy những mảnh da nhỏ trên cơ thể liên tục bong ra, sự cả kinh lập tức được thay bằng sự vui mừng như điên.
Đổi da, đây mới là dấu hiệu thực sự tiến vào tầng 4 Thối Thể!
"Cuối cùng cũng tới bước này. . ."
Lâm Động liếm liếm miệng, trong lòng có chút kích động, Thối Thể 9 tầng, ba tầng đầu chỉ là đơn giản rèn luyện thể trạng, chỉ khi nào đạt tới tầng 4 mới có thể cảm nhận được hiệu quả của sự tu luyện. Lúc đổi da, da mới sinh ra giống như gỗ đá, cho dù lực lượng công kích hay bảo vệ cũng lớn hơn rất nhiều lần, nếu như so với với tầng thứ 3 thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Lâm Động chăm chú nhìn thân thể, những mảng da rơi xuống ngày một nhanh hơn, đợi cho lớp da cũ rụng hết, hắn kỳ cọ một lần ở trong hồ nước, sau đó nhảy lên, chậm rãi vuốt ve cánh tay, bàn tay lướt qua hắn cảm nhận được làn da mình bây giờ bóng như gỗ đá, một loại cảm giác cứng rắn lạ kỳ truyền vào lòng bàn tay.
"Ba ba ba. . ."
Kiềm chế kích động trong lòng, Lâm Động lập tức thi triển Thông Bối Quyền, quyền pháp thi triển thanh âm nổi lên không dứt, bụi bặm trên mặt đất bay lên tứ tung, thanh thế như vậy trước đây không thể nào có được.
Sau khi kết thúc thi triển, Lâm Động cười hắc hắc, nhìn thoáng qua hồ nước, cười nói:
"Đa tạ rồi."
Sau khi nghĩ xong, Lâm Động đột nhiên nghĩ đến một việc, lông mày nhăn lại nhìn xuống hồ nước. Trải qua hơn 10 ngày hấp thu, hắn có cảm giác dịch thể màu hồng nhạt trong hồ nước dường như đang giảm dần.
"Xem ra dịch thể hồng nhạt bên trong hồ nước sắp hết rồi. . ."
Lâm Động bắt tính toán, hắn không cảm thấy hoảng loạn, đút tay vào trong ngực, móc một cái bình nhỏ trong suốt, ở trong bình có hai giọt dịch thể màu đỏ.
Trải qua một khoảng thời gian mang Thạch Phù thần bí trong người, Lâm Động phát hiện ra một cái bí mật nhỏ, đó chính là cứ cách khoảng 5 ngày, trong một cái lỗ nhỏ của Thạch Phù lại có thêm một giọt dịch thể màu đỏ, cái dịch thể này Lâm Động không xa lạ gì cả, mà chính là loại dịch thể màu hồng nhạt xuất hiện khi hắn trích máu vào trong hồ nước, nhưng mà màu sắc của giọt dịch thể này đậm đặc hơn rất nhiều mà thôi.
"Xem ra hồ nước không thể bảo quản loại dịch thể này lâu được."
Lâm Động suy nghĩ, đương nhiên nếu có thể bảo trì, thì qua bao nhiêu năm như vậy, cái hồ nước này sẽ bị dịch thể màu đỏ này nhồi đầy mất.
"Sau này có lẽ phải nhỏ thêm một giọt dịch thể này vào rồi."
Lâm Động vuốt ve cái bình nhỏ, thoáng có chút luyến tiếc, dịch thể này rất khó được, tận 5 ngày mới sinh ra một giọt, chỗ trân quý không cần nói cũng biết. Hơn nữa hắn cũng muốn lén tìm cơ hội, cho Lâm Khiếu dùng một giọt, với công dụng thần kỳ của nó, có lẽ sẽ có trợ giúp lớn với thương thế của Lâm Khiếu.
Khẽ thở dài một hơi, Lâm Động cất cái lọ, mặc quần áo, sau đó chuồn ra khỏi sơn động trở lại chỗ tu luyện. Nhưng khi hắn chuẩn bị tu luyện thì ở phía xa xa có một thân ảnh vọt tới, gần tới đã kêu to:
"Lâm Động, không xong rồi!"
"Lâm Trường Thương, chuyện gì vậy?"
Lâm Động liếc mắt nhìn đạo nhân ảnh kia, rồi cúi đầu cầm một tảng đá lớn, cố gắng giơ lên, lười biếng nói.
Người đến chỉ là một thiếu niên chừng 13, 14 tuổi, hơi béo trông tròn như một trái cầu, tên hắn là Lâm Trường Thương, là con của đại bá Lâm Động Ngũ, quan hệ của hai người coi như không tệ, đương nhiên, Lâm Động biết, người này thích Thanh Đàn mới làm quen với mình, tóm lại ấn tượng của Lâm Động với hắn không xấu.
"Thanh Đàn đã xảy ra chuyện."
Trường bào của Lâm Trường Thương vẫn còn bay phần phật, thở hổn hển nói.
"Bịch!"
Tảng đá trong tay Lâm Động đột nhiên rơi xuống đất, văng lên đầy đất bụi, sắc mặt trầm xuống, nói:
"Chuyện gì xảy ra?"
Đối với người em gái này, Lâm Động rất quan tâm, mà tiểu nha đầu này lại rất hiểu chuyện, tuổi nhỏ nhưng lại không hề có nửa điểm kiêu căng, cho nên ở trong nhà, ai cũng thương yêu nha đầu này. Cha mẹ của Lâm Động tuy rằng không có quan hệ máu mủ với nàng, nhưng mà coi nàng như một tiểu công chúa.
"Bà nội nó, đều là Lâm Sơn tên hỗn đản."
Lâm Trường Thương hùng hùng hổ hổ nói:
"Thanh Đàn hôm nay đến khu rừng ở hậu sơn tìm được một gốc cây Xích Dương thảo, kết quả lại bị đám Lâm Sơn hỗn đản kia nhìn thấy, bọn chúng đang ngăn Thanh Đàn không cho đi."
"Lại là Lâm Sơn!"
Trong mắt Lâm Động hiện lên vẻ lửa giận, nha đầu Thanh Đàn kia thường ngày hay ở khu rừng hậu sơn tìm kiếm, Lâm Động biết nàng vẫn tính toán là muốn tìm một chút linh dược để cho mình tu luyện được thuận lợi hơn. Trước kia nha đầu này đã bị té ngã bị thương, sau đó bị Lâm Khiếu cấm, không ngờ mới khỏi không lâu, bây giờ lại trộm ra ngoài.
"Dẫn đường."
Lâm Động vỗ tay một cái phủi bịu trên người, nói.
"Ách? Một mình ngươi đến? Nếu không ta gọi thêm Tam bá?"
Nhìn thấy Lâm Động muốn một mình đi trước, Lâm Trường Thương vội vã ngăn cản, lần trước Lâm Động bị tên Lâm Sơn đánh cho hôn mê, bây giờ lại tới không khéo lại bị đánh nữa, tuy rằng hắn không vừa mắt Lâm Sơn, nhưng cũng không thể không thừa nhận tên này cũng có điểm mạnh.
"Đừng làm mất thời gian, tới muộn Thanh Đàn bị bắt nạt, sau này ngươi đừng hòng tìm nàng chơi nữa."
Lâm Động cau mày, Tam bá trong miệng Lâm Trường Thương chính là cha của hắn Lâm Khiếu, nhưng mà trẻ con nói chuyện lại phải mời người lớn đứng ra, một là không hợp, hai là nhiều lắm cũng chỉ bị răn dạy vài câu, không thỏa mãn được cơn tức giận trong lòng hắn.
"Được rồi được rồi, đi theo ta, đợi lát nữa tên Lâm Sơn muốn động thủ, ta thay ngươi ngăn cản, dù gì ta bây giờ cũng luyện tới tầng 3 Thối Thể, có bị đá vài cái cũng không sao."
Lâm Trường Thương vò đầu, có chút sợ Lâm Động uy hiếp, sau đó vội vàng quay đầu dẫn đường.
Nhìn thấy vóc người tròn vo của Lâm Trường Thương, Lâm Động nhịn không được cười, rồi sắc mặt của hắn chuyển sang nghiêm túc, cắn răng thấp giọng nói:
"Lâm Sơn, lần này ta nhất định phải đánh ngươi như đánh chó!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện